Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Chương 88
Có lẽ vì đã ở trong quân doanh nhiều ngày, Kỷ Trừng đã gầy lại đen hơn, hắn ta đang cầm một chiếc nanh sói sáng bóng trong tay.
Rừng núi yên tĩnh không tiếng động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
Trong lòng đầy suy tư, Ngu Ấu Ninh không nghe rõ Thẩm Kinh Châu nói gì, chỉ ngẩn ngơ gật đầu theo lời nói của Thẩm Kinh Châu: “Ừm.”
“Ta…”
Tại khung cửa sổ, một chùm lá phong đỏ như lửa được đặt trong biều mỹ nhân.
Chiếc nanh sói này là hắn ta săn được hôm qua, thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, lần đầu tiên trong đời chiến đấu với sói, chiến lợi phẩm cũng chỉ muốn tặng cho Ngu Ấu Ninh.
Thẩm Kinh Châu kiên nhẫn hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Mắt của Ngu Ấu Ninh cong như vầng trăng, thẳng thắn chân thành.
Những ánh lửa nhỏ chiếu sáng một góc của đêm tối.
Nếu chạm vào tay Kỷ Trừng, không biết có giống như tay Thẩm Kinh Châu, sẽ nóng bỏng như vậy không.
Màu mắt của Thẩm Kinh Châu tối lại, hắn trầm giọng: “Kỷ tiểu công tử có lẽ vẫn chưa đi xa, nếu điện hạ không nỡ, có thể gọi người quay lại.”
Thẩm Kinh Châu liếc nhìn Ngu Ấu Ninh, ánh mắt dừng lại một chút trên đầu ngón tay tinh tế của nàng, rồi chậm rãi thu hồi lại.
Nói xong, nàng lại ngẩng lên, đôi mắt chớp chớp, không kìm được nhìn thêm hai lần vào tay Kỷ Trừng.
Trên mặt Kỷ Trừng lúc đỏ lúc trắng: “Ai hái không quan trọng, cuối cùng cũng là tâm ý của điện hạ, ta không dám cô phụ.”
Đa Phúc hiểu ý, cầm phất trần tiến lên nâng Kỷ Trừng lên.
Thẩm Kinh Châu quay đầu, thoáng thấy Ngu Ấu Ninh như đang đi vào cõi thiên ngoại, hắn nhíu mày: “Ngu Ấu Ninh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi bước mỗi xa
Cho đến khi bóng dáng Kỷ Trừng biến mất trong hành lang gỗ mun, ánh mắt Ngu Ấu Ninh vẫn chưa rời đi.
“Ta, ta muốn chạm vào tay hắn.”
Ngoài Ngu Ấu Ninh, chỉ sợ không ai dám tùy tiện ở trong tẩm điện của Thẩm Kinh Châu muốn làm gì thì làm.
Chương 88: Chương 88
Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Ta…”
Nàng uyển chuyển cự tuyệt: “Chiếc nanh sói này có ý nghĩa đặc biệt với Kỷ tiểu công tử, vật quý giá như vậy, Kỷ tiểu công tử vẫn nên giữ lại đi.”
Khóe môi Kỷ Trừng ngừng nhảy nhót, khom người hành lễ với Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu nhếch khóe môi lên, nhẹ nhàng cười: “Thế nào, tay của Kỷ tiểu công tử đẹp đến mức khiến điện hạ lưu luyến không rời?”
Ý cười trong mắt ngay khi Kỷ Trừng nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đứng sau Ngu Ấu Ninh lập tức biến mất, thất vọng chán nản.
Đa Phúc hiểu ý, khom người lui ra.
……
Nhìn thấy cổ tay của Thẩm Kinh Châu chắp ở sau lưng, Ngu Ấu Ninh bất giác thốt ra tâm tư của mình.
Thẩm Kinh Châu hai tay chắp ở sau lưng, liếc nhìn Đa Phúc một cái.
Kỷ Trừng nghiêm mặt, đáp lại: “Chuyện liên quan đến điện hạ, tự nhiên không phải chuyện nhỏ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh trăng thanh nhã, Kỷ Trừng mặc trường bào gấm hoa văn cổ điển, với mày kiếm cùng đôi mắt sáng như sao.
Thẩm Kinh Châu cười nhạt: “Kỷ tiểu công tử khách khí quá, lại vì chuyện nhỏ mà đặc biệt chạy đến một chuyến.”
Thẩm Kinh Châu chậm rãi “ồ” một tiếng: “Sao trẫm lại nghe nói, lá phong đó là do Đa Phúc hái?”
Ngu Ấu Ninh vẫn đang tò mò —
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Kỷ Trừng quay đầu nhìn lên.
Ngu Ấu Ninh ngây ngốc, như không để tâm: “… Ừm?”
Giọng nói già nua của Đa Phúc vang lên ở bên ngoài: “Điện hạ, Kỷ tiểu công tử đến, nói là tìm ngài có chuyện quan trọng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn ta miễn cưỡng cười, cố gắng kéo khóe miệng lên, nói rõ lý do đến đây.
Không xa, các cung nhân toàn thân châu ngọc, cầm đèn men sứ đi xuyên qua khoảnh vườn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gió thu thổi qua, hành lang chỉ còn lại bóng cây lờ mờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh vẫn còn ngẩn ngơ, lòng không yên: “… Ừm.”
Ngu Ấu Ninh cười lắc đầu: “Chỉ là một gốc phong đỏ thôi, Kỷ tiểu công tử khách khí quá.”
Hắn ta bước lên nửa bước, tự tay dâng lên chiếc nanh sói trong tay lên.
Hôm qua Ngu Ấu Ninh đã sai người gửi cho Kỷ Trừng một ít lá phong đỏ, hôm nay Kỷ Trừng đặc biệt mang đến quà đáp lễ.
Kỷ Trừng cảm thấy một nỗi chua xót xẹt qua.
Còn tay của Triệu Nhị thì không vậy.
Ánh nến sáng rực, sáng như ban ngày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.