Đệ Nhất Sủng
Sơ Cửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Không cho cô xem, cô càng phải xem
“Ông chủ đương nhiên không có ở tiệm, đây chẳng lẽ không phải là lẽ thường sao?”
Làm sao lại có người dám công khai bán hàng nhái chất lượng cao như vậy chứ? Không sợ bị người của Cục thương nghiệp tra đến sao?
Nhưng, nếu như nha đầu c·h·ế·t tiệt này thật sự tố cáo, cũng sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
Cố Cơ Uyển nhìn vào bên trong một cái, rồi lại nhìn ánh mắt mà cô bán hàng nhìn mình, cô mím môi: “Không phải còn rất nhiều khách hàng đang xem túi sao?”
Cô vậy mà lại xem mẫu túi đó! Đó là mẫu mà hồi nãy chị xem rồi mà cũng không nỡ mua, cả tiệm cũng chỉ có một cái thôi.
“Bỏ đi, để cô ta xem đi, không lẽ còn xem hỏng túi của các người được sao?”
“Đề phòng một chút, đừng để cô ta thuận tay dắt trộm dê.”
Giám đốc nhẹ giọng căn dặn, rồi lập tức cười nịnh với nữ khách hàng đang thử giày ở bên cạnh nói: “Thật ngại quá cô Mộ, trong tiệm có chút rắc rối nhỏ, không có gì hết.”
Cô ta cảm thấy kỳ lạ, khu thương mại Bắc Lăng luôn hạn chế các sản phẩm nhái cao cấp, đặc biệt là thương hiệu cao cấp hàng đầu như vậy.
Nếu như không cẩn thận bị người này đụng hư, đối phương không đền nổi, thì mấy cô bán hàng như bọn họ phải gặp tai ương rồi.
Cố Cơ Uyển không có quan tâm đến cô ta, nói với giám đốc: “Cái túi này, lấy xuống giùm tôi xem thử.”
Nhưng một cô gái mang chiếc túi xách không biết tên hiệu, còn có khuôn mặt đầy tàn nhang này, trên người của cô, làm sao có thể là hàng thật chứ?
Một khi tra đến, sẽ bắt bọn họ đền c·h·ế·t luôn!
Hôm nay, tất cả các trang mạng chính trong Bắc Lăng đều rất náo nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 65: Không cho cô xem, cô càng phải xem
Cố Cơ Uyển không có quan tâm, đi đến một bên xem túi, giống như là hoàn toàn không nghe hiểu mấy tiếng cười trào phúng đó vậy.
Mộ Phương Hồng gật đầu, cô ta còn đang bận chạy thời gian, không có để ý.
“Khách hàng muốn xem, các người đùn qua đẩy lại, đây là đạo lý tiếp đãi khách hàng của tiệm các người sao?”
“Ông chủ của các người đâu? Bảo chủ của các người ra đây, tôi muốn hỏi quá trình đào tạo trước khi tuyển dụng của các người rốt cuộc là như thế nào.”
“Bởi vì cô mua không nổi a!” Mộ Tiêm Tiêm hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh nói: “Nếu như làm bẩn rồi, cô muốn nhân viên tiệm người ta sống thế nào đây?”
Sắc mặt giám đốc âm trầm, cô gái xấu xí này vậy mà còn muốn kêu ông chủ của bọn họ ra, muốn dạy dỗ bọn họ sao?
Nhưng Cố Cơ Uyển một bước đi vòng qua, cô bán hàng không ngăn lại được.
Các thương hiệu lớn không thích có ngăn nhỏ, nhưng cô muốn tìm một cái có ngăn nhỏ để đựng thẻ hay gì đó, như vậy thì không cần thêm một cái ví tiền nhỏ nữa.
Vì để nịnh hót hai vị cô chủ nhà họ Mộ, giám đốc lập tức cười nói: “Thì ra là hoa khôi của Ninh Đại sao, tôi thật sự là nhìn lầm rồi, xin lỗi xin lỗi.”
