Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Chương 116
Suy nghĩ một hồi, nàng không biết nên an ủi Thẩm Kinh Châu thế nào.
Ánh trăng bao trùm cả khoảnh vườn, Ngu Ấu Ninh bên dưới ánh trăng khẽ thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rốt cuộc là chuyện khó nói, có lẽ Thẩm Kinh Châu ngại bệnh tật, nên không chịu tiếp tục uống thuốc.
Noãn các tĩnh lặng không tiếng động, mái tóc đen nhánh của nàng bồng bềnh, mềm mại tùy ý rơi xuống tay Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh nhíu mày, ngón tay vô tình chạm vào quyển thoại bản dưới chăn gấm, Ngu Ấu Ninh bỗng dừng lại, không khỏi lại muốn thở dài.
Vết thương trên cánh tay của Thẩm Kinh Châu là do đâu, Thẩm Kinh Châu hiểu rõ hơn ai hết.
Ngu Ấu Ninh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nàng hắng hắng giọng.
Phàm là trên người có thương tích, đều được thái y nhắc nhở ăn cái gì đó thanh đạm.
Ngu Ấu Ninh không muốn rắc muối lên vết thương của Thẩm Kinh Châu, chỉ ôm chặt hắn hơn một chút.
Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Lưu Lận đã xem qua rồi.”
Không biết tại sao, Ngu Ấu Ninh luôn cảm thấy bóng dáng Thẩm Kinh Châu rời đi có chút vội vã hơn mọi ngày.
Vết thương trên tay chỉ còn lại một dấu mờ, Thẩm Kinh Châu hiện giờ không còn uống thuốc nữa.
Chương 116: Chương 116
Hắn không bao giờ để ý đến vết thương của mình, tự nhiên cũng không bận tâm.
Câu nói của Thẩm Kinh Châu có phần qua loa có lệ.
Một đôi tay mềm mại ôm lấy Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh ấp úng.
Lời của Lưu Lận, phần lớn Thẩm Kinh Châu đều không để tâm ghi nhớ.
Người của nhà khác lợi hại như vậy, Thẩm Kinh Châu vẫn còn trẻ, sao lại…
Trong lòng Ngu Ấu Ninh run sợ nghĩ rằng mình nói quá thẳng thừng, chạm đến vết thương của Thẩm Kinh Châu.
“Vẫn, vẫn phải tuân theo lời của đại phu.”
Đôi mắt hạnh trong suốt vẫn như mọi khi, đôi con ngươi nhàn nhạt phản chiếu nỗi lo lắng không thể xóa nhòa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sương thu nặng nề ngưng đọng, gió lạnh xào xạc mang theo từng đợt hương hoa khác lạ.
Đầu tóc lông xù của nàng chôn ở trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu.
Nàng nhẹ nhàng an ủi: “Sẽ tốt thôi.”
Hành động của Thẩm Kinh Châu, tựa như giấu đầu hở đuôi vậy.
“Nếu có kiêng ăn gì, cũng tiện để cho ngự phòng nhớ, sau này nếu ta xuống bếp, cũng có thể tránh đi.”
Tiếng thở dài dung hòa vào bóng đêm mờ ảo.
Thẩm Kinh Châu khàn giọng, nói: “Ta còn việc chính vụ phải xử lý, tối nay điện hạ không cần chờ.”
Ngu Ấu Ninh thở dài trong lòng, nhìn Thẩm Kinh Châu vừa lo lắng vừa bất lực.
“Không có gì cần phải nhớ cả.”
Thẩm Kinh Châu đột ngột cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ khàng v**t v* sau gáy Ngu Ấu Ninh, rồi lại lùi ra xa một chút.
Khung cửa sổ chỉ mở một nửa, gió thu thổi vào, rèm ngọc rủ xuống va chạm với nhau, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Nỗi ưu tư như ánh trăng, lặng lẽ len lỏi lên mặt mày của Ngu Ấu Ninh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Kinh Châu với giọng điệu bình tĩnh, “Ngoài việc ăn uống thanh đạm, không có gì quan trọng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng siết một tay thành quyền, cân nhắc lời nói: “Nếu không nhớ cũng không sao, hôm khác hỏi Lưu thái y cũng được.”
Đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mày kiếm sắc nét, như đang cố gắng kiềm chế điều gì.
Nếu thực sự đã khỏi, sao vừa rồi hắn lại thờ ơ với mình như vậy.
Ôi.
Có phải sợ nàng truy hỏi tận cùng hay không?
Nàng rất muốn biết Lưu Lận chẩn đoán bệnh tình của Thẩm Kinh Châu, lại sợ sự nóng vội của mình bị lộ ra.
Ngu Ấu Ninh một tay chống cằm, nhìn theo Thẩm Kinh Châu dần khuất xa.
Thẩm Kinh Châu cúi người, môi mỏng chạm vào đôi mắt cùng chóp mũi của Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh từ trong vòng tay Thẩm Kinh Châu ngẩng phắt đầu dậy, muốn nói lại thôi: “Lưu thái y, Lưu thái y nói gì?”
Mày ngài như khép như không.
Không giống như có việc, mà giống như… chạy trối c·h·ế·t.
Hắn mân mê chiếc ban chỉ ngọc bích trên tay.
Đêm tối mênh mông, ánh sáng bạc rơi trên áo choàng của Thẩm Kinh Châu khi hắn rời đi.
Mỗi bước mỗi xa
Ngu Ấu Ninh đột nhiên mở to mắt.
Thẩm Kinh Châu với giọng điệu nhẹ nhàng: “Đã khỏi hẳn, không cần dùng thuốc nữa.”
Hắn thoáng nhíu mày, trầm ngâm một lúc.
Ngu Ấu Ninh nắm cổ tay mà thở dài, nghĩ đến việc tìm Lưu Lận nói bóng nói gió một chút.
Nếu không phải e ngại Ngu Ấu Ninh sợ hãi trước sự đáng sợ của vết thương, Thẩm Kinh Châu thậm chí không muốn đắp thuốc, nói gì đến việc dùng thuốc.
Ngu Ấu Ninh mặt mày rầu rĩ, nét lo âu trên mặt không thể giả vờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn cúi đầu ngưng mắt, ung dung đối diện với tầm mắt của Ngu Ấu Ninh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.