Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Phạn Đoàn Đào Tử Khống

Chương 365: Xuất phát! Tiểu hồng táo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 365: Xuất phát! Tiểu hồng táo


Nhưng kinh thành Biện Kinh thực sự quá lớn, muốn mò tìm lung tung khác nào đáy biển mò kim.

Hắn ho nhẹ một tiếng, cứng rắn đổi sang đề tài khác: “Công tử, sao người biết Cố đại nhân bọn họ ở gần đây, chứ không phải nơi nào khác?”

Cố Thậm Vi cảm thấy yên tâm hơn nhiều, đứng thẳng dậy duỗi tay duỗi chân.

“Quan trọng hơn nữa là, nghĩa trang… vốn đã không phải nơi lành.”

Tại sao đối phương không g·i·ế·t Cố Thậm Vi, Hàn Thời Yến tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã có suy đoán.

Tuy hắn không rõ giữa Trương Xuân Đình và Cố Hữu Niên có mối quan hệ gì, nhưng chắc chắn không hề tầm thường. Tính theo thời gian, Trương Xuân Đình cứ như từ trên trời rơi xuống mà nhậm chức Hoàng Thành sứ, đúng vào thời điểm vụ án Phi Tước xảy ra, cũng là lúc Cố Hữu Niên và Cố Thậm Vi gặp chuyện.

Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu, vỗ vỗ vào đầu ngựa: “Làm việc thôi!”

Nhưng nếu Cố Thậm Vi c·h·ế·t rồi, thì tám chín phần mười, Trương Xuân Đình cũng sẽ phát điên.

Hai là vì Trương Xuân Đình. Trên đường trở về lúc trước, hắn mới đột nhiên hiểu ra một số việc.

Nàng cười khì khì: “Ngoại trừ người có mệnh đại phú đại quý như ta, với người có mệnh trường thọ trăm năm như ngài, và loại người bất khả xâm phạm trăm tà không nhiễm như Kinh Lệ, thì ai mà lại mò đến đây cơ chứ! Nơi này giấu người chẳng phải vừa khéo hay sao?”

Trường Quan còn chưa nói hết, đã thấy một người một ngựa vốn dĩ đang nhìn nhau chẳng ưa gì, bỗng đồng loạt quay đầu sang trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.

Hàn Thời Yến ngẫm nghĩ, trong lòng đã có quyết định, liền thúc ngựa phi nhanh, cùng Trường Quan đánh xe chạy vút một đường, đến trước nghĩa trang nhà lão ngỗ tác, lúc này mới ghì cương ngựa dừng lại: “Bắt đầu tìm từ chỗ này, Cố Thậm Vi hẳn đang ở quanh đây.”

Vì còn phải nhận đường, nên tiểu hồng táo không chạy quá nhanh, thi thoảng lại dừng lại, nghển cổ hít hít bên này, ngó ngó bên kia, rồi lại chạy tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kẻ kia càng làm nhiều, càng dễ để lộ sơ hở. Chuyện này nghe thì có vẻ quái gở, nhưng chưa chắc không phải một hướng điều tra hữu ích.

Hắn không dám tin mà nhìn Hàn Thời Yến, người ta vẫn nói mỹ sắc hại người, tình yêu khiến con người trở nên ngu ngốc, thì ra là thật!

“Trương đại nhân tuy g·i·ế·t người không chớp mắt, nhưng cũng không đến mức trơ mắt nhìn họ gặp chuyện. Hơn nữa, việc này chẳng phải là không để Trương đại nhân vào mắt sao? Người đông thế mạnh, tìm người cũng dễ hơn một chút…”

“Công tử! Người tỉnh táo một chút đi… chuyện này khác gì mấy Vương phủ doãn lén lút tế bái khắp thần linh trong thiên hạ đâu…”

Hàn Thời Yến ngồi trên lưng ngựa, gió đêm thổi phần phật vạt áo hắn.