Cô đi qua đó, định lấy cái túi ở vị trí kim cương xuống.
Nhìn thấy Cố Cơ Uyển, Mộ Tiêm Tiêm vui mừng, lập tức đi qua đó: “Ai yo, đây không phải là hoa khôi của Ninh Đại sao? Sao lại trùng hợp thế?”
Cố Cơ Uyển nhìn thấy sắc mặt của mấy cô bán hàng, quả thực là không muốn mua.
Phần lớn Ninh Đại đều là ma nghèo, nhưng Giang Đại lại là thế giới của người có tiền.
Cố Cơ Uyển mặt không đỏ, tim không đập nhanh, trong sự cười giễu của người người như vậy mà cũng có thể giữ được bình tĩnh như thế, cũng không phải đơn giản.
Ninh Đại và Giang Đại là hàng xóm, hai trường đại học sát cạnh nhau, nhưng học sinh của hai trường đại học lại hoàn toàn khác nhau.
Cô ta thân là sinh viên Giang Đại mà còn không mua được cái túi xách đó, một người phụ nữ xấu xí ở Ninh Đại vậy mà lại muốn mua? Quả thực là trò cười!
Mấy cô bán hàng càng cười trắng trợn hơn, không che đậy một chút khinh miệt nào của mình đối với Cố Cơ Uyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Căn bản là nhìn thấy cái túi xách của cô quá mộc mạc, nên ngay cả cửa cũng không cho vào mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bán hàng lãy ra một đôi găng tay: “Này, găng tay 84 triệu, làm phiên trả tiền trước ”
Bọn họ không muốn cho cô xem, cô càng phải xeml
“Nhưng, trên người cô mang theo khí tức nghèo kiết xác, đụng đâu thì dơ đó ” Mộ Tiêm Tiêm hừ một tiếng từ mũi.
Giám đốc tức đến đỏ cả mặt, chưa thấy qua khách hàng nào không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng mà, cô là người của Ninh Đại, bởi vì quá xấu, cũng có chút danh tiếng, điểm này thì Mộ Tiêm Tiêm có biết.
Nhưng Cố Cơ Uyển tiến lên trước một bước: “Vậy được, khi mọi người đều đi hết rồi, tôi cũng sẽ đi”
Đụng đến mấy khách hàng mặt dày này, cũng thật là xui xẻo.
Còn về Mộ Tiêm Tiêm, chỉ là cháu gái họ hàng của ông cụ, con cái của anh em bên kia của ông cụ, quan hệ với nhà họ Mộ xa hơn một chút.
Cũng chỉ có người phụ nữ xấu như thế này mới xứng với hai chữ hoa khôi! Cái sự mỉa mai này thật đúng là thích hợp.
Tuy nhiên, mức giá này...
Cô không phải là cố ý muốn vào đây, bây giờ cô đang vội, quan trọng nhất là nhìn mấy cái cửa hàng này, kiểu mẫu của cửa hàng này quả thực đã lọt vào mắt của cô.
Mộ Tiêm Tiêm híp đôi mắt lại, sắc mặt lập tức chùng xuống.
Đúng là người xấu xí thì ưa tác quai tác quái mài
Mấy cô bán hàng nhìn khuôn mặt xấu xí của Cố Cơ Uyển, lập tức nhịn không được mà cười nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta là con gái của ông hai nhà họ Mộ, tuy không phải dòng chính, nhưng cũng là cháu gái của ông Mộ, thân phận cao quý.
Hoa khôi?
Loại nghèo kiết hủ lậu này đương nhiên là không cho phép vào tiệm của bọn họ rồi, phải biết, tuỳ tiện mua một cái túi ở tiệm của bọn họ thôi cũng đã vài trăm triệu rồi.
“Cái túi này, tôi nhất định phải xem, nếu như không cho tôi xem, tôi lập tức gọi dịch vụ bảo vệ người tiêu dùng ngay.”
Một cô bán hàng lập tức lao tới, kinh hoảng vạn phần: “Đừng đụng vào nó!”
