Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chương 6
Hơn nữa, Ngu Ấu Ninh từ nhỏ đã bị giam trong lãnh cung, không thường xuyên đi lại trong cung.
“Không sao, đợi sau này đầu óc ngươi phát triển, cũng có thể nhớ được.”
Ông ta đưa gương mặt già nua ra cười nói: “Bệ hạ đương nhiên có thể nhớ được, chỉ có lão nô ngu ngốc vụng về, không trí tuệ bằng Ngu cô nương và bệ hạ.”
Ngu Ấu Ninh vui vẻ ôm hộp gỗ sơn, hôm nay nàng đã ăn uống no nê, bánh bát trân có thể để dành ngày mai ăn tiếp! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Kinh Châu dừng bước, quay sang nhìn Ngu Ấu Ninh: “Ngươi đến một mình sao?”
“Ta…” Ngu Ấu Ninh lảng tránh ánh mắt, chột dạ không thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, ngươi thật tốt.”
Một tay của Thẩm Kinh Châu cầm nhẫn ban chỉ ngọc bích, đặt vào vị trí điện Phù Dung: “Ở đây.”
Mà lúc này lại là thời buổi rối ren, không ai dám có gan hùm mật gấu, dám đưa Ngu Ấu Ninh đến gặp Vũ Ai Đế.
Chưa từng có ai dám to gan như vậy, đi bất kính với Thẩm Kinh Châu.
Đôi con ngươi màu nâu của nàng ánh lên niềm vui, hoàn toàn không nhận ra mình khác biệt với người khác như thế nào.
Thẩm Kinh Châu không thèm quay đầu, đi về phía ngự liễn.
Điện Phù Dung được xây dựng cách đây hai năm, Ngu Ấu Ninh đã sống ở lãnh cung mười năm, chắc chắn không thể đã từng đến.
Chuyện này, nàng tuyệt đối không dám nói thật với Thẩm Kinh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh tính toán tỉ mỉ, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu chậm rãi cất tiếng: “Chỉ nhìn một cái, làm sao ngươi nhớ được?”
Ngu Ấu Ninh nhìn thoáng xuống địa dư một cái, rồi thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu: “Xong rồi.”
Tiếng mưa rơi vào khoảng không xa vắng, không ai dám lên tiếng, chỉ có giọng nói nhút nhát của Ngu Ấu Ninh vang lên: “Đi thêm một trăm bước nữa, rồi rẽ phải, sau đó rẽ trái…”
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu nheo mắt lại, không cho phép nói dối: “Nói thật đi.”
Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt khờ dại, “Chẳng lẽ ngươi không có?”
Mặc dù lúc Ngu Ấu Ninh còn là quỷ cũng thích chạy lung tung, nhưng nàng thực sự chưa bao giờ đến điện Phù Dung.
Thẩm Kinh Châu cười khẽ, thu lại nhẫn ngọc bích đã đặt trên địa dư: “Nếu sai, bánh bát trân của ngươi sẽ không còn nữa.”
Ngu Ấu Ninh lầm bầm, định lấp l.i.ế.m qua chuyện này.
“Ta, ta nghe người ta nói.”
Ngu Ấu Ninh khó tin giương đôi mắt lên, hàng mi dài khẽ run rẩy, nàng bỗng chốc d.a.o động: “Ta, ta có thể xem thêm một lần nữa không?”
Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu sáng quắc, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.
Đa Phúc hiểu ý, phân phó cho các cung nhân phía sau, ngay lập tức có người mang địa dư đến.
Nàng chớp mắt, ánh mắt hướng về phía điện Phù Dung đứng lặng im giữa màn mưa.
Thực ra nàng chưa bao giờ xem qua địa dư, chỉ là thời điểm lúc còn là quỷ, thường bay tới bay lui trong cung, Ngu Ấu Ninh nhắm mắt cũng có thể tìm được đường.
Ngu Ấu Ninh mắt cong cong, vươn tay về phía Thẩm Kinh Châu: “Bánh bát trân của ta.”
