Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Phạn Đoàn Đào Tử Khống

Chương 230: Ngươi và ta, khác biệt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 230: Ngươi và ta, khác biệt


Vị ngọt ban đầu của rượu ngọt, cùng với cay nồng lan tỏa về sau, khiến người ta ngây ngất.

“Hàn Thời Yến từ nhỏ đã ham ăn, ngay cả lúc cùng nhau nhổ cỏ ven đường, hắn cũng có thể nhổ được cây ngọt nhất. Từng ấy năm trôi qua, vẫn y như cũ. Ta tới ngôi làng này sớm hơn các ngươi, vậy mà không tìm được thứ rượu ngon này. Nếu không, ta đã hạ dược vào rượu, chứ không cần phải phiền phức bày bữa canh xương kia.”

Nỗi giày vò lương tâm như thế, chỉ những người còn giữ được lòng thiện mới cảm nhận được.

Mã Hồng Anh tức đến nghiến răng ken két, giận dữ quát: “Cố Thậm Vi!”

“Ta và nàng có gì khác nhau?”

Chương 230: Ngươi và ta, khác biệt

Thân hình Mã Hồng Anh hơi cứng lại, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng đáp: “Ngươi thật đúng là, đoán cái gì trúng cái đó.”

“Nói cho dễ hiểu thì giống như Hàn đại nhân ngài viết chữ vậy, một chữ ‘Hàn’ viết cả ngàn vạn lần rồi, chẳng lẽ còn viết sai? Kiếm pháp của ta cũng vậy.”

Cố Thậm Vi vừa nói vừa vỗ vỗ vai Hàn Thời Yến: “Đây gọi là ‘người trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì sáng’ đó.”

“Nhưng văn thần các ngươi thì không giống. Các ngươi sẽ ôm lấy nỗi thương xuân bi ai suốt mấy năm trời, đến lúc già yếu không ra hình người còn viết thêm bài văn ai oán, khiến đời sau đọc xong phải sầu não đến c·h·ế·t… Thật đúng là tai hại vô cùng.”

“Ta chính là người có thể chọn trong hàng vạn cánh hoa lê, một cánh hoàn mỹ nhất mà đâm xuyên qua đó.”

Hàn Thời Yến thu hồi ánh mắt, thấy Mã Hồng Anh đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu ở cuối tầm mắt, rồi hoàn toàn khuất vào màn đêm.

“Ngươi cứ yên tâm đi, một trăm hai mươi lần cũng được, vừa rồi tuy kiếm đâm gần tim, nhưng tuyệt đối không c·h·ế·t được đâu.”

Đúng như Mã Hồng Anh đã nói, họ rất giống nhau, đều là những kẻ đã từng c·h·ế·t một lần.

Hàn Thời Yến lớn lên trong nhung lụa, ngâm mình trong mật ngọt, vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được cảm giác “c·h·ế·t đi sống lại” này. Nhưng nàng thì hiểu, nàng hiểu Mã Hồng Anh rất rõ.

“Lại ví như, nhà họ Hàn các ngươi nắm giữ nửa giang sơn triều đình, trong tộc có nhiều kẻ đủ khả năng làm nên tội ác, gián tiếp hại c·h·ế·t Mã Hồng Anh cùng các huynh đệ binh sĩ kia. Còn ta, không được, ta chỉ có thể cầm kiếm, đâm từng đứa một.”

Nàng vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến, sau đó ưỡn thẳng ngực trước mặt Cố Thậm Vi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta từng sử dụng kiếm, nhưng vì mãi không thể vượt qua ngươi, nên mới từ bỏ trường kiếm mà chọn lấy đại chùy.”

Cố Thậm Vi nghĩ, có lẽ khi xưa Mã Hồng Anh chỉ từng g·i·ế·t giặc ngoại.