Xem có cái túi mà hơn 80 triệu, quả thực là lừa gạt mà!
Dù sao, mở cửa làm ăn, quả thực là không có đạo lý không cho khách hàng xem hàng.
Cô bán hàng lùi về sau một bước, nhưng vẫn chặn trước mặt cô: “Thưa cô, chúng tôi thật sự sắp đóng cửa rồi, xin cô...”
Cô Cơ Uyển? Là Cố Cơ Uyển rất nổi tiếng hôm nay sao?
Nếu như ông chủ nhìn thấy cái dung mạo của cô, chỉ e là sẽ trực tiếp câm chổi quét cô ra ngoài cửa luôn đó chứ, vậy mà còn muốn gặp ông chủ!
Tô Tử Lạp, Cố Cơ Uyển, Dương Băng Băng gì đó, mấy cái tên này đều tỏa sáng trên mạng Facebook.
Cô bán hàng đó cũng hết cách, đi tới, càu nhàu một hồi, nhỏ tiếng ai oán: “Đuổi thế nào cũng không đi.”
Chiếc váy trên người Cố Cơ Uyển, bản thân cô không rõ, nhưng cô bán hàng thì nhìn rất rõ.
“Tại sao không xem được? Không lẽ túi mà các người bày ra, không phải để cho khách hàng xem sao?”
Nhưng, cô là không muốn mua, chứ không phải là mua không nổi, miệng lưỡi của đám người này thật sự khiến người ta kinh tởm.
Nếu như đổi lại là một người khác mặc, cô ta chắc cũng sẽ không nghi ngờ đây là hàng nhái cao cấp đâu, dù sao thì tay nghề của người thợ cũng rất giống như thật.
“Cố Cơ Uyển, tuy cô là hoa khôi, nhưng chỗ này không phải là nơi mà cô có thể tuỳ tiện làm bậy đâu.”
Trên thực tế, Cố Cơ Uyển là tiểu thư nhà ai, không có ai quan tâm.
Cô Mộ cũng đã nói như vậy rồi, giám đốc còn dám nói gì nữa?
Bây giờ còn chưa đến bảy giờ nữa, mà định đóng cửa ư?
Cô Cơ Uyển quả thực là nhìn trúng cái túi đó rồi, chất da cá sấu luôn là sự yêu thích của cô, cô chỉ là muốn xem thử bên trong có ngăn nhỏ nào không.
“Thật ngại quá, cái túi này không xem được.” Giám đốc trầm giọng nói.
Cô ta luôn làm theo lời của Mộ Phương Hồng, lập tức nói: “Vậy cho cô ta xem một cái đi, nhất định phải nhớ quay video lại, nếu như xem bẩn rồi thì phải đòi cô ta đền!”
Mộ Phương Hồng nãy giờ không nói chuyện chợt nhàn nhạt nói: “Nếu như xem hỏng rồi thì cũng phải bồi thường, đám người các người hoảng cái gì chứ?”
Giám đốc đang chiêu đãi khách hàng ở bên cạnh quay đầu lại, nhìn thấy túi xách trong tay Cố Cơ Uyển thì lập tức cau mày.
Cô gái bên cạnh chợt lộ vẻ kinh ngạc nói: “Chị ơi, là...là Cố Cơ Uyển đó đó!”
“Tay tôi rất sạch, rửa qua rồi.” Cố Cơ Uyển xoè bàn tay mình ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lấy một đôi găng tay cho cô ta.” giám đốc hậm hực nói.
Đây rõ ràng là mẫu mới nhất của CHEMII trong năm nay, vừa mới ra mắt không bao lâu.
“Bọn họ sẽ đi nhanh thôi.” Cô bán hàng không chịu tránh ra.
Đây là món đồ quý nhất của cửa hàng của họ! Nếu như bị đụng hỏng rồi, thì mọi người cũng đừng mong sống nữa.
“Không, tôi mượn găng tay trên tay cô là được rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.