Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Hoa văn chim sẻ
Lúc này, Hàn Thời Yến vẫn lặng im từ nãy, bỗng lên tiếng.
Hoàng Thành tư không phải chỗ hiền lành gì. Ám sát, giám sát, dọn dẹp hậu quả, đó mới là công việc thường nhật của bọn họ. Chỉ đến khi Trương Xuân Hàn trỗi dậy, Hoàng Thành tư mới trở nên kiêu căng ngạo mạn, phô trương lộ liễu như bây giờ.
Bởi lẽ, Hoàng Thành tư hầu hết đều là nam nhân, lại còn có võ công, mà người cao cỡ Hàn Thời Yến nhiều không đếm xuể. Như vậy, xem ra manh mối này chẳng giúp ích được gì.
Cố Thậm Vi không cảm thấy âm mưu này nhằm vào mình. Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, dù có kiếm thuật xuất chúng, danh tiếng vang xa, nhưng vẫn chưa đủ để lọt vào mắt những kẻ quyền thế.
Hắn khẳng định: “Không phải hoa văn phượng tước trên con dấu hay y phục thông thường của chúng ta, nơi chim chóc đứng nghiêng, ưỡn ngực, đuôi lông rõ ràng. Mà chỉ có duy nhất cái đầu chim.”
Chương 24: Hoa văn chim sẻ
Ông ta còn đang định biện minh đôi câu, thì đã nghe Cố Thậm Vi lạnh lùng thả xuống một quả sấm sét: “Thế tại sao ngươi chưa bị diệt khẩu?”
Vừa lật sang mặt sau, nàng lập tức thấy nội dung tranh không đứng đắn, lạnh lùng liếc Giả đại sư một cái. Sau đó, nàng tiện tay rút một túi vải trong phòng, bọc kỹ bức họa lại rồi đeo lên người.
Hung thủ vì sao không g·i·ế·t Lý Vân Thư để bịt miệng, ngăn chặn cục diện hôm nay? Hắn còn mặc quan phục Hoàng Thành tư, đeo một chiếc mặt nạ dễ gây ấn tượng mạnh. Điều này không hề phù hợp với cách hành sự của một sát thủ lão luyện.
Vừa nói, hắn vừa đảo mắt tìm quanh. Không thấy giấy, hắn lập tức đứng phắt dậy, thò tay vào ngực sư phụ, rút ra một quyển họa sách.
Giả đại sư mặt già đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống đất.
Bất chấp vẻ mặt kinh hoàng của Giả đại sư, hắn lại lục lọi trong tay áo mình, lấy ra một cây bút kẻ mày của phụ nữ rồi bắt đầu vẽ trên mặt sau của quyển sách.
“Ừm, người này chắc cũng cao cỡ Hàn Thời Yến.”
“Ngươi nói tiếp đi.”
Cố Thậm Vi nhớ đến đống đá chất ngổn ngang trong tiệm của Giả đại sư, miễn cưỡng tin được vài phần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng còn chiếc mặt nạ “chim sẻ” thì sao?
Nghe đến đây, Cố Thậm Vi ngắt lời hắn: “Hắn không phát hiện ra gương đồng trên giá bày sao?”
Là vu oan giá họa hay cố ý thử lòng ai đó? Hoặc đang dụ dỗ ai đó đi điều tra “chim sẻ”?
Cố Thậm Vi sắp xếp lại suy nghĩ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lý Vân Thư.
Lý Vân Thư nhìn thấy hắn thì có vẻ bớt căng thẳng hơn, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Ta không ngửi thấy mùi gì cả, cũng không nhớ có vết sẹo nào. Còn giọng nói, nghe có vẻ là nam nhân.”
“Lưỡi kiếm gác trên cổ, kẻ kia đứng sau lưng ta, vốn không để lộ mặt. Nhưng ta đã nhìn thấy diện mạo của hắn qua gương đồng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn mím đôi môi khô nứt của mình, giải thích: “Ta thích khắc ấn vào lúc nửa đêm. Môn này của chúng ta chú trọng sự liền mạch không gián đoạn, ban đêm yên tĩnh không dễ bị quấy rầy. Khi đó khoảng chừng giờ Tý, thê tử và hài tử đều đã tắt đèn đi nghỉ. Đột nhiên, một thanh trường kiếm đặt ngay lên cổ ta.”
“Nương tử ta lo ánh đèn không đủ sáng, sợ ta sớm mù lòa, không biết nghe ai nói rằng đặt nhiều gương trong phòng sẽ giúp sáng hơn vào ban đêm. Vì thế, đối diện bàn của ta, trên giá bày đồ cổ, cả trên bình phong… nàng đều nhét mấy tấm gương đồng vào đó.”
Ngay cả Trương Xuân Đình cũng chưa từng giao cho nàng một đội quân hoàn toàn thuộc quyền mình.
Mấy ngày qua, hắn điên cuồng thu dọn gia sản, đóng hòm lên thuyền, tự nhủ rằng lần này đi rồi, e rằng cả đời chẳng còn cơ hội gặp lại sư phụ. Vì thế sáng nay nghe sư phụ triệu tập, hắn mới cố tình bỏ một số tiền lớn mua về quyển họa sách sư phụ yêu thích nhất, coi như là tận hiếu một lần cuối cùng.
Nàng nói xong, thầm tiếc nuối trong lòng.
Cố Thậm Vi nhìn thoáng qua bức tranh, trong lòng dậy lên sóng lớn. Môi nàng khẽ run, nhưng không nói gì, chỉ cẩn thận cuộn bức họa lại.
