Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Phác họa chân dung hung thủ
“Người mẫu thân của phu nhân Tô Chuyển Vận sứ.”
Trí Lâm đại sư nhìn nàng thật sâu, rồi khẽ thở dài một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng đây là nơi Trí Lâm đại sư thường ngày tĩnh tu.
Trí Lâm đại sư liếc nhìn hắn, hắng giọng một cái, rồi lập tức nghiêm trang ngồi thẳng người.
Hàn Thời Yến lắc lắc đầu, lần này cơn choáng váng dường như không còn dữ dội như trước nữa.
Chỉ thấy từ trong tay áo của Cố Thậm Vi không biết từ bao giờ đã b*n r* một mũi tên nhỏ!
Trí Lâm đại sư hờ hững vứt mũi tên xuống đất, giọng nói lạnh nhạt cất lên.
“Cố thí chủ có thể có được kiệt tác đắc ý nhất của hắn, chắc hẳn hắn đã giao phó truyền thừa của nhà họ Trần cho cô nương rồi.”
Chương 138: Phác họa chân dung hung thủ
“Lão phu nhân phủ Mã tướng quân, thân thể bà không khỏe, đã tĩnh dưỡng ở đây hơn một tháng. Sáng nay, phu nhân Thừa Bình Hầu đến thăm.”
Hàn Thời Yến trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Nhưng nào ngờ, lại tạo thành đại họa. Giờ ta quả thực không còn mặt mũi nào gặp ân nhân quá cố.”
“Phi trảo là thứ mà nếu không đến đường cùng thì chẳng ai muốn dùng, bởi vì khi tiếp xúc với tường, nó sẽ phát ra tiếng va chạm.”
Trí Lâm đại sư ngẩn ra, sau đó bật cười.
Cố Thậm Vi trao cho hắn một ánh mắt tán thưởng, rồi nhẹ nhàng điểm mũi chân, lần nữa nhảy lên tường, mang theo cả Hàn Thời Yến cùng đáp xuống đất.
Hắn quay sang nhìn Cố Thậm Vi, thấy nàng lúc thì nhảy xuống tường, lúc lại nhảy lên, động tác nhẹ nhàng thoải mái vô cùng. Nhìn dáng vẻ này, suýt chút nữa hắn đã quên rằng nếu hắn mà nhảy xuống theo thì e rằng sẽ gãy mất đôi chân.
“Ngồi tự nhiên đi. Ta đã nói cả buổi sáng, miệng khô lưỡi rát, mắt hoa đầu váng rồi. Người Biện Kinh đông thật đấy, mỗi ngày đều đến…”
“Trong quá trình này, con ngựa kia vốn nóng nảy, đến bảo đi chậm một chút cũng bực bội, thế mà lại chẳng có chút phản ứng nào.”
Cố Thậm Vi dứt lời, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Hàn Thời Yến.
“Ba là…” Cố Thậm Vi nheo mắt: “Ngươi nói đúng rồi. Con người có thể không nghe thấy, nhưng ngựa thì sao?”
“Ta và Trần Thần Cơ đều không sáng suốt bằng cô nương.”
“Không, không đúng! Ta tính toán không ngừng, tính ngày tính đêm, tính đến mức chẳng ngơi tay! Hay vẫn là trụ trì thông minh hơn, chỉ cần viết chữ ‘Phúc’ là xong, bất kể ai đến cũng đều là phúc cả. Còn ta thì phải tính từng người, từng năm, từng tháng, từng ngày…”
“Sử dụng Nga Mi Thích, cao khoảng ngang tầm lông mày ngươi, lòng bàn tay có vết chai, rất có thể biết nói tiếng Ngô, giỏi thuần ngựa, khinh công kém… Hiểu rõ Lỗ Quốc Công phu nhân, cũng rất hiểu cách chúng ta hành sự…”
Vị đại sư kia chỉ bình thản khom lưng, chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, bần tăng đã dẫn nhị vị xem xét, nếu không còn chuyện gì…”
Rõ ràng ông ta chính là một cao nhân đắc đạo cơ mà!
