Đế Quốc Khoa Học Kỹ Thuật
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Bị quây
“Chào anh! Rất cảm ơn anh đã đến kịp thời giúp đỡ chúng tôi.”
“Ê, mấy thằng c·h·ó, xuống đây nói chuyện! Sao nào? Có dám xuống không? Nếu không xuống, bọn tao sẽ đập vỡ chiếc xe này.”
“Không có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Mấy người này… anh muốn chúng tôi xử lý như thế nào?”
Vũ hơi do dự một chút, rồi gật đầu nói:
Tràng diện hết sức vĩ đại! Như một bộ phim Holywood!
Bộ đội lập tức khống chế lại tình hình. Từng thanh niên bị còng tay, úp mặt xuống đường, trông vô cùng thê thảm.
Các thanh niên thấy vậy vội vội vàng vàng bỏ mã tấu xuống, rồi giơ tay lên trời. Có thanh niên sợ quá đã tè ra cả quần. Có thanh niên thì vừa giơ tay vừa quỳ trên mặt đất khóc lóc. Tất cả loạn thành một đoàn.
“MK. Bọn này láo thật đấy!” Thanh niên đội mũ chửi thề. Đang định ra lệnh cho tuỳ tùng leo lên nóc xe tìm đường vào, thì đúng lúc này, từng chiếc xe việt dã rằn ri bỗng xuất hiện, chẳng mấy chốc mà quây họ lại.
“Có chuyện gì đâu, chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi. Vệ sĩ của Anh Phong lợi hại lắm, giải quyết trong mấy nốt nhạc.” Hoàng nói.
Tưởng sẽ có đánh nhau xảy ra, thì chỉ khoảng 5 phút sau, họ đã trợn tròn mắt, vì thấy hàng tá, hàng tá bộ đội xông đến.
Từng lớp, từng lớp bộ đội bước xuống xe, xếp thành một hàng, rồi cầm s·ú·n·g AK chĩa thẳng vào đám thanh niên.
Thế là mọi người tiếp tục nhảy nhót, đến tận 1 giờ sáng mới ra khỏi 1900. Trong thời gian này, Huyền Moon cũng chưa từng một lần xuất hiện, làm Hải và Tiến luyến tiếc mãi không thôi.
“Có chuyện!” Vũ bật thốt lên, rồi gọi Chuột thông qua bộ đàm.
Nhưng kỳ lạ thay, 2 xe chỉ bị tróc ít sơn, còn lại vẫn y nguyên, không hề có một chút tổn hại.
“Việc không phải lỗi của ông, chỉ là do thanh niên kia không biết điều mà thôi. Kệ hắn đi, chúng ta cứ chơi tiếp, xem hắn làm được gì!”
“Chuột! Chú ý! Có nhiều đối tượng bất hảo đanh vây xe lại.”
Vị chỉ huy kia nặn ra một nụ cười, nói:
Tiến lúc này vô cùng sợ hãi, hai chân như nhũn ra. Hải và Thái cũng khá hoảng hồn. Chỉ có Hoàng và Anh Phong vẫn duy trì bình tĩnh, hờ hững nhìn thanh niên đội mũ.
Thanh niên kêu được một lúc mà không thấy có chuyện gì xảy ra, bèn lồm cồm bò dậy:
Thanh niên kêu rên oai oái. Nhưng ở bàn bên cạnh, hay là những người xung quanh, không ai tiến lên giúp đỡ hắn. Họ đều thấy Anh Phong ra tay như thế nào. Nếu đi lên, chắc chắn có kết quả vô cùng tương tự.
“Ừng ực!” Thanh niên cầm mũ không khỏi nuốt nước bọt một cái. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa bao giờ gặp được chiến trận như vậy.
“Cố ý h·ành h·ung người đi đường, hơn nữa sở hữu v·ũ k·hí, tôi nghĩ cũng có thể cho ngồi xổm 2,3 năm trong tù được chứ? Anh vui lòng thông báo cho đơn vị công an gần nhất giùm tôi!”
Buông lời độc ác xong, thanh niên bỏ đi.
“Rõ rồi, Vũ. Có cần gọi cứu viện không?”
“Chúng ta… không xong… mau mau rời khỏi đây thôi!” Tiến lắp bắp nói.
Sau đó, mọi người tiếp tục lên đường. Lúc này Anh Phong mới để ý, bốn đứa bạn của hắn vẫn đang say, ở trong xe ngủ như heo, hoàn toàn không biết đến vụ việc vừa xảy ra!
Chậc chậc! Thật không ngờ bộ đội lại ra sức như vậy! Xem ra mình quả thật là… quá VIP!” Anh Phong cảm thán trong lòng, rồi tươi cười nói với vị chỉ huy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chả có chuyện gì để nói cả! Nói mỗi câu xin lỗi là xong chắc!” Thanh niên kia nhổ nước bọt toẹt một cái, đoạn nói:
Lúc này, thanh niên đội mũ đã tiếp cận đến xe Lux SA của Anh Phong. Hắn gõ gõ vào cửa kính bằng mã tấu, đoạn khinh bỉ nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế là mấy thanh niên hung hăng xông đến, không ngừng dùng mã tấu, chân, tay… đập loạn vào 2 xe Lux SA.
