Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Tổng Công Đại Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: Chương 153
Hắn dường như chưa từng tồn tại, không tìm thấy nửa điểm dấu vết.
Tất cả tu sĩ ở đây đều vì lời nói của nàng mà căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy cảnh tượng ánh mặt trời bị che khuất trong truyền thuyết.
Trình Tuyết Ý ẩn ý nói: “Từ trước đến nay chỉ có nam nhân thua trong tay ta, hiểu không?”
Nếu thật sự như vậy ——
“Ta thích tỷ.”
Chương 153:
Trong thoáng chốc, lại rất giống một người khác rất lâu về trước.
Là Thần khí có thể khiến sức mạnh của Thủy Ma vốn luôn bị Huyết Ma áp chế có thể chiến đấu với tu giới đến giây phút cuối cùng.
Càn Thiên Tông, các tu sĩ tụ tập ở đại điện, Chung Tích Ảnh đứng dưới điện bị thẩm vấn.
“Ta có thể c·h·ế·t, a tỷ.”
Mặc dù Trình Tuyết Ý chưa từng biểu hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, hắn vẫn rất lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Phù Quang đưa viên châu dính đầy máu cho Trình Tuyết Ý: “A tỷ, tất cả đều cho tỷ.”
Một giọng nói vang lên: “Xem ra ngươi rất quen thuộc với mẫu thân ta.”
Cũng nên quay về xem Thẩm Nam Âm xử lý chuyện này thế nào.
Trình Tuyết Ý dừng bước, thần thái sáng láng nói: “Mẫu thân ta làm việc gì cũng đều nghe theo trái tim mình, không hối hận, cũng không luyến tiếc, bà không ‘thua’.”
Mọi người đều nhìn Lục Bỉnh Linh và Thẩm Nam Âm trên đài cao, Lục Bỉnh Linh không nói mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc mới chuyển ánh mắt sang Thẩm Nam Âm.
Ma Linh Châu đang ở trên người Trình Tuyết Ý, cho dù là tu sĩ tầm thường nhất trong Thanh Hư Các cũng có thể nhận ra.
Bận rộn cả ngày, đuổi theo g·i·ế·t người đến tận đây, nàng mệt mỏi rồi.
“Tỷ muốn làm gì ta cũng có thể cho tỷ.”
Trình Tuyết Ý chậm rãi đứng dậy, đột nhiên quay đầu nhìn ba ma tướng còn lại.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể chạy ra khỏi cửa, lần này Trình Tuyết Ý không ngăn cản.
Chung Tích Ảnh và Lục Bỉnh Linh đều không đáng sợ, cho dù Thẩm Nam Âm không thuyết phục được bọn họ, nàng cũng có thể giải quyết tất cả bằng vũ lực.
“Thấy không?”
Mùi máu tươi xộc vào mũi khiến Trình Tuyết Ý rất khó chịu, nàng vốn đã quen với cảnh tượng máu me, nhưng giờ phút này lại có chút buồn nôn.
Chung Tích Ảnh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ánh mặt trời bị che khuất.”
Nghe Thẩm Nam Âm hùng hổ dọa người, Lục Bỉnh Linh lo việc nghĩa, cảm nhận được ánh mắt bài xích của các tu sĩ, bà ta khẽ cong môi cười.
“Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, kẻ thật sự làm điều ác đang đứng ở đây, Cung chủ Vô D·ụ·c Thiên Cung tính kế tu giới, liên lụy đến cả bên trong Phệ Tâm Cốc, mưu tính hơn trăm năm, mục đích e rằng không hề nhỏ.”
Ma khí trong đan điền tiêu tán, thân thể hắn dần dần tan biến như lúc mới sinh ra.
Hoàn cảnh trước mắt không cho phép bọn họ nói quá nhiều, Thẩm Nam Âm nắm tay nàng đi sang một bên, quay đầu nhìn các vị thủ tọa của các tông môn.
“Còn ta thì càng không giống.”
Thừa Vụ cùng hai ma tướng khác chỉ có thể sợ hãi lùi lại.
Đó là bảo vật gì chứ?
Nàng xoay một vòng cho Thẩm Nam Âm xem, thậm chí không cần hắn hỏi đã nói: “Ta chỉ dùng một chiêu đã g·i·ế·t Vũ Phù Quang, hắn dám lừa ta, còn dám quay lại, đúng là tự tìm đường c·h·ế·t.”
Trước cửa có bậc thang, Trình Tuyết Ý từng bước đi xuống, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Thẩm sư điệt, phải công nhận rằng, hôm nay ngươi nói rất nhiều, nhưng câu này là dễ nghe nhất.”