Mã Hồng Anh nói xong, không thấy chút kinh ngạc nào trên vẻ mặt hai người kia. Nàng nhìn họ, trong lòng bỗng thả lỏng, sống mũi cũng chua xót hẳn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mã Hồng Anh bước về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, tiện tay giật lấy ống trúc trong tay Cố Thậm Vi, ngửa cổ uống một hơi dài.

“Cũng là bị dồn vào đường cùng, ta từ ánh sáng bước vào bóng tối, trở thành một cái bóng không có thân phận; còn ngươi từ trong tối tăm bước ra ánh sáng, tìm lại cái tên Cố Thậm Vi vốn thuộc về mình.”

Hàn Thời Yến nghe vậy, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Mã Hồng Anh: “Ngươi c·h·ế·t còn chưa tròn một năm, lấy đâu ra mà nhiều năm như thế?”

Cố Thậm Vi bật cười ha hả, rồi bất ngờ đâm thẳng mũi kiếm vào ngực Mã Hồng Anh.

Đêm khuya ở Tùng Mao Lĩnh, sương mù lượn lờ, trên cây vọng lại tiếng quạ già kêu quang quác. Khắp nơi, từ kẽ đá, thân cây, hay dưới lòng đất, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra một con quỷ núi đen sì!

Hàn Thời Yến rùng mình một cái, thấy Cố Thậm Vi giơ kiếm, nhắm chuẩn vào vị trí trước ngực Mã Hồng Anh, rồi điều chỉnh: “Đi chếch sang bên trái một chút!”

“Hôm nay nàng tới Tùng Mao Lĩnh, không phải bởi đèn Khổng Minh của ngươi dẫn tới đâu. Là ta ép nàng tới như lùa vịt vậy.”

Nàng biết, Mã Hồng Anh đang bối rối điều gì. Bởi vì tuyệt cảnh chính là địa ngục tối tăm, trong đó, ngươi chỉ có thể lần mò trong bóng tối, mỗi một lựa chọn đều là sinh tử; mỗi một bước đi đều phải tự hỏi lòng mình: ta làm vậy, có đúng không?

Mã Hồng Anh kêu đau một tiếng, đợi khi nàng kịp phản ứng, thì trường kiếm của Cố Thậm Vi đã rút ra. Rồi nàng lục lọi trong tay áo, móc ra một viên thuốc màu đỏ, nhét thẳng vào miệng Mã Hồng Anh.

Hàn Thời Yến nhìn Cố Thậm Vi, khó hiểu hỏi: “Hôm nay Mã Hồng Anh đã bằng lòng gặp chúng ta, sao lại không hé răng nửa lời với chuyện chiến trường?”

“Có lẽ, thứ gọi là số mệnh, đã được trời cao viết sẵn từ khi chúng ta còn bé.”

“Người dẫn dắt ngươi điều tra vụ án kia, là Trương Xuân Đình đúng không? Năm đó ngươi thuận lợi rời khỏi chiến trường, có liên quan đến Chu Hoàn sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nuốt viên thuốc này vào, đảm bảo không c·h·ế·t được đâu. Lát về bịa chuyện, nhớ bịa cho ta oai phong một chút. Dù gì ta cũng vừa mới đánh bại Thiên Tam đấy.”

Sắc mặt Hàn Thời Yến lập tức thay đổi. Hắn im lặng hồi lâu, rồi từ thắt lưng lấy ra một ống trúc, ngửa đầu tu một ngụm lớn.

Nàng đưa ống trúc đựng rượu ngọt lại cho Cố Thậm Vi, lau khóe miệng, rồi chỉ tay vào ngực mình, cười nói: “Đến đây, đâm vào đây. Đâm cho sâu một chút, giống như năm đó ngươi đâm Âu Dương Chí vậy. Nếu không, ta sẽ bại lộ mất.”

“Có lẽ vì ta cô độc, không còn ai để vướng bận; còn ngươi, vẫn còn rất nhiều người để bận lòng.”

Giống như nàng năm đó, luyện kiếm bao nhiêu năm, mũi kiếm đâm tới, thứ xuyên qua chỉ là những cành hoa lê mỏng manh.