Xe đang di chuyển trên đường Trần Quang Khải, theo hướng cầu Nhật Tân, thì bất ngờ sự cố xảy ra.
“Vậy được. Tôi xin phép… đi trước!”
“Mau mau bồi thường chi phí bệnh viện và tiền tổn thất tinh thần cho ông mày. Không nhiều, 200 triệu! Không thì ông mày đánh cho què chân!”
Nhìn thấy các thanh niên tung ánh mắt cầu cứu về phía mình, Anh Phong cũng không thèm để ý, đoạn nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, mọi người mới nhớ đến Vũ và Chuột vẫn đang đỗ xe chờ ở ngoài, bèn cảm thấy yên tâm hơn.
“Được. Chuyện này cứ để tôi lo. Đảm bảo công bằng xử lý!” Vị chỉ huy khẳng định.
Chỉ thấy không biết từ đâu, một đội xe máy do các thanh niên xăm trổ đầy mình điều khiển, trong đó đi đầu là thanh niên đội mũ trong quán bar, bất ngờ xuất hiện, quây lại 2 xe Lux SA. Rồi dần dần giảm tốc độ, ép 2 xe ô tô vào bên vệ đường.
Lúc này Vũ và Chuột mới mở cửa ra. Anh Phong đi xuống, làm một phen đánh giá.
“200 triệu, sao anh không đi c·ướp!” Tiến ngạc nhiên nói.
Anh Phong thấy vậy, qua cửa kính cho người thanh niên kia… một cái ngón giữa. Người đông như vậy, hắn ngu sao mà xuống.
Anh Phong cũng không biết rằng, ở trên mạng, vụ việc đã trở nên nổi tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng liền đứng ra giảng hoà:
“Ahihi. Đây là xe đã qua cải tạo, trang bị chống đ·ạ·n đến tận răng. Mấy người này có mà đập đến tận hôm sau!” Anh Phong nghĩ vậy, rồi lại cho mấy thanh niên một cái ngón giữa, còn làm mặt quỷ.
Ngồi lên xe, Anh Phong bèn nhờ Vũ và Chuột đưa mọi người về nhà. Trừ Anh Phong, do thể chất đặc biệt mà không cảm thấy có gì không khoẻ, thì ai ở đây cũng đã say khướt.
“Mày! Được lắm! Lại dám khinh nhờn bọn tao à!” Thanh niên kia nghiến răng nghiến lợi, rồi ra lệnh cho tuỳ tùng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tất cả mọi người, mau bỏ v·ũ k·hí xuống. Giơ tay lên. Ai không nghe lệnh. Bắn!” Vị chỉ huy bộ đội hét lên.
Cũng may cho Anh Phong, không ai quay chụp được khuôn mặt của hắn. Nên nói chung hắn vẫn sống rất… yên ổn.
Sau cùng, mọi người thấy một thanh niên áo trắng từ trên xe xuống nói chuyện thân mật với bộ đội, đều hết sức tò mò. Không hiểu là ai mà có năng lượng lớn đến vậy, có thể điều động bộ đội!
Hoàng tiến đến vỗ vai Tiến, an ủi:
Mỗi người thanh niên đều cầm trên tay một chiếc mã tấu, trông hung hãn dị thường.
“Quả thật là… số sống sung sướng an nhàn.” Anh Phong thầm lắc đầu, rồi ngồi xe Lux SA trở về.
“Là bên tôi vô ý! Cho chúng tôi được chân thành xin lỗi cậu. Cậu hãy bình tĩnh lại, để chai bia xuống rồi từ từ nói chuyện.”
Thấy người này không thèm nói lý, Anh Phong cũng lười biện luận. Hắn tiến lên một bước, một cú đá quét ngang, trúng ngay hạ bàn của người thanh niên, khiến hắn ngã lăn trên mặt đất. Thanh niên kia khi ngã, còn không cầm chai bia cẩn thận, khiến vỏ chai đâm vào tay. Nhất thời máu chảy ra lai láng.
Kể cả cửa kính. Có thanh niên lấy viên gạch bên đường đập vào, nhưng như đập vào vách sắt, viên gạch bị bật ra.
“Được rồi! Bọn mày chờ! Tao sẽ gọi hội đến quây bọn mày! Đừng tưởng thế này là xong.”
“C·hết cha! Ta đụng phải con ông cháu cha rồi! Phen này xong thật rồi!” Trong lòng thanh niên không khỏi gào khóc.
“Gọi đi. Chúng ta cố thủ ở trên xe. 5 phút sau sẽ có người đến giải quyết bọn họ.”
“Các anh em, dỡ 2 chiếc xe này xuống, cho bọn này ăn vài vết đao cho nhớ đời!”
“200 triệu là còn ít đấy. Sao nào, nôn tiền ra, hay là muốn ăn đòn.” Thanh niên đập vỡ chai bia, rồi giơ tay lên.
Chương 47: Bị quây
“Được! Anh đi… vui vẻ.” Không biết nói gì thêm, vị chỉ huy đành nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.