Chương 153: Chương 153
Con chim đen không có linh lực, chỉ là một con chim bình thường, đầu óc còn rất ngu ngốc, thấy sắc mặt nàng không tốt cũng không biết chạy trốn mà vẫn còn kêu ở đó.
“Ma Linh Châu ở đây.”
Nàng nghe nhầm thành “A tỷ”, sau khi cẩn thận phân biệt, mới nhận ra đó là tiếng chim hót.
“A tỷ…”
“Tất cả đều cho tỷ.”
“Chung sư thúc nói vậy là cảm thấy Ma Linh Châu đang ở trong tay Thiên Ma sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho dù là tu sĩ, e rằng cũng khó cưỡng lại sự cám dỗ của Ma Linh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó đúng là hình ảnh khi Ma Linh Châu thật sự xuất hiện.
Nàng sải bước về phía trước, ma khí cuồn cuộn quanh thân khiến bọn họ phải tránh xa ba thước, thậm chí không có dũng khí bay lên ngăn cản nàng.
“Ồ.”
Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm nghe vậy, ánh mắt không khỏi loé lên.
Đồng tử Trình Tuyết Ý hơi co lại, bên tai toàn là tiếng hít thở của Thừa Vụ và các ma tướng khác.
Dù Trình Tuyết Ý có kiêu ngạo đến đâu, chỉ cần đối mặt với Thẩm Nam Âm, nàng sẽ tự nhiên thu lại móng vuốt, lộ ra vẻ ngây thơ như một tiểu sư muội.
Vũ Phù Quang từ từ nâng tay lên khỏi đan điền, trên lòng bàn tay bê bết máu là một viên châu tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Ngay cả viên Ma Linh Châu lơ lửng giữa không trung cũng không còn chút khí tức nào của hắn.
Không có Ma tộc nào không muốn nó.
“Dưới gầm trời này sẽ không còn ai là đối thủ của tỷ, Chung Tích Ảnh thì sao? Lục Bỉnh Linh thì sao? Tất cả đều phải cúi đầu xưng thần.”
Vũ Phù Quang nói đúng, có Ma Linh Châu trong tay, nàng không cần phải chịu sự khống chế của người khác nữa, thật sự muốn làm gì thì làm cái đó.
Hắn vừa nói xong, người khác còn chưa lên tiếng, Chung Tích Ảnh đã cười trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có nó, tỷ mới có thể thật sự tự do tự tại, không bị ràng buộc.”
Vào lúc này Thẩm Nam Âm chuyển ánh mắt sang Chung Tích Ảnh.
Vũ Phù Quang đột nhiên giơ tay lên, tự hủy đan điền dưới ánh mắt cảnh giác của Trình Tuyết Ý.
Vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, không giống như vừa mới tiễn biệt một cố nhân, sau khi cất Ma Linh Châu, nàng còn cẩn thận kiểm tra giường bàn ghế trong phòng, xác định không còn bất kỳ dấu vết nào của Vũ Phù Quang, hắn không thể nào sống lại được nữa, nàng mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Chung Tích Ảnh sững sờ, lạnh lùng nhìn về phía sau, chỉ thấy một người dần dần bước ra khỏi quang ảnh đại điện Thanh Hư Các, người đó áo tím tóc đen, chuông bạc vang lên, chính là Trình Tuyết Ý mà bà ta vừa mới cảm khái tiếc hận.
Chỉ là, sau khi xác định hắn chính là Vũ Phù Quang, hơn nữa còn do Trình Tuyết Ý tự tay g**t ch*t, trong lòng Thẩm Nam Âm không hề cảm thấy nhẹ nhõm, hay như trút được gánh nặng vì tình địch đã c·h·ế·t.
Nàng cảm khái nói: “Đây mới là chuyện lớn.”
“Không dám!” Bọn họ đồng thanh nói: “Thuộc hạ không dám!”
Không biết vì sao, các tu sĩ vốn khinh thường việc kết giao với tà ma, nhưng khi nghĩ đến điều này, trong lòng lại dâng lên một cảm giác an ổn, không nhịn được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Ta yêu tỷ, nên ta bằng lòng từ bỏ tất cả những gì mình theo đuổi, toàn tâm toàn ý giúp đỡ tỷ.”
“Tỷ chắc cũng không cần…”
“Mọi người ở đây thay vì nghĩ cách làm cho ta nhận tội, không bằng nghĩ cách đối phó với Ma Linh Châu và chủ nhân hiện tại của nó.”
