Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Chương 91
Trời đất chứng giám, nàng chỉ là tốt bụng mang thuốc cho Thẩm Kinh Châu, ai biết giờ lại lâm vào tình huống khó xử như vậy.
Nàng ngay cả nâng mắt lên cũng không dám, sợ bị các cung nhân đi ngang qua nhìn thấy.
Sau đó, nàng kéo màn và chạy ra ngoài.
Âm thanh bước chân không còn, Ngu Ấu Ninh lén lút thò đầu ra khỏi vòng tay Thẩm Kinh Châu, khẽ kéo một góc màn.
Ngu Ấu Ninh sợ mất mặt, cả đường được Thẩm Kinh Châu bế về tẩm điện, mặt nàng gần như chôn trong n.g.ự.c hắn.
Màn che thấp xuống dưới ánh nến.
Lực tay nhẹ nhàng, không còn sự nghiêm khắc giục nôn ra như trước đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, Ngu Ấu Ninh dũng cảm hơn, nàng đột ngột ngẩng đầu, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên mắt Thẩm Kinh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lúc sau, nàng lại nơm nớp lo sợ đưa tay ra, chạm vào mắt Thẩm Kinh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải là chiếc gối nhung mềm mại như mọi khi, mà dường như còn có chút lạnh lẽo.
Lại mở ra, lại siết lại.
Đầu ngón tay bỗng dưng bị người nắm lấy, lắc một cái, Ngu Ấu Ninh hoảng sợ không yên.
Ngu Ấu Ninh lập tức im lặng.
Thẩm Kinh Châu quỳ một chân trước mặt Ngu Ấu Ninh, một tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng.
Trong noãn các lâm vào im lặng.
“Bệ hạ, Lưu thái y đang chờ trong tẩm điện.”
Thẩm Kinh Châu dựa vào thành giường không hề nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nửa phần.
“Nước trong bể đã cho thuốc, không sạch sẽ.” Thẩm Kinh Châu không nhanh không chậm giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt Ngu Ấu Ninh đỏ hoe, trên mi dài nước mắt lấp lánh, lã chã chực khóc.
Ngu Ấu Ninh thả lỏng cơ thể, lại nằm trở lại trên giường…
Ngu Ấu Ninh nghĩ rằng Thẩm Kinh Châu không hiểu, vội nói bằng giọng khàn: “Bảo bọn họ đều, đều lui ra.”
Hử?
Mở ra, siết lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh tò mò tiến lại gần, ánh mắt lướt qua đôi mày kiếm của Thẩm Kinh Châu, rồi xuống chút nữa là chiếc mũi cao thẳng.
Bắt mạch bằng sợi tơ.
Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Trẫm đã biết.”
Ngu Ấu Ninh ngồi thẳng người dậy.
Đôi mắt đen sắc bén khép chặt, bên dưới là hàng mi dài và dày.
Bức màn buông xuống giường che khuất mọi cảnh vật.
Chương 91: Chương 91
Ngay lập tức, bóng dáng lại lướt qua trước giường.
Ngu Ấu Ninh nhanh chóng thu tay về, không còn thử nghiệm nữa.
Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, hai người bọn họ vẫn chưa thay đồ.
Ngón tay hắn dọc theo lưng Ngu Ấu Ninh lên cao, rồi nhẹ nhàng nắm lấy phía sau gáy của nàng.
Lưu thái y suy tư một chút, cẩn trọng mở lời: “Điện hạ đêm nay có lẽ bị dọa, hạ quan sẽ kê cho điện hạ một đơn thuốc an thần.”
Khi Lưu thái y bắt mạch, Ngu Ấu Ninh mơ màng nghe thấy công hiệu của thuốc kia, cũng có tác dụng an thần.
Trên đệm da dê, hai dấu chân ướt át hiện rõ.
Hơn nữa, vừa mới thoát c·h·ế·t, Ngu Ấu Ninh vẫn còn hoảng loạn.
Hai ánh mắt chạm nhau, Ngu Ấu Ninh mí mắt ướt át, tóc mai rối bời.
Mỗi bước mỗi xa
May mà Thẩm Kinh Châu xử lý kịp thời, không gây ra đại họa.
Nàng tựa nửa khuôn mặt vào cánh tay Thẩm Kinh Châu, toàn thân ướt sũng, tóc dài đen xõa.
Đó là trung y ướt sũng của Thẩm Kinh Châu.
Ngoài cung truyền đến tiếng bước chân dồn dập bất an, giọng Đa Phúc khẩn trương bối rối ở bên ngoài cửa vang lên.
Cả phòng không chút tiếng động.
Hình vẽ tùng lâm mai được khảm trên bảng đón gió phía sau, hai chiếc đèn lồng khảm sợi đồng treo trên xà nhà.
Người ta thường nói, việc gì cũng không quá ba lần.
Thẩm Kinh Châu đã ngâm mình trong bể lâu như vậy, giờ có lẽ cũng thấy buồn ngủ.
Khi Lưu thái y vào điện bắt mạch, Ngu Ấu Ninh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu không chịu buông.
Chốc lát, trong màn trướng truyền đến giọng nói lười nhát của Thẩm Kinh Châu: “Đi đi.”
Lưu thái y thở phào: “Bệ hạ yên tâm, thân thể điện hạ không có gì trở ngại.”
Nàng quấn chặt trong chiếc áo choàng của Thẩm Kinh Châu, chiếc áo choàng ấm áp che đi mọi cái lạnh.
Ừ hử?
Ánh sáng mờ tối, m.ô.n.g lung không rõ.
Ngu Ấu Ninh một tay kéo màn, cúi xuống hôn lên mắt còn lại của Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu chỉ khoác một chiếc áo lông cáo màu xanh đậm, đôi con ngươi đen khép lại.
Mở ra, siết lại.
Rõ ràng là đã ngủ.
Ngón tay đang vỗ về sau gáy của Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nâng lên.
Trong tẩm điện vắng lặng không một bóng người, chỉ có gió thu từ cửa sổ thổi vào.
Thẩm Kinh Châu tách tay Ngu Ấu Ninh ra, không cho phép phản đối: “Điện hạ, buông tay.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.