Đa Phúc đứng phía sau Thẩm Kinh Châu, quá hoảng hốt, hận không thể ngay tại chỗ quỳ xuống trước Ngu Ấu Ninh.
Ánh sáng trong mắt Ngu Ấu Ninh rực lên: “Ngươi thật tốt.”
Ngu Ấu Ninh lại một lần nữa nắm lấy tà áo của Thẩm Kinh Châu: “Miếng bánh hạch đào đó, ta có thể mang đi không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thất đầu của Vũ Ai Đế còn chưa qua, Ngu Ấu Ninh đã bắt đầu nhớ thương đến đồ cúng của ông ta.
Vẻ tàn độc trong mắt Thẩm Kinh Châu tan biến.
Đa Phúc sợ hãi run rẩy: “Lão nô không dám tự mãn khoe khoang, đều là do bệ hạ sai bảo.”
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không chỉ liếc nhìn địa dư một cái mà nhớ hết tất cả các tuyến đường.
Thân cây tùng vươn mình ra mái hiên, giữa làn mưa bụi lất phất m.ô.n.g lung, cánh cửa đỏ tươi của điện Phù Dung rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.
Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: “Ta…”
Cung Hàm Hỉ hẻo lánh, hiếm có người đặt chân tới.
Đó là những thái giám đi ngang qua lãnh cung, hắn ta cũng chỉ thổn thức vài tiếng, không ngờ lại bị Ngu Ấu Ninh nghe thấy.
Nàng nghĩ rằng khi Đa Phúc c.h.ế.t đi thành quỷ, suốt ngày không có việc gì làm, cũng có thể giống như nàng lang thang trong cung, tự nhiên sẽ nhớ đường.
“Trước đây ta đã xem qua địa dư.” Ngu Ấu Ninh nói nhỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu, sợ hắn phát hiện ra manh mối gì đó.
Chương 6: Chương 6
Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt liếc nhìn Đa Phúc một cái.
Thẩm Kinh Châu nhướng mày, lại đeo vòng tay gỗ tử đàn vào, hắn nhẹ giọng: “Đa Phúc.”
Bầy chim trở về tổ, cả khu vườn im lìm, chỉ còn âm thanh gió mưa rào rạt.
Tổng cộng có mười sáu miếng bánh, nếu mỗi ngày nang ăn một miếng…
Ngu Ấu Ninh cho rằng Thẩm Kinh Châu không cho phép, lại nói thêm: “Dù sao ông ta cũng không ăn.”
Ngu Ấu Ninh không nghe rõ những điều khác, chỉ nghe thấy hai chữ “đồ cúng.”
Đa Phúc lập tức tiến lên, mặt mày tươi cười, cầm hộp cúi người đưa cho Ngu Ấu Ninh: “Ngu cô nương yên tâm, những bánh ngọt này đều là của cô nương. Nếu Ngu cô nương thích, lão nô sẽ ngự phòng làm thêm.”
Thẩm Kinh Châu chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Đa Phúc.
Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, một lúc lâu mới chậm rãi “ồ” một tiếng.
“Có trí nhớ tốt là được thôi.”
Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn chăm chú thật lâu, rồi sau đó quay sang bên cạnh.
Cung nhân nâng ngự liễn, rầm rập tiến về phía điện Phù Dung.
Các cung nhân tự mang hộp bánh đến, giao bánh bát trân cho Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu thoang thả xoay chiếc ban chỉ ngọc bích trên tay: “Ngươi biết đường sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều này đương nhiên không thể nói trước mặt Đa Phúc, Ngu Ấu Ninh suy nghĩ một chút, thật lòng thật dạ an ủi:
Thẩm Kinh Châu không cần nghĩ ngợi: “Không được.”
Lãnh cung cách cung Hàm Hỉ khoảng một nén hương đi bộ, nếu không biết đường, có lẽ phải mất hơn nửa canh giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.