Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 159: Chương 159

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Chương 159


Ngu Ấu Ninh giọng điệu lười biếng, nàng dịch người về phía trước, nửa thân dựa vào đùi Thẩm Kinh Châu.

Đi một hồi, nàng chỉ mới tham quan được chưa đến một nửa khu vườn.

Ngu Ấu Ninh cười dựa vào tay Thẩm Kinh Châu, đôi mắt cong cong.

Ngu Ấu Ninh không hiểu ý, ngẩn người gật đầu: “Được.”

Ngu Ấu Ninh chầm chậm nhấc váy, vòng qua hồng kiều có hình thụy thú, ánh mắt không thể giấu nổi sự kinh ngạc.

Chiếc búa mỹ nhân trên tay người nọ vẫn không rời khỏi, không nặng không nhẹ đập vào mu bàn chân Ngu Ấu Ninh.

Một khung một cảnh, như bước vào tranh vẽ, đẹp không sao tả xiết.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy tay Thẩm Kinh Châu, áp vào lòng bàn tay hắn.

Nàng bất chợt lùi lại nửa bước, nói năng quanh co:

Nàng mơ mơ màng màng nói: “Được rồi, xuống đi.”

Nhiều năm trước, nàng quả thật đã nói với Thẩm Kinh Châu như vậy, lúc đó Ngu Ấu Ninh còn hỏi Thẩm Kinh Châu có cần viết giấy nợ không.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt: “Trả nợ.”

Nghĩ đến kho vàng bạc châu báu nhỏ của mình, Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy tự tin.

Ngu Ấu Ninh quay đầu, lúng ta lúng túng: “Không có gì.”

Nói đến đây, Ngu Ấu Ninh lại lén nhìn Thẩm Kinh Châu, cố gắng tìm kiếm chút dấu vết để lại trên mặt hắn.

Mắt thu khép hờ, Ngu Ấu Ninh đưa một tay che mắt.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu, khó nén nổi sự phấn khích bừng bừng.

Biệt viện bị mưa bụi che phủ, rêu xanh đậm nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng đã đọc về sông Tần Hoài ở Kim Lăng trong sách, nơi đó vàng ngọc tranh nhau phát sáng, châu báu rực rỡ tôn nhau, cảnh đẹp như tranh.

Ánh mắt lảng tránh, Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ hoang mang bất an.

Thẩm Kinh Châu nghiêm mặt: “Xuống xe trước.”

“Ngày mai ta muốn đi xem sông Tần Hoài.”

Năm cánh cổng gỗ đen sơn bóng phản chiếu trước mắt Ngu Ấu Ninh, trước mặt là bức tường cao hơn hai trượng, đi dọc theo hành lang cong về phía trước.

Hai chữ “gian thương” còn chưa kịp bật ra, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng cương ngựa.

Ngu Ấu Ninh tròn mắt: “Chàng, chàng, chàng...”

Những tảng đá kỳ lạ, tùng xanh vươn ra mái hiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngu Ấu Ninh tò mò: “... Chuyện gì?”

Khóe môi hắn gợi lên vài phần ý cười: “Nếu nương nương không buồn ngủ, không bằng nghĩ đến chuyện khác?”

“Là chàng à.”

“... Sao vậy?”

Ngu Ấu Ninh mờ mịt mở hai mắt, trong ánh sáng mờ ảo, nàng trước tiên nhìn thấy Thẩm Kinh Châu với đôi mày sắc bén.

Nói ra cũng kỳ lạ, trước đây nàng còn buồn ngủ không mở mắt nổi, nhưng khi nói chuyện với Thẩm Kinh Châu, cơn buồn ngủ dần tan biến, giờ đây lại tinh thần phấn chấn.

Mỗi bước mỗi xa

“Nương nương không còn buồn ngủ nữa sao?”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, đôi con ngươi đen tối sâu thẳm.

Đường xe mệt mỏi, Ngu Ấu Ninh mắt mờ mịt ngái ngủ, nhưng lòng vẫn không giảm đi ý muốn ngao du.

Càng nói càng hăng hái, Ngu Ấu Ninh tựa vào đùi Thẩm Kinh Châu, sự buồn ngủ cũng tan biến.

Nàng gật đầu với Thẩm Kinh Châu, giọng điệu hiên ngang lẫm liệt.

Cung nhân quỳ gối trên ghế nhỏ, tay cầm búa mỹ nhân, nhẹ nhàng đ.ấ.m bóp chân cho Ngu Ấu Ninh.

“Ta còn nghe nói trên sông Tần Hoài có một vị Tương nương tử, tiếng đàn của nàng ấy rất tuyệt diệu, đẹp hơn cả Tây Thi......”

Sự kinh ngạc cùng khiếp sợ trong mắt Ngu Ấu Ninh dần lớn lên, nàng ngơ ngác chớp mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng: “Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngu Ấu Ninh ngớ người: “... Làm sao, làm sao trả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngu Ấu Ninh với đôi mắt hạnh nhập nhèm mê ly: “Bệ hạ đã xong việc rồi ư?”

Ngu Ấu Ninh kêu mệt, nằm xuống chiếc đệm gấm xanh để nghỉ tạm.

Nàng chống một bên đầu, má lúm đồng tiền tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn Thẩm Kinh Châu.

Khi đối diện với đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh cảm thấy lo lắng.

“Bệ hạ muốn gì cứ nói.”

Nam tuần Kim Lăng, thứ nhất vì muốn bồi Ngu Ấu Ninh, thứ hai cũng muốn nghiêm tra tham quan ô lại ở Kim Lăng.

Mưa rơi trên lá chuối, Ngu Ấu Ninh tựa vào gối gấm xanh, mơ màng muốn ngủ.

Thẩm Kinh Châu cười nhẹ vỗ vào mu bàn tay Ngu Ấu Ninh: “Cùng ta vẽ một bức tranh.”

Ngu Ấu Ninh nghi hoặc, không hiểu gật đầu.

“Bệ hạ, bệ hạ thế này là có ý gì?”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu cười sâu hơn: “Nương nương có từng nghe đến ‘tiền con’ không? Ngoài vốn ra, còn có lãi.”

Gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo từng đợt hơi lạnh thoảng qua.

Chương 159: Chương 159

Thẩm Kinh Châu dù đang ở Kim Lăng, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong kinh thành vẫn cần hắn xem qua.

Thẩm Kinh Châu nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của Ngu Ấu Ninh, ánh mắt tối lại một chút.

Lúc thì kéo kéo tay Thẩm Kinh Châu, lúc thì nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Chương 159