Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân
Hi Vãn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43
Phó Hoa lập tức nghiêm mặt: “Cô tên là gì, bộ phận nào?”
Đến lối đi bên ngoài nhà vệ sinh, Tô Hiểu không nhìn thấy Trình Linh.
Tầng sáu mươi sáu, ngoại trừ bộ phận nhân sự, còn có bộ phận tạp chí nội bộ và bộ phận hành chính.
Vào trong thang máy, tin nhắn thoại của Tô Hiểu gửi tới.
Vào lúc này, một đồng nghiệp lâu năm cười ha ha nói.
Nhưng anh lại không thể không đi xử lý.
Không phải hối hận vì đã cắn Trình Linh, mà hối hận vì đã lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy, sợ bị người khác nhìn thấy.
Tô Hiểu lấy can đảm nhìn anh.
Tô Hiểu ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Ngày mai là thứ Sáu, công ty có một buổi đào tạo, Tô Hiểu phải in tài liệu đào tạo, chuẩn bị danh sách báo danh.
“Tổng giám đốc Trình, thời gian bay rất gấp, chúng ta phải mau lên.”
“Chị Diêu, anh ấy là tổng giám đốc công ty, chúng ta không thể lan truyền tin đồn của anh ấy thì phải.”
Khóc không ra nước mắt.
Đừng! Ở lại chẳng phải sẽ hủy hoại Trình Linh sao!
Chẳng trách Trình Linh sẽ thích.
Tam quan của Phó Hoa lập tức sụp đổ.
“Hiểu Hiểu, đừng trách chị không nói trước cho em biết, báo cáo của sinh viên thực tập đều là do bọn chị điền đánh giá kiểm tra, em mau bảo bạn trai giàu có kia của em mời bọn chị ăn cơm đi, chị đảm bảo sẽ thuyết phục những đồng nghiệp khác chấm điểm cao cho em.”
Phó Hoa lại không tiện nói thẳng: “Khụ khụ, tôi vừa đọc được một tin tức, một nữ sinh viên đại học làm người thứ ba, chậc, sao sinh viên đại học thời buổi này không biết chú trọng một chút. Tiểu Tô à, cô nói xem, người thứ ba không phải thứ gì tốt, đúng chứ?”
Hóa ra lúc cô dũng cảm có thể vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
Tâm trạng của Trình Linh rất tốt, Tô Hiểu làm ra hành động nằm ngoài dự liệu của anh, cô luôn mang đến bất ngờ cho anh.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô nóng như lửa đốt.
“Tôi đi nhà vệ sinh đã.”
Trình Linh đi quá vội, rất nhiều tài liệu vẫn chưa kịp ký đều đuổi tới vào lúc này, còn một số đồng nghiệp cần báo cáo gấp cũng đi theo xuống lầu.
Trình Linh ngơ ngác khó hiểu, anh phì cười: “Rốt cuộc tôi làm gì rồi?”
“Anh không ở đây, em phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho anh.”
Bốn giờ chiều, Trình Linh gọi tới.
“Em sợ cái gì?” Trình Linh không thể hiểu được suy nghĩ của cô: “Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận.”
Trình Linh chỉ đành kìm nén sự nông nổi.
“Cô là sinh viên đại học, vẫn chưa tốt nghiệp?”
Về đối tượng kết hôn kia là ai, Phó Hoa không rõ, nhưng cháu dâu do chính ông cụ chọn tuyệt đối không phải người bình thường.
“Vâng ạ, em gửi ngay.”
Diêu Hân bước ra khỏi tầng cao nhất với ánh mắt hóng chuyện, cô ấy truyền bá tin này vào trong nhóm riêng.
Ông ấy vừa vào thang máy thì nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đứng bên trong.
Máu tanh lan trong miệng, Trình Linh đau đớn, buộc phải buông cô ra.
Quả nhiên Trình Linh đang chờ cô ở trong với tâm trạng vui vẻ, anh nở nụ cười với cô.
“Anh mau đi đi.” Cô xoay người, ra khỏi lối thoát hiểm.
Trình Linh dừng bước, nghiêng đầu nhìn ông ấy, anh liếc nhìn phòng mẹ và bé vừa rồi, nghi ngờ Phó Hoa đã phát hiện.
“Các cô cũng đừng đoán mò nữa, nói không chừng tổng giám đốc Trình bận quá quên mất tặng hoa nên bạn gái tức giận rồi.”
“Hiểu Hiểu?” Cô ấy đứng ở lối cầu thang cách đó không xa, hô lớn về phía này.
“Anh nhớ chăm sóc tốt cho mình.”
Cả đời này, thứ cô không muốn nhìn thấy nhất chính là bóng lưng của người khác.
“Thời buổi này đều là môn đăng hộ đối, ai còn nằm mơ làm cô gái lọ lem gả cho hoàng tử nữa!”
“Đương nhiên rồi, có tiền như vậy, bắt buộc phải đi Tứ Giang Nguyệt!”
Tô Hiểu đứng ở nơi không nổi bật bên ngoài đám đông nhìn anh.
Tô Hiểu nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tô Hiểu lập tức đẩy Trình Linh ra, lục tìm điện thoại.
Vẻ ngoài của Trình Linh quá xuất sắc, cho dù đứng ở đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Tô Hiểu không dám thở mạnh.
Sinh viên thực tập???
Cô sợ.
Tô Hiểu trừng mắt với anh: “Mới vụng trộm có một lần mà anh đã không muốn rồi...”
Cô ngây người một lúc, Trình Linh gửi tin nhắn tới.
