Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 140: Chương 140

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Chương 140


“Chậm rãi thôi cũng được, cũng không thể nào một sớm một chiều là xong được.”

“Điện hạ là đang cầu nguyện với Bồ Tát, hay là… ta?”

Đi qua một cánh cổng hải đường, bất ngờ thấy lá phong đỏ như tranh. Đi tiếp về phía trước, là thu, là hạ, lại là xuân.

Ngu Ấu Ninh với bụng đầy nghi hoặc, bước chân dần chậm lại.

Nói là tranh cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì mỗi bông hoa, mỗi con chim trong vườn đều được Thẩm Kinh Châu xây dựng theo kiểu vườn mai nổi tiếng nhất ở Kim Lăng.

Ngu Ấu Ninh thì thầm, ngẩng đôi mắt lên: “Vậy bệ hạ… có đồng ý không?”

“Không nữa.”

Trong mắt Ngu Ấu Ninh xẹt qua vẻ hoang mang: “Vậy sau này chàng có…?”

Trong lời của Thẩm Kinh Châu có bóng gió.

Mùa thu có lá phong, mùa đông có hồng mai, mùa xuân có hoa đào, mùa hè có hoa sen.

Dâng hương cầu nguyện, quyên tiền… Đây là điều mà trước đây Ngu Ấu Ninh chưa dám nghĩ tới, nàng chỉ là một con tiểu quỷ đến vô tung đi vô ảnh, nào dám ở trước Bồ Tát múa rìu qua mắt thợ.

“...Thật sao?”

Khóe môi nhiễm ý cười của Thẩm Kinh Châu gom lại nửa phần, ánh mắt dừng lại trên ban chỉ ngọc bích trong tay, giọng nói mang theo tươi cười

Ngay cả những tảng đá giả trong vườn cũng được vận chuyển từ Kim Lăng đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt cười, một lúc sau mới nói: “Biết rồi.”

Ngu Ấu Ninh trên xe ngựa một đường cũng không rảnh rang, đã hỏi Đa Phúc rất nhiều.

Thẩm Kinh Châu gần đây bận rộn triều chính, thường xuyên ở điện Dưỡng Tâm phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm. Nếu quên cũng có thể thông cảm.

“Chàng không phải là… đã quên rồi chứ?”

Nàng lẩm bẩm: “Vậy cũng không cần đâu.”

Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, đôi mắt đen láy trong suốt, tựa như dạ minh châu thượng hạng.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày.

Ngu Ấu Ninh ngẩng cao khuôn mặt với lúm ồng tiền xinh đẹp, mày ngài như họa núi, d.a.o động lấp lánh, tựa như dòng suối dưới ráng chiều.

Gió tuyết cuốn theo những bông tuyết, chắn ngang giữa hai người.

Chiếc ô trúc hoàn toàn che trên đầu Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu đưa một tay ôm lấy eo nhỏ của Ngu Ấu Ninh, nhẹ nhàng bế nàng lên xe ngựa.

Nàng quay đầu, bàn tay trắng nõn bám lên tay áo Thẩm Kinh Châu, chậm rãi siết chặt.

Ngu Ấu Ninh nói lời thấm thía, suy nghĩ tìm từ, đôi mày ngài lại nhíu chặt, cân nhắc từng lời.

Nàng nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng sự mất mác trong đáy mắt vẫn có thể thấy được hai ba phần.

Đây là biệt viện nàng chưa từng đặt chân đến.

Thẩm Kinh Châu chỉ cười mà không nói.

“Đương nhiên, đương nhiên là thật.” Ngu Ấu Ninh nâng mắt lên, nóng lòng muốn khẳng định.

Trước hồ có ba tảng đá, lại có một hàng bia, bên tây nối với đình đông, bên đông nối với nhà sàn. Khoảnh vườn tràn đầy hồng mai rực rỡ như son, đẹp không thể tả.

Ánh nến điểm xuyết sáng rực rỡ, Ngu Ấu Ninh theo ánh sáng rẽ qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi qua hành lang dài.

Khóe môi Ngu Ấu Ninh giương ý cười với vài phần láu lỉnh, “Đợi sinh nhật sang năm, bệ hạ lại bù cho ta là được, còn nhiều thời gian mà.”

Nàng không muốn thấy Thẩm Kinh Châu làm tổn thương mình.

Gió bắc lạnh lẽo, thấm tận vào xương thịt.

Ba điều ước trong ngày sinh nhật, Ngu Ấu Ninh đều dành cho Thẩm Kinh Châu, nàng không muốn Thẩm Kinh Châu lại bị tổn thương.

