Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Chương 136
Chương 136: Chương 136 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi khi nghĩ đến những đứa trẻ chịu trì hình, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy rùng mình, không rét mà run.
Nói xong, không cam lòng hỏi tiếp, “Chàng đến đây từ khi nào?”
Một lúc sau, hắn bình thản nói: “Là ta tự làm.”
Ngu Ấu Ninh: “…”
Mỗi bước mỗi xa
Dù hắn có căn dặn cung nhân giả vờ không nghe không thấy, cũng vô ích.
Ánh sáng nhạt chiếu vào, rơi xuống khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Ngu Ấu Ninh.
Trong mắt Thẩm Kinh Châu như cười như không: “Người chính trực như điện hạ, thật sự không thể làm được chuyện xấu.”
“Thẩm Kinh Châu, chàng… chàng có phải là kẻ b**n th** hay không?”
Ngu Ấu Ninh tự giác đổ tội này lên đầu của Thẩm phụ.
Ngu Ấu Ninh mím môi, mí mắt run rẩy, “Bệ hạ, tay chàng… còn đau không?”
Hộp gấm kẹt ở giữa, không thể ném vào cũng không thể lấy ra.
Cuối cùng, nàng lại quay đầu nhìn vào hộp gấm mà mình đang nắm chặt.
Ngu Ấu Ninh ủ rũ cúi đầu, chỉ cho rằng Thẩm Kinh Châu đang trấn an mình, đôi mày nhíu chặt không có chút nào giãn ra.
Mũi chân nàng nhón cao.
Lần trước trong khoang thuyền, người đó đã là tù nhân, còn nói lời l* m*ng khiêu khích với Thẩm Kinh Châu, có thể thấy ngày thường cũng là người ương ngạnh kiêu ngạo.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Những người này rốt cuộc sao lại nghĩ ra cách độc ác như vậy…”
… Sao lại như vậy?
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu khựng lại một chút: “Loại phế vật như hắn, còn không đến gần ta được.”
Ngu Ấu Ninh tức giận bất bình, lòng đầy căm phẫn. Nàng nắm chặt hai tay, vì Thẩm Kinh Châu mà bất bình.
Người xưa có câu, tử không giáo phụ chi quá.
“Thứ đồ này không tốt, sao bệ hạ còn giữ lại? Lẽ ra nên sớm vứt đi mới phải.”
Ngu Ấu Ninh mím chặt đôi môi đỏ
Thẩm Kinh Châu cười: “Điện hạ đến đây vì chuyện trì hình mà người kể chuyện đã nói sao?”
Hai má Ngu Ấu Ninh ửng đỏ, vừa tức vừa giận: “Chàng, chàng đã sớm biết rồi hả?”
Ngu Ấu Ninh siết tay lại thành quyền, thò vào trong thử nghiệm một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh bám vào miệng bình, bình mỹ nhân này chỉ để trang trí, bên trong không có gì thừa.
Thẩm Kinh Châu cười cười, giọng nói so với ngày thường nhẹ nhàng hơn một chút: “Cũng không phải ông ta.”
“Trên đời này sao lại có người ích kỷ như vậy, chỉ vì lợi ích của bản thân mà để cho con cái người khác chịu khổ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Làm chuyện xấu bị bắt tại trận, còn phải nhờ Thẩm Kinh Châu thu dọn.
Cơn đau như vậy giờ đối với hắn, như gió xuân mưa nhẹ, chỉ là chút ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Kinh Châu không chớp mắt nhìn chăm chú vào Ngu Ấu Ninh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miệng bình như cổ chim nhạn, chỉ lớn bằng nửa nắm tay.
Ngu Ấu Ninh kinh ngạc nâng mí mắt lên, môi đỏ lúng ta lúng túng: “… đó là, là phụ thân hắn sao?”
Thân hình Ngu Ấu Ninh cứng đờ.
Bóng dáng trên đất không biết từ lúc nào đã dày thêm một tầng, một bàn tay vượt qua vai Ngu Ấu Ninh, dễ dàng lấy ra hộp gấm đang kẹt.
Nếu không phải Thẩm Kinh Châu luôn che chở, Ngu Ấu Ninh e rằng đã sớm ngã nhào thành đống hỗn độn.
Nếu không nhớ nhầm, trên tay Thẩm Kinh Châu không chỉ có một vết thương hình lưỡi liềm.
Trong mắt Ngu Ấu Ninh phủ một lớp nước trong veo, “Biết sớm như vậy, lần trước gặp mặt, ta nên cho người đó hai cú đá, để cho bệ hạ hả giận.”
Ngu Ấu Ninh đang nói lảm nhảm bỗng im bặt, nàng nghi hoặc giương mắt lên.
Ngu Ấu Ninh bỗng dưng hối hận, lẽ ra nàng nên sớm ném hộp gấm xuống sông.
Ngu Ấu Ninh co rút đồng tử, lùi lại hai ba bước, nàng thì thì.
Ngu Ấu Ninh nghe người kể chuyện đề cập, những “thế thân”, có người bị phụ mẫu bỏ rơi bán đi, có người bị lừa gạt, còn có người bị bắt tới.
Ngu Ấu Ninh mở to mắt, không thể tin nổi, gõ gõ lên hộp, cố gắng đẩy hộp vào sâu hơn.
Nàng ra ngoài cực kỳ cẩn thận, sao có thể vừa ra khỏi cửa đã bị phát hiện ngay.
Một lúc sau, Ngu Ấu Ninh lại quay lại trước bình hoa mỹ nhân cao hơn nửa trượng.
Thẩm Kinh Châu bình tĩnh đáp: “Từ khi điện hạ mở mắt.”
Lâu Lan quả thực có trì hình, quan lại cũng sẽ tìm thế thân cho con cái, chỉ là không như những gì người kể chuyện kia nói.
Ngơ ngác và không hiểu: “Vậy, vết thương hình lưỡi liềm trên tay bệ hạ từ đâu mà có? Bệ hạ đừng lừa ta, ta đã nhìn kỹ rồi, đó là…”
Thẩm Kinh Châu ngay cả mí mắt cũng không động đậy: “Cũng tạm.”
Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của Thẩm Kinh Châu, không vui nhíu mày.
Sau một lúc, phía sau truyền đến một tiếng thở dài bất lực.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.