Đệ Nhất Sủng
Sơ Cửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 422: Chẳng lẽ, bọn họ là đồng bọn?
Mộ Tu Kiệt dừng bước, lại không nhìn ông ta.
Rất nhanh, hai chiếc xe kia đã hiện ra trong kính chiếu hậu, càng lúc càng rõ ràng.
Cảm giác được sự tập kích của cô ta, Cố Cơ Uyển hoảng hốt, vô thức đưa tay chặn lại khuỷu tay của cô ta.
Cho dù bọn họ ở đây thêm nửa tháng nữa, cũng không c·h·ế·t đói!
Két một tiếng, xe dừng lại, đầu của cô đoàng một tiếng, đụng vào vô lăng.
Mà ông ta, không có điện thoại, tất cả thiết bị thư từ qua lại cũng không dùng được, hoàn toàn không có cách liên lạc với ai!
“Cậu cả Mộ…”
Rồi lại nhìn đằng trước, đột nhiên, một chùm sáng chiếu đến!
Ông cụ đuổi theo bước chân của anh, nóng nảy: “Cậu cả Mộ, cho dù năm đó xảy ra chuyện gì, cũng là chuyện cá nhân của tôi, xin cậu giơ cao đánh khẽ với nhà họ Cố”
“Cậu… Nói cái gì?”
Sau khi ý thức được mình phạm sai lâm, cô lại vội vàng xoay tay lái lại.
Mộ Tu Kiệt và Cõ Vị Y đến cùng có phải là một bọn không, ông ta cũng không có cách nào hỏi.
“Nhưng mà chuyện này, lại liên quan rất lớn với con cháu nhà họ Mộ”
“Bảo bọn họ cút đi!” Cố Cơ Uyển lớn tiếng quát lên.
“Tôi…
Mộ Tu Kiệt nhìn sắc mặt ông ta thay đổi lớn, vấn đề này, quả nhiên, không cần hỏi thêm.
Cổ Vị Y vì cái mạng nhỏ của mình, chỉ có thể làm theo: “Tránh ra! Toàn bộ tránh ra! Không được ai đến đây!”
“Cậu cả Mộ, không liên quan đến người nhà…”
Nói cách khác, sẽ không ai giúp đỡ, cô đành phải tự dựa vào chính mình!
Cố Vị Y nhân cơ hội này, nhanh chóng né ra.
Cố Cơ Uyển nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bọn họ bị bỏ lại phía xa, mới thở dài một hơi.
Chân cũng bị giật mình, giẫm lên chân phanh.
“Bắt lấy cô ta! G·i·ế·t cô ta!” Nhìn Cố Cơ Uyển mở cửa xe ra, Cố Vị Y rống lên: “Ai g·i·ế·t được cô ta, tôi cho người ấy 3 tỷ!”
Thời gian, trôi thật nhanh!
Cô càng hoảng sợ, trên thực tế, hai chiếc xe ở hai làn đường, không thể vào va chạm..
Chương 422: Chẳng lẽ, bọn họ là đồng bọn?
Anh đối với bà cụ, có lẽ không có chút tình cảm cùng nhau nào, nhưng, đó là bà chủ nhà họ Mộ, là bà nội của anh!
Những chiếc xe bên cạnh lúc cô dừng lại, cũng há hốc mồm.
Thực tế, sau lần không biết lái thuyên lần trước, ông cụ bây giờ đối với mãy chiếc ca nô này, cũng không dám tùy tiện động vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay là Thứ hai, Cố Vị Y cầm giấy chuyển nhượng cổ phân công ty của ông cụ…
Bởi vì, cho dù hỏi, đối phương không thành thật, cũng không có cách khác.
Nhưng, cuối cùng ông cụ Cổ lại không nói ra được câu nào.
Chỗ này, là đường đến bến tàu bỏ hoang, vào rạng sáng, căn bản sẽ không có xe đi qua.
Xe đằng sau, căn bản đuổi không kịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ba, sao ba lại ở đây một mình? Mộ Tu Kiệt đâu? Anh ta còn ở trên đảo sao?”
“Tôi tìm được một bức ảnh, một ngày trước khi bà nội tôi gặp chuyện, ông…
Mộ Tu Kiệt tự nhận rất kiên nhẫn, vẫn luôn đợi lời của ông ta.
Trên đảo này, không chỉ có phòng ở, mà phòng bếp cái gì cũng có.
Ông hít gió biển, ho hai tiếng.
Nhưng mà, không ai biết đây là đâu.
Anh Tử! Hai chữ này, giống như là tâm ma, lập tức làm hai chân ông cụ mềm nhữũn, thiếu chút nữa đứng không vững.
Loảng xoảng một tiếng, con dao trong tay Cố Cơ Uyển rơi xuống đất
“Vậy ông cũng nên biết, Anh Tử, là vợ của ông nội tôi, cũng là bà nội ruột của tôi, là bà chủ đời đầu của nhà họ Mộ”
Đường ngược lại, đang có một chiếc xe con chạy đến!