Cố Thậm Vi bình tĩnh hỏi: “Ngoài y bào và mặt nạ, kẻ đó còn đặc điểm gì khác không? Ví dụ cao bao nhiêu? Trên tay cầm kiếm có vết sẹo nào dễ nhận biết không? Nếu hắn có nói chuyện với ngươi, ngươi có thể phân biệt được là giọng nam hay nữ không?”
Lý Vân Thư gật đầu, cẩn thận kể tiếp: “Cũng chính vì nhìn thấy trong gương đồng, nên ta chỉ thấy được hình dáng đại khái, mơ hồ cảm thấy đó là một cái đầu chim sẻ.”
“Giá bày đồ cổ của người ta thì mỗi ngăn đặt một món quý hiếm, còn hắn thì nhét đầy đủ thứ lộn xộn. Ai từng đến cũng có thể làm chứng, đừng nói là gương đồng, cho dù có đặt một vại dưa muối vào đó, ngoài hắn ra chẳng ai tìm ra được.”
Cố Thậm Vi run lên, hơi thở có phần gấp gáp. Nàng lặp lại lời của Lý Vân Thư: “Chim sẻ sao?”
“Ta nhớ rất rõ! Hai con mắt đen lay láy, tròn xoe. Trên sống mũi có hoa văn ngang, nhìn qua thì như cánh bướm đang đập. Nhưng nếu trong hai hốc mắt kia có đôi mắt người…”
“Thì trông chẳng khác gì một con chim sẻ trong núi hoang! Khi còn nhỏ, ta thường xuyên bắt sẻ ăn vào mùa đông, không thể nào nhầm được. Chính là chim sẻ.”
“Đừng động đậy, không thì đầu ngươi rơi xuống, ta không chịu trách nhiệm đâu.” Cố Thậm Vi nói, đồng thời nheo mắt quan sát vết thương đã kết vảy trên cổ hắn, rồi điều chỉnh độ cao của kiếm.
Hắn còn chưa dứt câu thì đột nhiên cảm nhận được một lưỡi kiếm lạnh lẽo gác lên cổ mình! Vì vừa rồi tập trung vẽ hình mặt nạ chim sẻ, hắn vẫn ngồi trên ghế. Giờ đây, kiếm đặt sau cổ, khiến toàn thân hắn nổi da gà, ký ức đêm hôm đó lập tức ùa về.
Nói đến đây, mắt Lý Vân Thư đỏ hoe, liếc nhìn Giả đại sư.
Hắn nghĩ, nếu mình trốn đi, dù có người truy hỏi sư phụ, sư phụ chắc chắn sẽ che giấu giúp hắn đôi phần. Nhưng hắn không ngờ…
Quả nhiên “thầy nào thì trò nấy”.
Dù sao thì, khi người điều tra lần theo manh mối đến Lý Vân Thư, chín phần mười Đinh Dương đã bại lộ, Trương Xuân Đình cũng đã biết trong Hoàng Thành tư có nội gián.
“Người càng cao, khi đặt kiếm lên cổ kẻ khác, vết thương tạo ra sẽ càng xéo. Ngược lại, nếu thấp hơn, vết thương sẽ càng ngang bằng.”
Vừa nói, hắn vừa nghiêng đầu, chỉ vào vết thương trên cổ mình, một vết rạch mảnh, đã kết vảy đen sì.
“Nếu chiếc ghế trong thư phòng của ngươi không khác chiếc này, thì kẻ đó chắc chắn cao hơn ta.”
“Ta không dám quay đầu, cũng không biết hắn cao bao nhiêu…”
Vậy thì rất có khả năng, mục tiêu không phải Trương Xuân Đình, mà là Hàn Thời Yến – ngự sử thiết diện bên cạnh nàng.
Khoác y bào của Hoàng Thành tư, điều này nàng còn có thể miễn cưỡng lý giải được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng ta biết, chúng ta chắc chắn đã vướng phải chuyện lớn! Hôm nay sư phụ gọi đến, không nói có liên quan đến Hoàng Thành tư, nếu biết, ta có một vạn lá gan cũng không dám đến! Ta đã đặt sẵn thuyền, định kéo cả nhà xuống phương Nam rồi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lúc ấy ta sợ đến ngu người, trong lòng chỉ nghĩ, cái đồ ngốc này sao lại lao thẳng vào mũi kiếm của người ta. Nhưng kẻ đó lại thu kiếm, cầm đồ vật rồi lật cửa sổ rời đi. Đến bây giờ ta cũng không hiểu, vì sao hắn lại tha mạng cho hai chúng ta.”
Lý Vân Thư lập tức hoảng hốt, vội vã xua tay: “Từng lời ta nói đều là thật, ta không phải gian tế! Khi ta khắc xong ấn chương, cứ ngỡ mình sắp bị diệt khẩu, thì bỗng nghe tiếng nương tử gõ cửa ngoài phòng.”
Cũng là một thanh trường kiếm, cũng là y bào Hoàng Thành tư…
“Còn về mùi hương thì sao? Người thời nay chuộng hương liệu, trên y phục thường sẽ có mùi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Vân Thư bị nàng chất vấn như vậy, đột nhiên lại có chút không chắc chắn.
Là do kẻ đó sơ suất, không nhận ra rằng Lý Vân Thư đã nhìn thấy khuôn mặt hắn qua gương đồng? Hay hắn đã phát hiện ra nhưng cố tình để Lý Vân Thư sống sót, vốn dĩ chính là muốn để người khác thấy chiếc mặt nạ “chim sẻ” thông qua miệng của Lý Vân Thư?
Bức họa mặt nạ chim sẻ mà Lý Vân Thư vẽ… nàng đã từng nhìn thấy trước đây.
Cố Thậm Vi khẽ chạm tay vào bọc vải trên người mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.