Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161: Chương 161
Tiên tử. Tiếng ồn ào huyên náo ngừng lại, mỹ nhân ôm đàn tỳ bà, eo nhỏ lả lướt uyển chuyển, Tương nương tử bước đi nhẹ nhàng, đôi giày thêu ngọc trai như từ trên mây hạ xuống.
Trong chốc lát, đầu nàng xoay chuyển nhiều lần.
Một mặt nàng ghét bản thân mình kệch cõm, rõ ràng muốn gặp Tương nương tử, cũng chính nàng lại kéo Thẩm Kinh Châu đến đây.
Ngu Ấu Ninh lải nhải.
“Trước đây ta ở từ xa đã từng nhìn thấy Tương nương tử một lần, tiếc rằng ta là nữ tử, nếu không nhất định muốn cưới nàng ấy về nhà.”
Toàn bộ sảnh đường đều say mê, tân khách ngẩn ngơ, nín thở ngưng thần, không dám gây ra một tiếng động nhỏ, sợ quấy rầy đến tiên tử, khiến người không vui.
Mọi người ca ngợi Tương nương tử lên tận mây xanh, tuyên bố không ai có thể không quỳ gối dưới váy của Tương nương tử.
Thẩm Kinh Châu cười gương mắt: “... Sao vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tay cầm khay gỗ sơn và bình rót bạc, đi qua đi lại giữa bữa tiệc.
Ngu Ấu Ninh không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Kinh Châu.
Môi đỏ mím chặt, không để lộ cảm xúc.
Bỗng nhiên lại quay phắt đầu sang, lại lườm liếc Thẩm Kinh Châu nửa con mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi bàn tay trắng muốt của nàng che mắt Thẩm Kinh Châu, một lúc sau, Ngu Ấu Ninh từ từ buông tay, buồn bã nhìn xuống.
Nhưng giờ đây nàng không muốn Thẩm Kinh Châu gặp Tương nương tử nữa.
Tiếng đàn tỳ bà nhạc tiên vang lên, khiến người ta như si như dại.
Sàn gỗ thông trải thảm đỏ, các tỳ nữ mặc trang phục lụa là, trên búi tóc cao cao cài đầy lá vàng châu ngọc.
Mỗi bước mỗi xa
Ngu Ấu Ninh vừa lo che mắt Thẩm Kinh Châu, vừa muốn che tai hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh một tay nâng mặt, má hồng như ngọc, trong trẻo như ngọc bích.
Chương 161: Chương 161 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới đài, mọi người châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán, ồn ào náo nhiệt, theo hương rượu nhẹ nhàng bay vào tai Ngu Ấu Ninh.
Chiếc thuyền hoa trôi nổi trên sông Tần Hoài, nước gợn sóng lăn tăn.
Đôi mắt thuần khiết của nàng lén lút nhìn về phía Thẩm Kinh Châu đang dựa vào ghế thái sư, chỉ thấy người này thực sự rất âm hiểm quỷ quyệt.
Ánh nắng như tấm lụa mềm mại trải rộng, lấp lánh trong không gian.
Thẩm Kinh Châu khẽ cười, ánh mắt lười biếng, thoải mái, như một công tử nhà giàu bình thản.
Nàng bỗng quay lại, đưa tay che mắt Thẩm Kinh Châu.
Chiếc khăn lụa trong tay, Ngu Ấu Ninh đầy một bụng sầu não.
Âm thanh nghẹn lại trong cổ họng.
“Trên đời này đa phần nam tử đều là hạng tầm thường, sợ rằng không ai gặp nàng ấy mà không động lòng, cho dù không thua ở ‘sắc’ cũng sẽ bị tiếng đàn của nương tử chinh phục.”
Một góc áo bào xanh lơ lóe lên trong tầm mắt Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh do dự: “Không, không có gì.”
Trên đài dưới đài, mọi người đều nín thở, Ngu Ấu Ninh khẽ lườm Thẩm Kinh Châu nửa con mắt.
Ngoài miệng nói “không có gì”, nhưng trong lòng Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ đến Thẩm Kinh Châu đứng sau.
Nàng luống cuống tay chân, như con kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm sao.
“Ở Kim Lăng này e rằng không tìm ra nữ tử nào có thể sánh với Tương nương tử, nếu ta may mắn được Tương nương tử ưu ái, đón nàng ấy vào phủ, nghĩ đến đời này sẽ không còn gì nuối tiếc.”
Ngu Ấu Ninh tò mò ngẩng mắt: “Chàng......” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng cười vang vọng không dứt, mọi người nâng ly, hoặc bàn luận sôi nổi, hoặc ngâm thơ làm phú.
Có người thao thao bất tuyệt, tán thưởng về sắc đẹp của Tương nương tử, cũng có người trách cứ, mắng người nọ nông cạn.
“Thôi, chàng cứ xem đi.”
Nàng dựng thẳng đôi tai, cẩn thận lắng nghe.
Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng Thẩm Kinh Châu đứng dậy, đôi giày đen của hắn chạm vào thảm đỏ.
Khi Thẩm Kinh Châu chuẩn bị nhìn về phía nàng, Ngu Ấu Ninh nhanh chóng dời mắt, giả vờ chăm chú nhìn xuống lầu.
Gió xuân nhẹ nhàng theo tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng lướt trên sông Tần Hoài.
Bên tai chỉ còn lại tiếng đàn tỳ bà du dương của Tương nương tử, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Gió từ cửa sổ thổi vào, màn trúc kim ti đằng hồng bay lên, rơi xuống những ánh sáng vụn vặt.
Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm, giả vờ bình tĩnh, “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nếu chàng muốn xem, thì cứ xem. Cũng... cũng không phải chuyện lớn.”
Đột nhiên, một tiếng đàn vang lên, như đàn chim trở về tổ, như ánh sáng ban mai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.