Đặc biệt là Hàn Thời Yến…
Nói đến đây, Trí Lâm đại sư hơi dừng lại, rồi chậm rãi tiếp lời: “Còn có bà chủ thanh lâu Ứng Phù Dung ở ngõ Phù Dung… cùng với phu nhân của Vương ngự sử. Hai người họ đi chung.”
Ông ta đứng đó, không thở gấp cũng không lộ chút hoảng loạn, mà giơ tay phải lên kẹp chặt lấy mũi tên ngắn kia giữa hai ngón tay.
Cố Thậm Vi khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng muốt.
Mới sáng sớm mà đã như đang thiết triều vậy!
Ông lắc đầu, nói: “Hai vị, mời theo bần tăng.”
Dứt lời, Trí Lâm đại sư cất bước dẫn đường, chẳng bao lâu sau, ông đưa bọn họ vào một tiểu viện nhỏ hơn.
Trí Lâm đại sư nghe xong, lắc đầu: “Hương hỏa trong chùa cực thịnh, trời chưa sáng đã có rất nhiều người đến dâng hương. Những tiểu viện như của Lỗ Quốc Công phu nhân có đến mười mấy gian, bên trong cũng có khách hành hương trú lại. Mà những người có thể ở đó phần lớn đều có đầy tớ theo hầu…”
“Điều đó có nghĩa là nàng ta là một người giỏi thuần ngựa.”
Nơi này thanh tịnh đạm bạc, khác hẳn khu sân viện xa hoa mà Lỗ Quốc Công phủ đã bài trí lại trước đó. Xung quanh đơn sơ, gọn gàng.
“Hai là nàng ta vô cùng quen thuộc với Lỗ Quốc Công phu nhân. Biết rõ vào thời điểm ấy, bà ta đang cùng Mặc Minh tiêu dao phong nguyệt, đến mức bên ngoài có sấm sét ầm ầm thì bà ta cũng sẽ vui vẻ mà hô lên ‘Tiếp tục đàn nhạc, tiếp tục nhảy múa!’”
Hai người đứng ở cửa lặng thinh, hóa đá tại chỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Một là nàng ta có khinh công rất kém.”
“Mẫu thân và huynh đệ của Tào đại nương tử đến cầu phúc cho bà ta.”
Nghĩ vậy, hắn theo bản năng quét mắt nhìn quanh viện, thấy bên ngoài không có ai liền đóng “rầm” cửa lại.
“Khi xưa, Trần Thần Cơ đến tìm ta, bần tăng quen nhàn nhã đã lâu, khiến hai vị chê cười rồi. Khi đó, bần tăng chỉ nghĩ muốn trả lại ân tình cho hắn, giúp hắn vạch trần chuyện Lý Trinh Hiền tham ô…”
Ông ta còn chưa dứt lời, đã cảm giác được một luồng gió mạnh xẹt qua.
Sắc mặt Trí Lâm đại sư lập tức biến đổi. Thân hình ông khẽ xoay tròn tại chỗ, nhanh chóng lướt lên bậc thềm như một con quay, sau đó vững vàng đứng lại.
“Chính xác.”
Cố Thậm Vi chưa từng gặp Trí Lâm đại sư trước đây thì đã đành, nhưng hắn thì đã từng theo mẫu thân đến đây xem quẻ. Khi đó, đại sư đâu phải như thế này…
“Chỉ có bấy nhiêu độ cao mà nàng ta còn phải dùng đến phi trảo, nói lên điều gì?”
“Đã vậy… Thí chủ muốn hỏi gì, cứ hỏi đi.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, không khỏi thầm cảm thán một tiếng. Đúng là lợi hại!
Lần này, Trí Lâm đại sư không do dự.