“A” Cuối cùng, cậu cả Mộ xoay người đi đến bên cạnh bãi biển
Nhưng mà, cậu cả Mộ sao lại đưa họ đến nơi này?
“Chuyện này, không liên quan gì đến con gái, còn có cháu gái của tôi cả, cậu cả Mộ…”
“Lúc ấy, ông và bà ấy, thế nào, có thể mời ông cụ Cố nói cho tôi biết, rốt cuộc là ông đã làm gì bà nội tôi? Vì sao ông lại xuất hiện tại nơi bà ấy gặp chuyện không may, cùng một chỗ với bà ấy?”
Những người kia lo lắng cho an toàn của Cố Vị Y, chỉ có thể nhìn từ xa, không dám đến gần.
Mộ Tu Kiệt đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, trói chặt trên mặt ông ta.
Cuối cùng, Cố Cơ Uyển trở lại bên cạnh xe của mình.
Nhưng mà lúc chuẩn bị mở cửa xe, sắc mặt Cố Vị Y đột nhiên trầm xuống, vung khuỷu tay đánh về phía bụng Cố Cơ Uyển.
“Cậu cả Mộ, đến cùng là cậu muốn nói cái gì?”
Có thưởng tất có người đứng lên, mấy người lập tức lên xe, giẫm chân ga đuổi theo Cố Cơ Uyển.
Mấy tên tay chân thấy thế, chỉ có thể lùi ra đằng sau.
Nhưng mà, anh cứu giữ ông ta lại ở đây, rốt cuộc là có ý gì?
Ông ta đã đến hòn đảo này hai hôm rồi, hôm nay đã là thứ hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỹ thuật lái xe của Cố Cơ Uyển bình thường, cũng không phải được huấn luyện chuyên nghiệp.
“Đi rồi” Ông cụ nhìn về phía biển.
Nếu như có chuyện, kế hoạch sau đó, sẽ vô cùng khó thực hiện.
Nhìn thấy ông cụ một mình trên bờ biển, tâm Cố Thư Lan xiết lại, nhanh chóng bước qua.
Cố Cơ Uyển nắm chặt tay lái, dùng sức giẫm lên chân ga.
Ông lão đi theo sau lưng Mộ Tu Kiệt, rõ ràng là người gần đây làm mọi người gấp đến độ xoay quanh, ông cụ Cố.
Ông ta ký giấy chuyển nhượng cổ phần này, bây giờ, Cố Vị Y cuối cùng cầm giấy chuyển nhượng của ông, làm cái gì?
Mặc dù bọn họ không phải là người của Cố Vị Y, nhưng, người phụ nữ này bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng, tuyệt đối không được xảy ra chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu cả Mộ, cậu dẫn tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Trên bờ biển phía trước, Cố Thư Lan đang tìm kiếm khắp nơi.
Có một số tình cảm, vừa sinh ra đã có, đó là tình huyết thống!
Phụ nữ lái xe, thật sự không đáng tin đến vậy sao?
Nhưng mà, xe của nhà họ Cố, tính năng vô cùng tốt.
Nhưng mà trong lúc mơ hồ, dùng khả năng phán đoán của mình, ông cụ cảm thấy, Mộ Tu Kiệt và Cố Vị Y không có khả năng lớn là cùng một bọn.
Huống chị, tình hình thân thể, càng lúc càng không tốt…
Ba tỷ! Vậy có thể tiêu bao lâu?
Cố Thư Lan nhìn theo tâm mắt của ông, quả nhiên có thể nhìn thấy từ phía xa, trên mặt biển có một chiếc ca nô đang nhanh chóng đi xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chẳng lẽ, hắn và Cố Vị Y là một bọn?”
Cố Cơ Uyển ép Cố Vị Y, đi thẳng ra xe.
“Bọn họ có người, mất đi mẹ, lại có người, vừa mới sinh ra đã không có bà nội”
“Lời này, ông giữ lại nói với người nhà họ Mộ chúng tôi đi.
Nhưng mà, vì hoảng sợ, tay Cố Cơ Uyển lại run lên, hoảng hốt xoay vô lăng.
Anh ta đi rồi, bọn họ làm sao bây giờ?
“Ba, vừa rồi anh ta ở cùng ba? Anh ta nói cái gì với ba? Vì sao anh ta cứu chúng ta, rồi lại để chúng ta ở chỗ này?”
Ông cụ cố vô thức lùi về sau hai bước, từ ánh mắt của ông ta, từ rung động, đến bây giờ, có chút phòng bị.
Mộ Tu Kiệt lần này đi thật rồi, ca nô ngay bên bờ biển, nếu như bọn họ muốn đi, cũng có thể đi.
“Hơn bốn mươi năm trước, ông có biết một cô gái tên Anh Tử?”
Ông ta muốn về, nhưng Mộ Tu Kiệt chỉ đồng ý cứu ông ta đến đây, lại không hề đề cập đến chuyện đưa ông ta quay về.
Trong bụng cô có cục cưng, lần này, nhất định không cho phép bất kỳ kẻ nào làm thương tổn đến con của cô!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.