Đế Quốc Khoa Học Kỹ Thuật
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Game Online
Thắng là một con cú vọ sống về đêm. Hằng ngày sau khi cho con ăn, chơi với con rồi cho con ngủ, hắn lại có thói quen chơi game trên điện thoại. Bình thường thì vào PUBG bắn vài ván, không thì chơi Liên Minh vài cuộc, nói chung mặc dù có chút tay tàn nhưng không ảnh hưởng đại cuộc. Chơi game mà, vui là được.
“Game gì đây. Sao bắt đầu độ khó đã cao vậy? Không có giáo trình hướng dẫn gì? Cũng không cho tiền thì lấy đâu ra đồ ăn?” Thắng đậu đen rau muống thầm nhủ.
“Mô phỏng hoàn tất. Đã sinh ra xAI”. A1 thông báo.
Bắt đầu đi trên đường và quan sát xung quanh, Thắng lại càng cảm thấy trò chơi này bất phàm. Hình ảnh thiết kế vô cùng chi tiết. Càng tiến gần càng có thể nhìn rõ. Cúi xuống đường, hắn lại còn có thể nhìn thấy từng viên gạch được xếp lại ngay ngắn.
“Mệnh lênh xAI tiến vào học tập hình thức. Trọng tâm học tập: các tri thức về xã hội và cách thức xã giao.”
Thắng lúc này mới dựa vào một vũng nước bên đường để quan sát bản thân. Khuôn mặt này… sao mà giống hắn ngoài đời đến vậy. Duy nhất sai lầm ở đây là quần áo. Chỉ có một cái quần cộc và một cái áo vá, nhìn nghèo nàn không chịu nổi.
Màn hình đang nền đen bỗng chốc hiện ra rõ hơn. Rơi vào mắt Thắng lúc này là…một con đường.
Sau đó Anh Phong say sưa nói, còn A1 liên tục phụ trợ thiết kế.
Đi dạo một lúc lâu mà không biết phải làm gì. Bỗng nhiên có một dòng chữ đỏ ở góc màn hình hiện lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy là bắt đầu trò chơi rồi sao? Góc nhìn 3D à? Nhìn cũng khá đẹp đấy chứ.”
Chán, định quẳng điện thoại đi, nhưng nhìn vào mấy tấm vẽ 3D trông vô cùng sinh động, hắn lại thay đổi ý nghĩ.
“Đậu má, game gì nặng vậy trời!” Thắng rên lên. May mà gần đây hắn có mua xZip dọn dẹp lại điện thoại, nên miễn cưỡng có thể cài được trò chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng đang đi, Thắng va phải một người phụ nữ.
Hết cách. Hắn đành chặn một người trên đường hỏi thăm.
Sau đó, lại một đợt thao tác như xưa. Quảng cáo về game bắt đầu ngợp trời ở các trang mạng xã hội Youtube, TikTok, Facebook…v… Ngay cả Zalo hắn cũng không buông tha.
Thế là hắn bấm nút download. Rồi đợi…đợi.
“Ngươi chứ ai! Một bộ quần áo tử tế đều không có, chả ăn xin là gì?” NPC kia đáp trả.
“Hả game này có thể nhận diện cả giọng nói?” Thắng bật thốt lên.
“Chào anh, tôi đói quá. Anh có biết có chỗ nào có đồ ăn không?”
“Thật kỳ lạ.” Thắng thầm nghĩ rồi bấm nút. Còn các điều khoản game, hắn đương nhiên…không nhìn. Ai chơi game lại nhìn mấy cái vớ vẩn đấy bao giờ.
“Tốt rồi, đầu tiên là cách chơi. Game sẽ được coi thành một thế giới thứ hai, trong đó người chơi hoàn toàn tự do được làm bất kỳ thứ gì mình thích. Cụ thể là…”
“Game Online Second Life đã bắt đầu Open Beta. Còn chờ gì nữa mà không trải nghiệm cuộc sống thứ hai tràn đầy mỹ mãn?” Đồng thời đi kèm còn là poster trông vô cùng…kích thích, hình một mỹ nhân đang nháy mắt với hắn. Cái dáng người này…chậc…chậc…người vẽ hình thật là…quá có tâm.
“Đã bắt đầu học tập.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đã sẵn sàng, Phong. Mời bạn ra chỉ lệnh.” A1 nói.
“Tốt lắm. Giờ chúng ta bắt đầu thiết kế đến các phương pháp chơi, cách thức kiếm tiền, tăng kinh nghiệm lên level, và các trị số game khác.”
Người kia cau mày, không nói gì chỉ phủi tay đi.
“Đâu ra ở đây ăn xin!”