Trường Quan sững người chỉ vào con tiểu hồng táo, trong lòng hoảng hốt thầm mắng một tiếng: Mẹ nó! Dưới lớp da ngựa kia chắc chắn là người cải trang! Cố đại nhân nhất định là cưỡi một người giả làm ngựa từ Biện Kinh chạy đến Bắc Triều! Dù con ngựa kia không biết nói, nhưng Trường Quan thề, nó vừa rồi chắc chắn đã chửi thầm cả vạn chữ không sạch sẽ gì! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho nên nàng mới giả bộ trúng kế, để mặc kẻ kia chuốc mê rồi mang đi.

Vì thế, Cố Thậm Vi còn sống thì cũng tạm ổn, Trương Xuân Đình chưa bao giờ ra mặt che chở nàng quá đà.

“Đến lúc đó, dù có tám cái đầu cũng nghĩ không ra rốt cuộc là ai đã hại chúng ta, đem chúng ta nhốt trong nơi tối tăm âm u như thế này.”

“Vì thế, nếu là ta chọn chỗ, nhất định sẽ chọn quanh khu nghĩa trang, để phòng khi xảy ra bất trắc, lỡ cả bàn cờ sụp đổ.”

“Thế chẳng phải ba chúng ta sẽ được người ngoài vô tình phát hiện, rồi cứu ra quang minh chính đại hay sao?”

Hàn Thời Yến thấy nó dù mông ngoáy loạn xạ, bốn chân chạy như mỗi chân một hướng, nhưng hành động lại đâu ra đấy, rõ ràng là có phương hướng, liền hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có lòng đáp lại câu hỏi của Trường Quan.

“Sột — ”

Họ là vì nàng mà bị bắt, với tính cách của Cố Thậm Vi, trong lòng tất nhiên là áy náy, chắc chắn sẽ muốn làm anh hùng cứu người, làm cái định hải thần châm cho họ an tâm!

“Còn vì sao chúng ta lại ở gần nghĩa trang này, đó là bởi vì…” Một người dưới đất, một người trên đất, Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi đồng thanh nói:

Lão ngỗ tác nghe đến đây, há hốc miệng: “Ta thấy đầu ngươi đúng là có tám cái thật.”

Lúc Cố Thậm Vi nói đến đây, lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc như dao từ bóng tối của lão ngỗ tác già ném sang.

“Hay là… chúng ta vẫn nên đến Hoàng Thành tư báo cho Trương đại nhân một tiếng đi! Dù gì Cố đại nhân và Kinh đại nhân đều là người của Hoàng Thành tư mà.”

Cố Thậm Vi thấy lão đã không còn vẻ cuống cuồng như lúc đầu, cụp mắt xuống, rồi lại đứng dậy, đi tới bên cạnh Kinh Lệ, khẽ vuốt đầu hắn. Bây giờ không còn nóng như lúc trước nữa, xem ra nội lực nàng truyền vào có tác dụng, Kinh Lệ đã hạ sốt.

Chương 365: Xuất phát! Tiểu hồng táo (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu hồng táo hít hít mũi bên trái, lại hít hít bên phải, cuối cùng xác định phương hướng, dứt khoát dẫn Hàn Thời Yến chạy về phía Bắc.

“Mật thất thì luôn phải có lối ra, giờ rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, đứng dậy hoạt động một chút đi, biết đâu chưa cần chờ Hàn Thời Yến tới, trời chưa sáng chúng ta đã tự mình thoát ra được rồi ấy chứ! Chỉ tiếc là Kinh Lệ chưa tỉnh, nếu không có thể để hắn ngửi thử, hiệu quả chắc phải tăng gấp đôi!”

Một là vì hắn. Nếu Cố Thậm Vi gặp chuyện, hắn sẽ phát điên.

Trường Quan ngồi phía trước xe ngựa nghe vậy, rốt cuộc không nhịn nổi.

