Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 228: Dẫn rắn ra khỏi hang
Mà giờ Tiêu Vũ đã gục, tám người giờ chỉ còn năm, khoảng cách giữa nàng và Ngụy Trường Mệnh với bọn chúng lại quá gần, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ dần dần hiện lên sát ý.
Cổ tay Cố Thậm Vi khẽ động, ra hiệu bằng tay với Ngụy Trường Mệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thậm Vi thấy vậy, trong lòng không khỏi thầm tặc lưỡi.
Ngay khoảnh khắc hắn giơ kiếm lên, tên áo đen vừa rồi còn mồm năm miệng mười chửi rủa bỗng bất ngờ hất trường kiếm trong tay, ném thẳng về phía chỗ Ngụy Trường Mệnh đang ẩn nấp.
Đám người áo đen trước đó còn dè chừng không dám thở mạnh, giờ thấy Tiêu Vũ ngã xuống bất động, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Sự việc không quá ba lần!” Cuối cùng, tên áo đen không nhịn nổi nữa, gầm khẽ một tiếng giận dữ: “Ngươi tưởng mình đang lùa vịt chắc?! Thật quá quắt!”
Trong lều, những kẻ còn sống sót thần kinh đều căng như dây đàn, chỉ có Tiêu Vũ là an nhàn nhất, tiếng ngáy của nàng từ nhỏ dần lớn, lúc này đã vang dội như trống trận.
Vừa giao phong, binh khí chạm nhau tóe lửa, sau đó cả hai đồng thời tách ra.
Cố Thậm Vi thầm kêu không ổn, vị trí của Ngụy Trường Mệnh đã bị lộ rồi.
Nàng đột nhiên nhớ tới mấy câu khoe khoang trước đó của Tiêu Vũ, không nhịn được co rút khóe miệng.
Quả thực nàng rất bội phục Tiêu Vũ, nhưng nay nghĩ lại, nếu để nàng sống sót, sau này tất thành đại họa cho Đại Ung triều. Đã vậy, sao có thể để nàng lớn mạnh thêm? Với bản lĩnh cứng cỏi thế này, ngày sau trên chiến trường, chẳng phải thần ngăn g·i·ế·t thần, phật chặn g·i·ế·t phật hay sao?
Hai người không chần chừ nữa, lao thẳng về phía giường.
Thấy nàng không hề nhúc nhích, hắn lập tức đắc ý, hống hách hẳn lên.
Tiêu Vũ ngày thường cải trang làm thị vệ, khoác áo giáp, bề ngoài thô kệch vạm vỡ, nhìn qua chẳng khác gì một hán tử Bắc Triều điển hình. Ngay cả vóc dáng cũng chẳng kém gì sứ thần Lưu Phù, ai mà ngờ được nàng thực ra lại là một nữ nhân? Giờ phút này mặc mỗi cái yếm, thân hình lộ rõ, khiến người ta nhìn thấy chân thực không thể chối cãi.
Nghĩ vậy, nàng không chần chừ nữa, cùng Ngụy Trường Mệnh xông thẳng vào đám người áo đen. Nàng trao đổi ánh mắt với hắn, rồi nhắm thẳng vào tên vừa mới vào sau cùng, hiển nhiên là thủ lĩnh đám người này mà đâm tới.
Cố Thậm Vi nhìn chằm chằm kẻ áo đen trước mặt, rồi lại liếc xuống Nga Mi thích đang được cầm trong tay hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chưa kịp đi được ba bước, Tiêu Vũ ban nãy còn sinh long hoạt hổ khí thế ngút trời, lại như thể đột nhiên bị rút hết khí lực, hai mắt trắng dã, “phịch” một tiếng ngã gục xuống đất.
Cánh tay cô nương này quả thực rắn chắc dị thường, cơ bắp từng khối từng khối, nhìn thôi cũng thấy còn cứng hơn đá, không hề nói quá.
Cố Thậm Vi lạnh lùng liếc nhìn tên thủ lĩnh áo đen, trường kiếm trong tay thẳng tắp đâm tới yết hầu hắn. Đồng thời, nàng khéo léo dịch người, cố ý để lộ một sơ hở, mở ra một con đường chạy ra khỏi lều.
“Muốn mò vào lều của bà đây, cũng không thèm nhìn xem cánh tay bà to cỡ nào! Cột ba cái chân thứ ba của các ngươi lại cũng chẳng bằng một tay bà! Đúng là thọ tinh tự tìm dây treo cổ! Cả vương đô này, dũng sĩ mạnh hơn bà còn đang xếp hàng dài dưới địa phủ, chưa biết đời nào mới được đầu thai đây!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thậm Vi liếc nhìn Tiêu Vũ đang nằm sóng soài trên đất.
Cố Thậm Vi bị tiếng quát này dọa cho giật mình, theo bản năng tìm một góc tối ẩn thân, sau đó mới định thần nhìn về phía giường trong lều. Tiêu Vũ đang mặc độc mỗi cái yếm, đột ngột bật dậy.
Tên áo đen nói xong, giơ chân đá đá Tiêu Vũ đang nằm im bất động dưới đất, thậm chí đã bắt đầu ngáy.
“Ta nên gọi ngươi là gì đây? Miên Cẩm hay là Mã Hồng Anh?”