Do xCode có thể kiêm dung nhiều ngôn ngữ, nên ngay lập tức đã có thể có bản client cho iOS, Android và Windows. Thế là Anh Phong không do dự nữa, hắn up luôn bản client lên trên app store và Steam.
Thắng cảm ơn rối rít rồi bước đi.
Đúng. Đồ hoạ của game tốt như vậy đó. Thắng hoàn toàn có thể nhìn thấy bảng hiệu của những dòng xe đi trên đường.
Trên đường còn có những chiếc ô tô đang hối hả qua lại. Bao nhiêu là hãng xe đỉnh cấp BMW, Mercedes, xem kẽ cả những chiếc Toyota, Honda, Huyndai bình thường.
“Chào mừng bạn đến với Cuộc sống thứ hai của mình - Second Life.” Một dòng chữ hiện lên rồi nhanh chóng theo nền tối biến mất.
Làm xong, cũng là tầm 9h tối. Do mệt quá nên Anh Phong lăn ra giường ngủ, mà không biết rằng hành động lần này của hắn khiến cho bao nhiêu game thủ… thao thức.
Nhanh như vậy! Anh Phong giật mình. Đúng là cao đẳng trí tuệ nhân tạo có khác.
“Chờ lâu vậy. Hy vọng trò chơi này ra hồn đi, không thì tốn bao thời gian.” Thắng lẩm bẩm rồi click vào trò chơi.
“NPC cũng chảnh vậy!” Lòng Thắng gào thét. Hắn đành lại đi tới một người khác hỏi thăm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hoá ra đây là những người chơi khác”. Thắng hăm hở.
“Thật khó tin đây là game mobile.” Thắng cảm thán.
Sau một lúc, hắn cũng đã đến quảng trường. Lúc này quảng trường cũng khá đông người, Thắng nhìn kỹ, thì thấy ai cũng mặc áo vá như mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tốt rồi. Giờ hắn cần một sản phẩm nào đó sử dụng trụ cột là công nghệ trí tuệ nhân tạo này. Và ngay lập tức Anh Phong nghĩ đến…game online.
“Game? Game là gì? Đồ thần kinh?” NPC trừng mắt nhìn Thắng một cái, rồi vội vã bước đi.
“A1, nếu mình muốn nhờ bạn thiết kế mô hình đồ vật, nhân vật, xe cộ, nhà ở, thậm chí là cả một thành phố thì sẽ mất bao lâu?” Đã có đại khái suy nghĩ, Anh Phong hỏi A1.
Sau đó cứ 10 phút thì dòng chữ lại hiện lên.
Không có hình ảnh hoành tráng, không có video giới thiệu, hắn ngay lập tức tiến nhập giao diện đăng nhập. Nhưng thay vì có ô cửa sổ đăng nhập như bao trò chơi khác, trò chơi này chỉ có dòng Các điều khoản cần lưu ý, cùng với một nút bấm duy nhất ghi “Quét hình chân dung.”
Trên đường đi, Thắng cũng đi qua mấy tiệm ăn, nhưng vì không một xu dính túi, lại do cách ăn mặc, nên bị quán từ chối phục vụ rồi đuổi đi.
Hôm nay đang chơi 1 game free thì tự nhiên 1 popup bật ra, quảng cáo 1 game mới trông lạ hoắc.
“Anh đi thẳng đường này thêm 500 mét nữa, rẽ phải, thấy một quảng trường. Chỗ đó đang phát phần ăn 0 đồng đấy. Thật không hiểu anh nghĩ gì, lớn vậy rồi mà không tìm công việc, chỉ thích đi ăn xin.” Một NPC tương đối thiện tậm nhắc.
“Quét hình hoàn tất.” Game thông báo lại.
Chương 4: Game Online
Không nhịn được, Thắng liền click vào. Hoá ra là game này do một nhà phát hành Việt Nam phát triển??? Nhìn đến đây hắn không khỏi chợt…lạnh. Nhà mình biết người mình. Việt Nam mình sao mà phát triển game được!
“Ngươi đang đói. Cần bổ sung thức ăn.”
“DCMM! Nhà thiết kế của game này có vấn đề!” Thắng thầm rủa.
“Ai ăn xin!” Thắng tức giận nói, hoàn toàn quên là đang chơi game.
“Đã thực hiện xong, Phong.”
Dù sao cũng rảnh, download xuống xem sao. Game miễn phí mà, không hay thì xoá.
Đi trên con đường là từng tốp từng tốp NPC đang hối hả qua lại. Bộ mặt họ buồn có, vui có, quan trọng là đều nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Tất nhiên lần này cũng có hạn chế. Do game mới mở nên hắn cũng không định quảng cáo sang nước ngoài. Đây mới chỉ coi là Open Beta thôi, nên ưu tiên các game thủ Việt khả ái của chúng ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.