“Vừa rồi ta đoán nàng cũng đang làm việc cho Hoàng Thành tư, Mã Hồng Anh không phủ nhận. Chu Hoàn chính là nội gián Hoàng Thành tư cài cắm tại Vương Đô. Mã Hồng Anh có thể giả c·h·ế·t rút lui trên chiến trường, ta đoán cũng nhờ Chu Hoàn giúp, nàng cũng không phủ nhận.”

Máu nhỏ giọt xuống đất, kéo thành một vệt dài suốt dọc đường.

Mã Hồng Anh chẳng thèm để tâm đến lời công kích ấy, chỉ khẽ lắc đầu: “Ngự Sử đánh trận toàn bằng miệng, thứ hư chiêu ấy trong quân ngũ bọn ta không sợ.”

Lúc này Cố Thậm Vi mới phát hiện, nếu Mã Hồng Anh cười, bên má trái của nàng có một lúm đồng tiền rất sâu. Lúm đồng tiền ấy khiến nàng thoạt nhìn trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Cố Thậm Vi nhướng mày: “Người muốn c·h·ế·t dưới kiếm ta đang xếp quanh hai vòng Nhạn Môn Quan rồi, ngươi phải biết xếp hàng chờ tới lượt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Quá lệch rồi, lùi về sau một chút! Ngươi ngồi xuống chút đi, ta đang ngồi còn ngươi đứng, vị trí ra kiếm không chuẩn! Muốn đâm trúng, chẳng lẽ còn bắt ta phải hạ thấp thân xuống rồi mới đâm à, thế thì công phu phải sâu cỡ nào!”

Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn Mã Hồng Anh.

“Ta nhìn ngươi, luôn có cảm giác chúng ta đã từng gặp nhau ở một ngã rẽ nào đó. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, như đang soi gương vậy. Sau đó lướt qua nhau, rồi mỗi kẻ một phương…”

“Cho nên ngươi và ta, khác nhau như trời với đất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lại ví như, ngươi và Mã Hồng Anh quen biết rất nhiều người, cái bí mật kia, cả nàng và Ngô Giang đều không nỡ để ngươi biết. Nếu là võ tướng bọn ta, biết rồi nhiều lắm chỉ mắng tổ tông đối phương tám đời, rồi xắn tay lên đi báo thù thôi.”

“Ví như, ngươi là hoàng thân quốc thích, còn ta có thể g·i·ế·t vua bất cứ lúc nào, g·i·ế·t sạch họ Triệu ở Biện Kinh, để Đại Ung đổi chủ, còn ngươi thì không thể.”

Cố Thậm Vi thu kiếm vào vỏ, quay đầu nhìn Hàn Thời Yến, nói: “Đi thôi, Hàn đại nhân chuyên thả đèn Khổng Minh. Ngươi phải mừng mới đúng chứ, Mã Hồng Anh còn sống. Nếu phụ mẫu và tiểu đệ ta còn sống, ta đã bày yến tiệc ba ngày ba đêm ở Phàn Lâu rồi!”

Cố Thậm Vi bật tiếng tặc lưỡi, đáp: “Không phải nàng không muốn nói, mà là không muốn nói trước mặt ngươi. Ngươi chưa từng nghĩ sao? Vì sao cả Ngô Giang lẫn Mã Hồng Anh đều tuyệt không nhắc đến chuyện chiến trường, ít nhất là không nói trước mặt ngươi?”

Mắt Mã Hồng Anh đỏ hoe, nàng nở nụ cười với Cố Thậm Vi, giật xuống tấm khăn đen che mặt, ngửa đầu hít lấy từng ngụm khí lớn như một con cá khô héo lâu ngày vừa được ngâm nước.

Cố Thậm Vi lắc lắc ống trúc rỗng trong tay, cười khẩy: “Khác nhiều lắm.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 230: Ngươi và ta, khác biệt