Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133: Chương 133
“Nói chuyện khác đi.” Nàng bĩu môi, lầm bầm, “Ta ghét những người giỏi vẽ lắm.”
Trên cánh tay Thẩm Kinh Châu có một vết thương không rõ, giống như những gì người kể chuyện vừa nói.
Hơn nữa, ngày thường thế thân không thể ra khỏi nhà, cũng không thể gặp người, chỉ có thể sống như một cái bóng…
Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Chương 133: Chương 133
Một bên tò mò về thân phận quý nhân sau bình phong, giọng nói như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu vàng bạc mới nuôi thành.
“Là ta nói nhảm làm phu nhân hoảng sợ, ta đây…”
Lang quân quỳ nửa người trên ghế mềm, tìm kiếm khắp trong bụng: “Phu nhân có nghe qua ‘thế thân’ không?”
Ngu Ấu Ninh buồn ngủ, thỉnh thoảng như mơ thấy câu chuyện vừa rồi, thỉnh thoảng lại như thấy tận mắt trì hình.
Sau bình phong dệt lụa, có hai bóng dáng thanh tú đang quỳ.
Ánh nến vàng yếu ớt, tay áo từ tay Thẩm Kinh Châu rơi xuống, đồng tử Ngu Ấu Ninh đột nhiên thắt lại (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh dựa vào bậu cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, tò mò không biết Thẩm Kinh Châu sao còn chưa đến.
Ngu Ấu Ninh trợn mắt nói bừa.
Bọn họ nói khô cổ họng suốt nửa ngày, nhưng không nghe thấy tiếng nói nào từ trong phòng truyền ra.
Trì hình là dùng kim mài từ sừng tê giác đ.â.m vào tận xương thịt, đau đớn không chịu nổi, nhưng không chảy máu, chỉ để lại một vết thương hình trăng lưỡi liềm.
Do dự một lúc, Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng lẩm bẩm: “Rất tốt.”
Thái độ hung dữ.
“Bệ hạ không biết đấy thôi, hôm nay hai tiểu lang quân kia đẹp như quan ngọc, học vấn sâu rộng, ta nghe mà rất vui.”
Bóng đen dần dần bao trùm trước mắt, rồi lại đứng lù lù bất động.
Câu nói chưa dứt, Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ ra hôm nay nàng không định nói chuyện với Thẩm Kinh Châu.
Cung nhân lặng lẽ vào phòng.
Ngu Ấu Ninh nhíu mày, tay ôm lò sưởi trong lòng, bất ngờ nghe thấy hai chữ “bút vẽ”, nàng lập tức từ trên tháp ngồi dậy.
Sắc mặt Ngu Ấu Ninh trắng bệch.
Nàng kiệt sức dựa vào ghế, “Hôm nay ta cũng mệt rồi, đi xuống đi.”
Nàng đã triệu kiến hai tiểu quan, mà Thẩm Kinh Châu vẫn không hề có động tĩnh, không khởi binh vấn tội nàng.
Cuối cùng, lại cảm thấy chưa đủ.
Trong nhà của người giàu có thường mua thế thân cho con cái, thế thân này tương đối được xem trọng, như vậy mới có thể ngăn chặn tai ách.
Ngu Ấu Ninh gật đầu thật mạnh: “Tự nhiên là thật, hắn còn nói ở Lâu Lan có một loại vu thuật…”
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu cười nói: “Hôm nay điện hạ nghe kể chuyện thế nào?”
“Câu chuyện của ngươi không tồi, người đâu, thưởng.”
Nàng quay mặt đi, bực tức nuốt lời định nói vào miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lang quân tiếp tục: “Nhưng cũng gần như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh mở mắt, lảm nhảm, “Rất tốt, đặc biệt tốt. Ngày mai ta còn muốn tìm thêm bốn lang quân, không, mười người lang quân.”
Ngu Ấu Ninh không muốn trở thành một tiểu quỷ không có cấp bậc lễ nghĩa.
Lang quân với giọng nói bi thương, như thể đang sống trong hoàn cảnh đó, diễn tả rất cảm động.
Nàng chậm rãi nhíu mày, “Vậy nếu gặp người ngoài thì sao? Hắn sẽ… c.h.ế.t sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi nhíu mày không thể mở ra, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên từ trong giấc mơ bừng tỉnh.
Ngu Ấu Ninh đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thẩm Kinh Châu mở miệng.
Hai tiểu lang quân liếc mắt nhìn nhau.
Lang quân phía sau bình phong giật mình, vội vàng ngừng nói: “Đều là ta nghe từ người khác, không biết thật giả, phu nhân chớ để trong lòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không liên quan đến ngươi, chỉ là ta vô tình làm rơi tách trà thôi.”
Thẩm Kinh Châu tay chắp ở sau lưng, không vội vã đi về phía Ngu Ấu Ninh.
Tước thất khắp nơi khắp chốn lộ ra vẻ tinh xảo, cửa sổ vàng lan can ngọc, đẹp không thể tả.
Không thấy m.á.u không thấy sẹo, chỉ có một vết thương hình trăng lưỡi liềm.
Nàng không muốn để ý đến Thẩm Kinh Châu, nhưng nếu không trả lời thì cũng không khỏi thất lễ.
Lang quân mặt mày cong cong kể lại: “Nghe nói ở Lâu Lan có một loại thuật, có thể mượn vận có thể trợ thế.”
Nàng nghi hoặc quay đầu.
Thế thân không thể đổ máu, nếu vi phạm điều cấm kỵ của chủ nhân, sẽ bị hình phạt gọi là “trì hình”.
Nước trà đổ trên đất rất nhanh được dọn dẹp sạch sẽ.
“C·h·ế·t thì không.”
Hắn ta nơm nớp lo sợ, sợ làm Ngu Ấu Ninh không vui, chọc phải xui xẻo của nàng.
Ngu Ấu Ninh vẫn nhắm mắt.
Trên mặt Ngu Ấu Ninh thu lại vẻ hoảng sợ, hắng hắng cổ họng.
Ngu Ấu Ninh quả nhiên nổi lên tò mò: “Đó là cái gì?”
Ngu Ấu Ninh nhanh chóng nhắm mắt lại.
Hắn quay đầu: “… tỉnh rồi?”
Trong noãn các khói nhẹ quẩn quanh, Thẩm Kinh Châu một tay mở lồng xông, lại thêm hai viên bánh hương an thần.
Một bên lại ghét chính mình vì không được quý nhân yêu thích.
Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên mở to mắt: “… Cái gì?”
Nhìn vào có thể biết người sau bình phong không phú cũng quý, không thể chọc giận.
Ngu Ấu Ninh lộ vẻ hoảng sợ, tách trà trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Bỗng dưng chạm phải đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu.
Trong tước thất.
Thẩm Kinh Châu vẫn bất động như núi: “… phải không?”
“Phu nhân có từng nghe qua Tiết Lâm Tử ở Nam Diên chứ, tương truyền Tiết Lâm Tử rất giỏi vẽ, đặc biệt sở trường là vẽ hàn mai, hắn có một cây bút, người ta gọi là…”
Hai người nhìn nhau, người cao tuổi hơn một chút, thường xuyên lui tới với các phu nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền, hắn ta cười nói.
Hương ấm ngào ngạt phác mũi, vật dụng gốm hình tròn có năm chân chứa một quả phật thủ, bên cạnh là tách trà men xanh trên đĩa sơn đen mạ vàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.