“Ma Linh Châu thật sự đã xuất hiện.”
Trong mắt Thẩm Nam Âm không hề có chút kinh ngạc nào, hiển nhiên cũng đã đoán được thân phận Thiên Ma.
Vũ Phù Quang đã c·h·ế·t.
Trình Tuyết Ý lặng lẽ ngồi đó, theo Vũ Phù Quang tan thành mây khói, tất cả những gì hắn để lại đều biến mất.
Trình Tuyết Ý nắm chặt Ma Linh Châu, nhắm mắt cảm nhận linh lực bên trong, ma khí cuồn cuộn vô biên khiến người ta mê muội, ngay khi nàng tiếp xúc, ánh nắng chói chang vừa mới xuất hiện đã bị bóng tối bao phủ.
Bởi vì Trình Tuyết Ý trông có vẻ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Vũ Phù Quang nói đến đây, bắt đầu nôn ra máu.
“A.”
Trình Tuyết Ý nhíu mày ngẩng đầu lên, thấy trên ngọn cây không biết từ lúc nào đã có một con chim màu đen, giống như con quạ, tiếng kêu quái dị, nghe như đang gọi a tỷ.
“Ngươi cho rằng bà ấy thua trong tay nam nhân sao? Vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi.”
“Chỉ tiếc là ta không thể nhìn thấy khoảnh khắc đó, cũng không thể ở bên cạnh tỷ.”
Trình Tuyết Ý giơ tay lên muốn lấy mạng nhỏ của nó, nhưng thấy con chim ngu ngốc kia bắt đầu mổ cây, nàng nhìn một lúc lâu rồi vẫn buông tay xuống.
Thật đáng ghét.
Sau khi bọn họ chạy hết, nàng mới đưa tay ra nhận lấy Ma Linh Châu, cẩn thận kiểm tra, xác định đây là hạt châu thật.
“Đại sư huynh đừng lo lắng, ta không bị thương.”
“Cho dù nàng thật sự là một Ma tốt, có thể chung sống với tu giới, thì cũng chỉ có thể chứng minh bằng cách hút cạn linh lực đến c·h·ế·t dưới Ma Linh Châu…” Chung Tích Ảnh làm ra vẻ tiếc hận: “Haiz, thật sự giống hệt mẫu thân nàng, vô dụng, lần nào cũng thua trong tay nam nhân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiên Ma rất thần bí, sau khi ra khỏi Phệ Tâm Cốc vẫn luôn cẩn thận không để lộ chân tướng, có lẽ hắn không hi vọng có ai nhận ra thân phận thật của mình.
Vũ Phù Quang yên lặng nhìn Trình Tuyết Ý, lẩm bẩm nói: “Nhưng trước đó, ta muốn tỷ nhìn thấy tấm lòng chân thành của ta.”
Nàng cười toe toét: “Muốn không?”
Tĩnh Từ Pháp Tông cũng không ra lệnh ngăn cản nàng, đại sư huynh còn đích thân xuống đón nàng, xem ra nàng đang đứng về phía bọn họ.
“Mẫu thân ta chưa từng ‘thua’ bao giờ.”
“Đây mới là Ma Linh Châu thật sự.” Hắn mỉm cười: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng c·h·ế·t vì tỷ, ta trời sinh Ma tộc, không thể kết thành Kim Đan thật sự, vẫn luôn dựa vào Ma Linh Châu để tu luyện, tất cả sức mạnh ta tích lũy trong những năm qua đều ở đây.”
Chung Tích Ảnh hơi khựng lại, mỉm cười nhìn hắn: “Sao vậy, Thẩm sư điệt lẽ nào lại cho rằng Ma Linh Châu sẽ ở trong tay người khác?”
“Muội không sao là tốt rồi.”
Bà ta làm ra vẻ vừa mới nhận ra: “Xem ta này, suýt chút nữa quên mất ngươi rất tin tưởng Trình Tuyết Ý. Ngươi cho rằng nàng có thể lấy được Ma Linh Châu từ tay Thiên Ma sao? Đó là Ma Linh Châu đấy, Thẩm sư điệt tin tưởng Trình Tuyết Ý, nhưng không thể kiêu ngạo cho rằng năng lực cá nhân của nàng đủ để ngăn cản Thiên Ma hấp thu sức mạnh Ma Linh Châu.”
Đây là lời cuối cùng hắn nói trước khi biến mất.
Đương nhiên là hỏi về Ma Linh Châu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.