Hơn nữa, hắn thậm chí cho rằng, lúc ấy nàng vốn không phải không có cơ hội thoát thân, vì ngay cả thời gian để khắc chữ lên khung cửa nàng cũng có. Có lẽ nàng lo cho lão ngỗ tác già và Kinh Lệ, một người tuổi đã cao, một người thì còn chưa khỏi hẳn vết thương.

Hắn chợt hiểu vì sao hôm đó trong tiệm bánh đoàn, hắn hiểu lầm Trương Xuân Đình mời hắn ăn bánh, lại bị y nổi giận đùng đùng, từ đó cứ ghét hắn mãi không thôi. Bởi vì hắn gọi một bát to “Toàn gia hỷ khánh”, giống hệt Cố Thậm Vi. Mà món ấy, là để tưởng niệm Cố Hữu Niên.

“Chẳng lẽ cả nhà đó đều là người c·h·ế·t hết rồi sao? Ba người bọn ta bị khiêng ngang qua cửa, họ lại không trông thấy à? Lúc ấy chẳng phải dễ lần ra manh mối quá à?”

Cũng chính y là người đã đưa Cố Thậm Vi vào Hoàng Thành tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu hắn giấu chúng ta trong thành, thì giấu ở đâu mới hợp lý? Dù chúng ta có bò ra từ hầm rượu nhà ai, mật thất nhà ai, hay mộ tổ nhà ai đi nữa, thì cũng không ổn, ta còn có thể mặt dày bám theo đòi người ta phải cho ta một lời giải thích chứ!”

“Công tử… người thật sự định để một con ngựa đi tìm người à? Sao có thể chứ? Nếu ngựa mà tìm được Cố đại nhân bị bắt đi, thì ta cũng có thể đâm xuyên tường, chui vào quốc khố Đại Ung vác ra một hòm vàng cho đại nhân!”

Trường Quan thấy vậy, vội vàng giơ roi quất ngựa, đánh xe đuổi theo.

“Hoàng Thành tư giờ đang ráo riết truy bắt tàn dư của Tề Vương, Cố Thậm Vi đã có sắp xếp từ trước, cần gì khiến mọi chuyện thêm rối rắm? Kẻ đứng sau chuyện này có điều kiêng kỵ, không có ý định g·i·ế·t Cố Thậm Vi bọn họ, mà là muốn giam giữ, chờ đợi mười ngày qua đi.”

Cố Thậm Vi lắc đầu: “Cái đó không được. Tám cái thì một cái gắn trên cổ, còn bảy cái còn lại chia ra thế nào cũng không đối xứng, xấu xí! Dù gì cũng phải mọc chín cái đầu mới được!”

Dù xưa đã có câu “lão mã thức đồ”, ý nói ngựa có bản lĩnh nhận đường, mà bản lĩnh của tiểu hồng táo này lại càng đặc biệt thần kỳ, y như chủ nhân của nó, đều là hạng nhất thiên hạ.

“Một là vì hắn không thể nắm chắc ta sẽ hôn mê bao lâu, nội công có bị thuốc làm tiêu tan hay không, lỡ như ta tỉnh lại quá nhanh, chẳng phải là bắt tại trận sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không nói thì chẳng ai bảo ngươi là câm đâu.”

Tuy trong lòng lo lắng khôn xiết, nhưng đầu óc hắn lại vô cùng tỉnh táo. Dù tiểu hồng táo có lợi hại đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ là một con ngựa.

“Hơn nữa, con cáo sau màn kia, cáo già đến độ thành tinh rồi. Mười ngày sau, hắn ta tuyệt đối sẽ không để lộ sơ hở.”

Hắn rất tin Cố Thậm Vi, đã để lại dấu vết như vậy, thì nhất định là có dụng ý.

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa vỗ vỗ ngực mình: “Nếu là ta, đến ngày thứ mười, ta sẽ tung tin ra ngoài, nói là khu này có người đào được vàng. Khi ấy người kéo tới như nước, đào ba thước đất…”

Lão ngỗ tác cuối cùng không nhịn nổi, bật cười ha hả!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 365: Xuất phát! Tiểu hồng táo