Nàng tiến lên một bước, cong môi nói: “Đại sư cố ý hỏi vậy sao? Ta chỉ thay cố nhân của ngài gửi lời chào thôi. Còn về chiếc nỏ giấu trong tay áo này xuất phát từ ai, chắc ta không cần phải nói, trong lòng đại sư hẳn đã rõ.”
“Nàng ta không lo lắng về tiếng động khi phi trảo va vào tường ngay trên đầu con ngựa, cũng không sợ nếu có động tác sơ suất thì con ngựa sẽ phản ứng, gây ra náo loạn.”
Nàng rời khỏi Biện Kinh quá lâu, không biết rằng Trí Lâm đại sư là một nhân vật có sức ảnh hưởng thế nào!
Cố Thậm Vi vốn đến đây là để tra hỏi, nên nàng cũng không khách sáo, gật đầu nói: “Vậy ta sẽ nói thẳng. Sáng nay trong Ngũ Phúc tự có người nào khớp với chân dung kẻ tình nghi mà chúng ta đã nhắc đến không? Một kẻ sử dụng Nga Mi Thích…”
“Trần Thần Cơ từ nhỏ đã cứng đầu cứng cổ, ta lớn hơn hắn một chút, cùng nhau lớn lên, đáng lẽ phải khuyên nhủ hắn…”
Cố Thậm Vi không nản lòng, lại tiếp tục hỏi: “Vậy sáng nay, trong chùa có những ai là nhân vật có thể gọi tên?”
Không thấy Lý Trinh Hiền ngay cả một kế sách ngốc nghếch đến vậy cũng tin tưởng răm rắp làm theo hay sao? Hắn ta không nghĩ xem, nếu đèn lồng rơi xuống thì chưa cần đến Trần Thần Cơ ra tay, hắn ta cũng đã bị đèn lồng đập c·h·ế·t rồi!
“Ta đã xem kỹ cỗ xe ngựa kia rồi. Cửa xe nằm phía trước, cần xa phu dừng xe, nhảy xuống thì mới có thể mở được cửa. Nói cách khác, hung thủ đã phải đứng sau mông ngựa một lúc lâu mới có thể nhét được thi thể vào bên trong.”
Vừa nói, nàng vừa quỳ xuống mặt đất, vẽ sơ một bố cục.
“Vậy Miên Cẩm là một người như thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông vốn xuất thân là người đọc sách, năm xưa có thể viết nên những bài văn khiến cả thành Biện Kinh ca tụng, sau lại nửa chừng xuất gia mà trở thành bậc thầy toán mệnh danh chấn thiên hạ, tuyệt đối là người có bản lĩnh hơn người.
“Cố Chỉ Huy sứ, đây là có ý gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thậm Vi thấy thế, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh ông.
Hắn nói đến đây thì khựng lại một chút, ánh mắt lóe lên.
“Quan trọng hơn cả, nàng ta có sự tự tin tuyệt đối, tin rằng bản thân có thể nắm trọn cục diện trong tay.”
Ông đẩy cửa một gian thiền phòng, ngồi phịch xuống một chiếc ghế, lười nhác phất tay với Cố Thậm Vi:
“Nơi này không có người ngoài, đại sư không cần giữ vẻ đạo mạo. Ngài vốn đã thoát khỏi trần tục, không màng thế sự, nhưng chẳng ngờ vừa xuất thế lại giống như nhập thế, danh lợi bám theo, bản thân vừa mới nhẹ nhõm một chút đã phải thay người khác lo toan không dứt.”
Cười một lúc, ông chắp tay trước ngực, khẽ thở dài:
Hàn Thời Yến cảm giác trái tim vốn đã nhảy lên tận cổ họng nay lại quay về chỗ cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tốt quá! Trí Lâm đại sư không sao cả!
Sau khi kiểm tra xong bức tường, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trí Lâm đại sư.
“Nàng ta có trong tay những thỏi vàng bị ném xuống sông, không chỉ một thỏi, thế nên mới có thể dễ dàng móc ra để thử thăm dò Sở Lương Thần.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.