Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111: Làm một giao dịch
“Vốn không có, nhưng từ khi Ngô Giang đến Khai Phong phủ, Hàn Thời Yến trở thành khách quen chỗ ta, nên ta mới chuẩn bị sẵn.”
“Không có chuyện thì không vào Tam Bảo điện, nói đi, ngươi có chuyện gì?”
Vương Nhất Hòa hơi gật đầu, đi vào phòng: “Muốn uống trà gì?”
Đêm nay trời rất đẹp, vầng trăng bạc treo cao, muôn vàn tinh tú như dải ngân hà.
Cười mãi, cười đến mức hụt hơi, bà ta ôm bụng lui về góc, liếc nhìn Mạnh thị.
“Cả nhà các ngươi đúng là lũ hèn nhát! Con cáo già kia muốn gia tộc hưng thịnh thì cứ đọc sách đi, đọc cho rách cả sách ra, từng người một thi đỗ làm quan, lo gì gia tộc không phát đạt? Con đường rộng mở sờ sờ trước mắt không đi, lại cứ nghĩ đến chuyện ăn bám nữ nhân, dựa vào cưới vợ để trèo cao, còn biết liêm sỉ nữa không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này, Vương Nhất Hòa rốt cuộc cũng hứng thú, ông ta nheo mắt, nâng chén trà lên, nhấp thêm một ngụm: “Ý của ngươi là gì? Ngươi muốn dùng thế lực của Hoàng Thành tư để giúp bổn phủ tìm Lý Mao?”
Mạnh thị sững người, dừng tay lại.
“Rõ ràng là ngươi hạ độc g**t ch*t Tả Đường! Kẻ g·i·ế·t người như ngươi lại dám dùng cái c·h·ế·t của nàng ta để uy h**p ta?”
Hắn không nhịn nổi nữa, lấy tay ôm gương mặt bị đánh đến mức biến dạng, nghiến răng nghiến lợi: “Quân An là đích tử của ta, nó đã đỗ trạng nguyên, ta sao có thể không nghĩ cho nó? Những gì ta làm đều là vì nó! Ngươi đúng là nữ nhân thiển cận, Quân An bị ngươi hại thảm rồi!”
Ngay sau đó, nàng cười lạnh: “Ta thiển cận ư? Ngươi kiến thức rộng rãi lắm nhỉ, vậy nói xem vì sao ngay cả phụ thân ngươi cũng chẳng buồn liếc nhìn ngươi, lại là đại kế ngàn năm gì à?”
Đêm nay gió khuya vẫn còn hơi lạnh, Cố Thậm Vi cảm thấy ngứa ngáy trong cổ họng, cơn ho rấm rứt không ngừng. Nàng vội vàng lấy từ trong túi gấm ra một viên đường cao lê, nhét vào miệng. Viên kẹo vừa chạm đầu lưỡi, vị cay the mát lạnh lập tức xộc thẳng l*n đ*nh đầu, khiến chút men rượu còn vương vấn cũng tan sạch.
Cố Thậm Vi cũng không nản chí, giọng điệu ung dung: “Ta dùng Lý Mao để giao dịch với đại nhân, thế nào?”
Cố Thậm Vi im lặng lắng nghe, suy nghĩ điều gì đó. Thấy ba người này cứ xoay vòng đấu khẩu chắc có thể kéo dài cả đêm, nàng liếc qua Vương Nhất Hòa và Hàn Thời Yến, thấy họ cũng đã xem đủ, liền nhanh nhẹn rời khỏi địa lao trước, rồi ngồi xổm không xa cổng nhà giam, chờ hai người kia đi ra.
Nghe Mạnh thị nhắc đến Cố Ngôn Chi, Cố Ngọc Thành cảm thấy tim gan như bị hàng vạn mũi tên xuyên thủng, hắn rụt người lại, giống hệt khi nãy, không nói thêm lời nào.
Lúc này, Mạnh thị đã nghỉ ngơi đủ, lại tức tối đứng dậy.
Nàng hiểu rõ, Cố Ngọc Thành là kẻ vô học, làm sao có thể nghĩ ra được một âm mưu tinh vi đến vậy? Việc hắn ra tay chắc chắn là do Cố Ngôn Chi đứng sau sai khiến. Mà Dung mụ mụ lại là người thân cận của Cố lão phu nhân, bà ta ra tay, sao lão phu nhân có thể không hay biết?
Tào đại nương tử bị hành động này của hắn làm cho giật mình, nhưng thấy hắn ngã lăn ra liền lập tức yên tâm, lại cào thêm một nhát nữa rồi vừa đánh vừa mắng: “Ta mới là người xui tám kiếp! Chúng ta không thù không oán, cái đồ xấu xí không biết xấu hổ nhà ngươi vì sao lại hại ta?”
Chương 111: Làm một giao dịch
“Là người trong trướng của Hoàng đế. Đồ xấu xí như ngươi thì đừng có mà mơ mộng hão huyền.”
Hôm nay bà ta đến dự hỷ yến nhà họ Vương, cố ý sửa móng tay và sơn đỏ tươi. Trong ngục, tù nhân đều bị tước bỏ trâm cài và trang sức, nên nơi sắc bén nhất trên người bà ta chỉ còn lại móng tay. Không nói hai lời, Tào đại nương tử lao tới, vung móng cào một nhát.
Nói xong câu đó, bà ta lại trở nên yếu ớt, rũ người xuống ngồi trong góc, tựa vào vách tường, không nói gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tào đại nương tử vừa đánh vừa mắng, giọng vang như chuông lớn, sắc mặt hồng nhuận, nào giống một người vừa mới bước qua Quỷ Môn quan?
