Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Chương 76
Ngu Ấu Ninh nhìn về phía ánh trăng tĩnh lặng phía sau, “Ta vừa mới đến, hình như thấy Lưu thái y, có phải thân thể của bệ hạ không khỏe không?”
Đa Phúc nhẹ nhàng vào trong điện, khẽ khàng thêm hai khối hương vào lư.
Ông ta vội vàng tiến lên, mặt mày tươi cười: “Điện hạ, sao điện hạ lại đến đây?”
Đa Phúc giơ tay tát vào tiểu thái giám một cái, thái độ hung dữ: “Còn không ngậm miệng lại! Ngươi có thân phận gì, chuyện của bệ hạ mà ngươi lại dám hỏi đến?”
Nụ cười nơi khóe miệng Ngu Ấu Ninh dần phai nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vòng qua bức bình phong làm tường, tiểu thái giám hạ giọng, trong mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía noãn các.
“Chân của Đa Phúc công công sao vậy?”
“Dưỡng phụ, bệ hạ có sao không?”
Ghế trúc hoa lục giác có khắc đầu rồng, Thẩm Kinh Châu nhắm mắt tĩnh tâm, lư hương men xanh đang đốt hương thụy lân.
Ngu Ấu Ninh gật đầu, có lẽ vì đã ở bên Thẩm Kinh Châu lâu, nên giờ Ngu Ấu Ninh cũng học được ba phần uy nghiêm hù người của hắn.
Đa Phúc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên cành liễu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nói là tiệc đầy tháng của Lê Lê, nhưng cũng là cơ hội để Triệu Nhị mời ba bốn người bạn thân khuê trung tới.
Đa Phúc ra sức ra hiệu cho tiểu thái giám, bảo hắn ta tìm cách ngăn Ngu Ấu Ninh lại.
Một tiểu thái giám thấy Đa Phúc đi ra, vội vàng đứng nghênh đón.
Triệu Nhị cười nói: “Hôm qua khi phụ thân ta nhìn thấy chiếc lồng đó, suýt nữa thì kính cẩn hành lễ, sợ bất kính với vật được ngự ban, liên tục dặn ta phải chăm sóc Lê Lê thật kỹ, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.”
Trong vườn không còn tiếng cười, gió thu hiu hiu mang theo chút lạnh lẽo, phả vào mặt Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh chớp mắt: “Bệ hạ tặng sao?”
“Ngươi biết cái gì?”
“Gặp qua điện hạ.”
Đông viện tĩnh lặng, không một tiếng động, không ai ho khan.
Triệu Nhị nghi ngờ: “Điện hạ không biết sao?”
…
Âm thanh của Đa Phúc càng lúc càng nhỏ, rồi cúi đầu không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong sân không có ai đứng hầu, vết m.á.u trên bậc thang đã được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ.
Mọi người thấy Ngu Ấu Ninh đi tới, không hẹn mà ngừng cười, kính cẩn hành lễ với Ngu Ấu Ninh.
“Là bệ hạ, không phải, là… là nô tài.”
Đa Phúc dùng hết sức đá một cước vào tiểu thái giám, dùng ánh mắt để ngăn cản tiểu thái giám, sợ hắn ta nói ra điều không nên nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong noãn các hương thơm nồng nàn, nhưng mùi m.á.u tanh vẫn không thể xóa nhòa.
Hôm qua Thẩm Kinh Châu đã gửi đến một chiếc lồng, chiếc lồng được làm bằng khung tre, trên có khảm châu ngọc bảo thạch, bên trong lót một lớp da cừu mềm mại và êm ái.
Noãn các vẫn chưa thắp đèn, nhờ ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ. có thể mơ hồ thấy bóng dáng cao to trước cửa sổ.
Có người Ngu Ấu Ninh đã gặp trong bữa tiệc lần trước, có người thì chưa từng gặp.
Nếu không phải Thẩm Kinh Châu cố ý, thì những tên thích khách kia sao có thể tiếp cận hắn, đừng nói đến việc làm hắn bị thương.
Mỗi bước mỗi xa (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đa Phúc cầm đèn sứ, tự mình đưa Lưu Lận ra ngoài, rồi vội vàng quay trở về.
Qua màn đêm mờ mịt, Đa Phúc mơ hồ thấy bóng dáng cao ráo trong noãn các, chóp mũi tựa như còn vương mùi máu.
Tiểu thái giám ôm đầu: “Con cũng chỉ sợ tên thích khách kia…”
Chương 76: Chương 76
Triệu Nhị nhún người với Ngu Ấu Ninh, luôn mãi nói lời cảm ơn, rồi kéo Ngu Ấu Ninh đến chỗ bạn bè của mình.
Ngu Ấu Ninh nghi ngờ dừng lại, ánh mắt đánh giá Đa Phúc từ trên xuống dưới, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Ngoài Triệu Nhị, những người khác đều đối xử với Ngu Ấu Ninh rất kính trọng, không dám có chút sai sót nào.
Đa Phúc không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu, cúi người kính cẩn dâng trà an thần cho Thẩm Kinh Châu, rồi lặng lẽ lùi xuống.
Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “Đa Phúc công công, mắt ngươi sao vậy?”
Muốn về nhà.
Lại là đêm mười lăm.
Đa Phúc bất đắc dĩ thở dài.
Bỗng cảm thấy chán nản vô vị.
Người khác không biết, nhưng ông ta thấy rất rõ.
Xa hoa đẹp đẽ quý giá, không gì sánh kịp.
Đa Phúc khó khăn nói, lời nói không được trôi chảy.
Nhìn thấy một bóng hình hải đường màu đỏ, Đa Phúc dụi dụi mắt đau nhức, suýt nữa tưởng mình hoa mắt.
“Nô tài không may bị trẹo chân… không phải, là mắt của nô tài, mắt của nô tài…”
Hoàng hôn tứ phía, chim chóc trở về rừng.
“Lê Lê giờ vẫn đang nghỉ trưa, một lát ta sẽ dẫn điện hạ qua xem, hôm đó thật sự là ta gặp may, tình cờ gặp được điện hạ.”
Nói xong, lại cười cười, “Thôi, chuyện này nói đến cũng nhờ phúc của điện hạ, nếu không có điện hạ, Lê Lê nhà ta làm sao có thể nhận được ban thưởng của Hoàng đế.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.