Vách xe được trang trí bằng những viên ngọc quý nặng trĩu, tường gỗ chạm khắc tinh xảo, gấm vóc đầy mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Kinh Châu cong môi: “Nếu quên, thì điện hạ muốn thế nào?”

Ngu Ấu Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu, bước đi trên tuyết.

Ngu Ấu Ninh đứng ngây người tại chỗ, nàng như hóa thành bỉ đực điểu*, vượt qua những bức tường cao, bay về phía nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gió tuyết bay lượn, làm mờ tầm nhìn của Ngu Ấu Ninh.

Tùng xanh vươn lên mái hiên, cổng phủ mở rộng.

Những âm thanh nhỏ nhẹ rơi rớt trong không khí, như những bông tuyết bay lượn, chìm nổi.

Hành lang dài bằng gỗ mun treo đầy đèn gió thủy tinh, nhìn xa như dải ngân hà rực rỡ.

“Đương nhiên.” Ngu Ấu Ninh thốt lên.

Ngu Ấu Ninh nước tới chân mới đi học hỏi, khi nào thì quỳ lạy, khi nào thì dâng hương, từng chút từng chút, nàng đều ghi nhớ kỹ trong lòng, sợ nói sai nửa câu.

Ngón tay bám vào tay áo Thẩm Kinh Châu chậm rãi trượt xuống tay hắn, Ngu Ấu Ninh nắm tay Thẩm Kinh Châu, giọng nói rất chậm, như đang dỗ dành.

*Vấn Lưu Thập Cửu - Bạch Cư Dịch

Chương 140: Chương 140 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay tiến đến trước mắt Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên.

Hồng kiều bắc ngang qua hồ băng, bông tuyết rơi lả tả, mặt hồ và bầu trời hòa làm một.

Xe ngựa bát bảo hương lọng xanh với những tua rua châu ngọc thong thả dừng lại, rèm dày nặng được kéo lên, lọt vào tầm mắt trước tiên là tuyết trắng bay bay, nhưng không phải cánh cổng lộng lẫy của cung điện, mà là một biệt viện.

Ngu Ấu Ninh không vui, lắc lắc cổ tay Thẩm Kinh Châu, nàng tỏ ra tức giận, mày cau mắt trợn.

Mỗi cây cỏ ở Kim Lăng như cuộn tranh trải ra trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên mình tổ chức sinh nhật sau khi làm người, Ngu Ấu Ninh không thể giấu nổi sự thất vọng.

Ngu Ấu Ninh rụt đầu lại, ngay lập tức nhớ đến lần trước đột nhập vào thư phòng của Thẩm Kinh Châu, còn bị bắt quả tang.

Nói xong, Ngu Ấu Ninh lại nghĩ đến việc chính, đôi mắt nàng chuyển động, đưa tay về phía Thẩm Kinh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thản nhiên: “Bệ hạ, quà sinh nhật của ta đâu?”

Ngu Ấu Ninh chỉ thấy vườn mai Kim Lăng vào mùa đông qua sách. Lục nghĩ tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô*.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ thu hồi ánh mắt lại: “Điện hạ hy vọng ta đồng ý?”

“Không muốn sao cả.”

Ngu Ấu Ninh vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Kinh Châu.

Nhưng mọi thứ đều cần có bước đi chậm rãi, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Nếu chàng nhất thời không thể thay đổi được, cũng… cũng không sao.”

Trong vườn, khắp nơi là hồng mai điểm xuyết, hương thơm nhẹ nhàng bay xa. Đi xuyên qua nguyệt môn, trước mặt là những tảng đá lởm chởm kỳ quái, dây leo chằng chịt.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, nụ cười sâu thêm mấy phần. Hắn khom người cúi đầu, ánh mắt chậm rãi đối diện với mắt của Ngu Ấu Ninh.

“Sao chàng không nói gì?”

Một nhóm cung nhân tơ lụa, tay cầm đèn lồng dương giác, nối đuôi nhau bước ra, đứng hầu hai bên.

Không biết Thẩm Kinh Châu đã dùng cách gì, mà có thể đưa bốn mùa của Kim Lăng đến trước mắt Ngu Ấu Ninh.

“Ta cũng không phải là người cố tình gây sợ, bệ hạ quên thì quên thôi.”

Những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, chất đống trên giày mềm của Ngu Ấu Ninh.

*Bỉ dực điểu: là loài chim có một mắt và một cánh, chúng phải gắn vào nhau và bay theo cặp theo thần thoại TQ.

Bốn mắt nhìn nhau, sự hồi hộp và mong đợi trong mắt Ngu Ấu Ninh không thể giấu giếm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Chương 140