Cố Ngọc Thành hét lên đau đớn, bật dậy một cách dữ dội. Nhưng đứng dậy quá nhanh, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn rồi ngã sấp xuống đất lần nữa.
Chửi đến mệt, Tào đại nương tử chống hông, cười phá lên.
“Nếu không phải chuyện khó, vậy vì sao đến bây giờ Khai Phong phủ vẫn chưa bắt được Lý Mao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cũng giống như Mạnh thị vì nhi tử Cố Quân An mà suy nghĩ, Cố Ngọc Thành cũng như vậy, hắn cũng không chịu khai ra kẻ sau màn.
“Lý Mao không phải thần tiên có thể bay trên trời hay độn thổ dưới đất, hơn nữa hắn sẽ mở sòng bạc trên thuyền từ Tô Châu đến Biện Kinh, muốn bắt hắn, chẳng phải việc khó. Nếu không khó, thì cần gì phải giao dịch?”
“Bây giờ dù ngươi có ba hoa chích chòe đến thế nào đi nữa, ta cũng không tin nửa lời. Thay vì sau khi bị chém đầu còn phải nhìn thấy các ngươi bắt nạt nhi tử ta, tức giận đến muốn đội mồ sống lại, chi bằng ta cứ sống khỏe mạnh, mỗi năm đến trước mộ ngươi đốt nén nhang, kể cho ngươi nghe xem đứa con bảo bối ngoài kia của ngươi có kết cục thảm hại ra sao.”
Cố Ngọc Thành, tên c·h·ó săn này đã hại c·h·ế·t mẫu thân và đệ đệ nàng, nàng hận không thể băm vằm ông ta ra thành trăm mảnh.
Bên cạnh, Cố Thậm Vi nhìn cảnh này mà trong lòng hả hê vô cùng.
Tào đại nương tử không thèm nhìn Mạnh thị nữa, chỉ lạnh lùng liếc Cố Ngọc Thành một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh miệt:
Nghe vậy, Tào đại nương tử bật dậy như thể hồi quang phản chiếu.
“Thật không thể tin nổi ngươi và Cố Hữu Niên lại do cùng một phụ mẫu sinh ra! Sợ là lúc ngươi ra đời quên mang theo mặt luôn rồi! Nếu không thì sao có thể vô liêm sỉ đến vậy?”
Cố Thậm Vi đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy Cố Ngọc Thành gào lên một tiếng, giận dữ quát về phía Mạnh thị: “Ngươi là đồ ngu, đánh đủ chưa?”
Hai người sóng vai bước đi, đi được vài bước thì Hàn Thời Yến cáo từ trước. Vương Nhất Hòa đổi hướng, đi về thư phòng ở hậu nha Khai Phong phủ.
“Lão nương suýt nữa thì quên mất, lũ khốn các ngươi đâu phải không muốn thi đậu? Rõ ràng là đám phế vật các ngươi không đỗ nổi!”
Thấy Cố Thậm Vi uống ừng ực, ông ta không nhịn được mà nhếch môi cười, hít nhẹ một hơi. Chỉ cần nhìn thứ đồ ngọt ngấy này thôi cũng khiến hắn ê cả răng, vậy mà lại có người có thể uống từng ngụm lớn như thế.
Cố Thậm Vi lắc đầu: “Ta không thích uống trà, có nước đường không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tất nhiên là muốn làm một giao dịch với đại nhân.” Cố Thậm Vi cười cười. “Dạo gần đây ở Biện Kinh, ta cũng xem như giúp Khai Phong phủ lập không ít công lao. Ngô Giang vừa mới nhậm chức, chỉ nhờ vào mấy vụ án này thôi, dù không dựa vào cữu cữu như đại nhân, hắn cũng có thể đứng vững rồi.”
Không ngoài dự đoán của nàng, chẳng bao lâu sau, Vương Nhất Hòa và Hàn Thời Yến đã rời khỏi địa lao.
Ông ta để cửa mở, không ngồi xuống án thư, mà đứng yên lặng nhìn ánh trăng rải đầy trong sân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Nhất Hòa không bình luận gì, chỉ nhấp một ngụm trà.
“Mỗi lần nghĩ đến việc ngươi cầm tiền của ta nuôi nữ nhân bên ngoài, còn sinh con đẻ cái, ta tức đến mức muốn lật cả trời! Theo lý thì nhi tử của ngươi phải gọi ta là phụ thân mới đúng!”
Cố Thậm Vi bước ra khỏi bóng tối, cười nói: “Đại nhân đang đợi ta sao?”
Thấy sắc mặt Mạnh thị không tốt, bà ta liền trừng mắt lườm lại, hừ một tiếng nói: “Không nói đến nhi tử ngoan của ngươi đâu, nó có thể đỗ trạng nguyên, sau đó ngồi hưởng bát cơm mềm lớn thứ hai của Đại Ung triều, bản lĩnh này cũng thật phi phàm, đáng kính nể, đáng kính nể!”
Cố Thậm Vi nhướng mày, cũng uống một ngụm nước đường. Chẳng qua nàng dùng bát uống, không có nắp trà để hớt bọt, so với phong thái thanh tao của Vương Nhất Hòa, nàng cảm thấy mình thua kém một bậc.
Một cú này giáng xuống, da thịt toạc ra, máu chảy đầm đìa.
Vừa nói, Vương Nhất Hòa vừa thuần thục xách ấm nước nóng từ lò nhỏ bên cạnh, pha cho Cố Thậm Vi một bát nước đường đỏ, sau đó tự mình rót một chén trà nhạt.
“Quan sai Khai Phong phủ tuy không lợi hại bằng Hoàng Thành tư, nhưng ai nấy cũng là binh tinh tướng mạnh .”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.