Thấy đầu lĩnh không có ý ngăn cản, tên áo đen bèn giơ cao trường kiếm trong tay, nhắm thẳng ngực Tiêu Vũ, đâm mạnh xuống!
Đám áo đen còn lại trong lều chẳng phải hạng xoàng, nhưng với bản lĩnh của Ngụy Trường Mệnh, cùng lắm thì bị đâm thủng mấy lỗ, mạng thì vẫn giữ được. Thế nên Cố Thậm Vi vô cùng yên tâm để lại cho hắn giải quyết, còn mình thì một mạch đuổi theo tên thủ lĩnh lao thẳng ra ngoài doanh địa.
Chỉ trong chớp mắt ấy, Ngụy Trường Mệnh với con dao găm thần xuất quỷ mị đã lấy đi thêm một mạng người nữa.
Tên kia vóc dáng không cao, chỉ ngang tầm mắt nàng.
Thân hình nàng cao lớn vạm vỡ, lúc tức giận trông càng thêm dữ tợn, nhe răng giơ nắm đấm to như cái chày, chẳng khác gì một con dã thú vừa bị đánh thức, thình lình nện thẳng vào tên áo đen gần nhất.
“Cẩu tặc chốn đâu cho thoát!” Cố Thậm Vi mắng to, thấy mắt tên áo đen khẽ động, lập tức chủ động xông lên.
Cố Thậm Vi nhướng mày: “Khá lắm!” Không chút ngần ngại, nàng lập tức đuổi theo.
Tên áo đen đeo mặt nạ, không thấy rõ vẻ mặt nhưng vừa nhận ra khoảng trống ấy, liền không chút do dự, nhảy vọt ra ngoài.
Không thể trách Ngụy Trường Mệnh giấu mình chưa đủ tốt, vốn dĩ lều trại nhỏ hẹp, bọn chúng lúc đầu tám người, lại đang bận bịu bị Tiêu Vũ đồ sát đến mức gà bay c·h·ó sủa, căn bản không rảnh rỗi để ý đến hai người lẻn vào từ cửa.
May mắn thay, cả doanh trại gần như đã bị hạ gục hết, nếu không thì chỉ e người nào nghe thấy tiếng động này giữa đêm khuya cũng phải giật mình bật dậy, xách quần lao vào trận!
Giọng Tiêu Vũ sang sảng, vừa chửi mắng vừa vung tay, một cú đấm móc trái, rồi lại một cú đấm móc phải.
“Rẽ trái, đừng rẽ phải!” Tên áo đen đang chạy phía trước, nghe tiếng hô to của Cố Thậm Vi phía sau, suýt nữa trượt chân ngã sấp mặt.
Chỉ tiếc là…
Đúng vào khoảnh khắc nàng vừa lẻn vào, chợt nghe một tiếng quát vang nổ trời: “Mẹ nó! Dám g·i·ế·t bà đây, lấy mạng tới đổi!”
Chỉ vỏn vẹn ba chiêu, đã trực tiếp đoạt ba mạng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả đấm này nện xuống, ngay cả Cố Thậm Vi đứng ngoài cửa lều cũng nghe thấy tiếng xương gãy vang lên răng rắc.
“Cái lão Lục ngươi hạ độc kiểu gì vậy hả! Suýt nữa làm hỏng chuyện lớn rồi! Lão tử còn tưởng con tiện nhân này không phải hoàng tử gì hết, định âm thầm rút lui, ai ngờ ả chẳng những g·i·ế·t huynh đệ chúng ta, còn dám chế giễu bọn ta!”
“Chạy lên Tùng Mao Lĩnh đi!” Tên áo đen càng chạy, lại càng nghe tiếng Cố Thậm Vi phía sau rành rọt chỉ đường!
Khóe miệng Cố Thậm Vi giật giật, sống lưng lạnh toát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thậm Vi thấy vậy, trong lòng dâng lên chút ngờ vực. Nếu cứ để Tiêu Vũ g·i·ế·t mãi thế này, chỉ e kẻ thứ tám mà nàng chờ cũng sắp c·h·ế·t sạch rồi.
Nàng lập tức nhấc kiếm, phi thân ra ngoài, gạt trường kiếm đang bay tới sang một bên. Thanh kiếm ấy xoay ngoặt cực gấp, lao thẳng vào yết hầu của một tên áo đen khác, máu phun thành vòi.
Tiếc rằng hôm nay, e rằng Tiêu Vũ sẽ khó lòng tránh khỏi một kiếp này.
Chương 228: Dẫn rắn ra khỏi hang
Tên bị đánh trúng, không kịp kêu lấy một tiếng, mềm nhũn như bùn, ngã vật xuống đất.
Hai người một trước một sau phóng như bay, tới khi dừng lại thì đã vào sâu trong rừng tùng mịt mờ sương phủ, ánh đèn doanh trại xa xa chỉ còn le lói như sao rơi.
Hôm nay đúng là ra khỏi cửa mà không xem lịch, bằng không sao có thể trong một đêm gặp lắm kẻ kỳ dị và chuyện quái đản đến vậy!
Đám áo đen hiển nhiên không ngờ Tiêu Vũ còn động đậy được, trong lúc nhất thời trở nên hoảng hốt, căn bản không kịp né tránh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.