“Hiểu Hiểu, chị nói cho em biết một tin, vừa rồi tổng giám đốc Trình đi gặp mặt kín đáo với người ta, còn bị cắn rách miệng nữa.”
Phó Hoa đi theo tiễn bọn họ đến cửa, nhìn anh lên xe mới bước vào thang máy.
Kết quả thang máy dừng lại ở tầng một, Tô Hiểu nhìn thấy bóng dáng cao to thẳng tắp của Trình Linh được một nhóm người bao vây, đang bước đi ra ngoài.
Trình Linh ngớ người, đang định giải thích thì Châu Minh đã chạy tới.
Trình Linh nhìn thẳng, tay đặt trên môi, “ừ” một tiếng, anh bước vào văn phòng, không hề nhìn Diêu Hân.
Diêu Hân là người hâm mộ nhan sắc của Trình Linh, đầu tiên là lén lút mê vẻ đẹp của ông chủ, lúc này đột nhiên cô ấy phát hiện môi của tổng giám đốc Trình hình như bị cắn rách.
Những người khác chỉ đành đứng trước cửa chờ anh.
[Trình: Anh đi đây, có việc gì thì gửi tin nhắn cho anh bất cứ lúc nào.]
“Có thể cắn miệng của tổng giám đốc Trình, chứng minh cô ấy chiếm thế thượng phong trong mối quan hệ này, trong nhà chắc chắn rất lợi hại, ít nhất không kém gia đình của tổng giám đốc Trình!”
Nhưng Tô Hiểu dùng ánh mắt ngăn cản anh.
“Hả? Anh đi đâu, đi bao lâu?” Lòng Tô Hiểu hơi hụt hẫng.
Chương 43
Tô Hiểu xông vào thang máy, nhấn tầng B1, Trình Linh chắc chắn đi từ tầng B1, cô muốn gặp anh một lần, vừa rồi cắn anh, cô thấy áy náy trong lòng.
“Vậy sao?” Cô nở nụ cười cứng ngắc.
Hả? Tổng giám đốc Trình đi từ đâu đến vậy? Bị bạn gái cắn rồi?
“Phải đi ngay.” Trình Linh nhắm mắt, dựa vào ghế, lông mày anh nhíu chặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Khả cần tài liệu gấp, hiện giờ tài liệu đang ở phòng tổng giám đốc, cô ấy phải đi lấy tài liệu trước.
Má của Tô Hiểu nóng bừng, cô rất tức giận nhưng không dám lên tiếng.
“Á, không phải chứ, chơi k*ch th*ch như vậy sao!”
Nhưng giây tiếp theo, ông ấy nhìn thấy Trình Linh từ bên trong đi ra, cằm ông ấy suýt rơi xuống!
Lúc ở riêng, Phó Hoa đều gọi anh như vậy.
Anh rất vui, sự u ám vừa rồi đã mất sạch.
Phó Hoa đen mặt, quan sát Tô Hiểu từ trên xuống dưới.
Một đồng nghiệp nữ bên cạnh lên tiếng: “Đổi lại là tôi, tổng giám đốc Trình chịu nhìn tôi một cái thôi, tôi đã có thể vừa cười vừa khóc, còn giận dỗi chuyện tặng hoa hay không ư? Chắc chắn là tôi sẽ hèn mọn, chỉ muốn lấy lòng!”
Tô Hiểu cầm tài liệu đã in xong, im lặng ra khỏi phòng in.
Tô Hiểu nghe tới đây, hốc mắt hơi cay.
“Xin lỗi chị, vừa rồi em ngồi trong nhà vệ sinh hơi lâu, sau đó bạn em gọi cho em, em sợ làm ồn mọi người nên đã ra ngoài. Lúc chị gọi cho em, em đang gõ tin nhắn, không cẩn thận tắt máy mất. Chị tìm em có việc gì à?”
Cô đợi đồng nghiệp phía trước in tài liệu xong, chuẩn bị cắm USB của mình vào.
“Đương nhiên, không có việc gì cũng phải gửi.”
Trình Linh nhìn Phó Hoa với ánh mắt khó nói hết bằng lời, xoay người rời đi.
Trình Linh ở đầu dây bên kia trả lời, giọng điệu sa sút rõ ràng.
“Hiểu Hiểu...” Lông mày tuấn tú khẽ chau lại, dường như hơi bất mãn.
“Em có chút chuyện gấp!”
Trình Linh ra khỏi lối đi thì nhìn thấy Phó Hoa đang tối sầm mặt đi tới.
Cô lùi về sau một bước: “Em đi trước.”
Anh xoa tóc Tô Hiểu.
Nhưng Trình Linh không hề buông cô ra, mà di chuyển nụ hôn xuống dưới.
“À Hiểu Hiểu, bạn trai em cũng họ Trình, tính khi nào mời bọn chị ăn cơm đây, hề hề!” Diêu Hân nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Lông mày của anh rất đẹp, rất có khí phách, nghiêng về lạnh lùng, kết hợp với gương mặt như núi băng ngàn năm không nhúc nhích kia đã tạo nên một anh chàng đẹp trai lạnh lùng cấm d·ụ·c.
“Tuyệt đối là người đẹp tuyệt trần, tiểu thư nhà giàu đẳng cấp toàn cầu!”
Tô Hiểu vừa nhẫn nhịn phản ứng bản năng của cơ thể, vừa tức giận hành vi phóng túng của Trình Linh, cô bị ép phải ngẩng đầu, khó khăn chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng.
Nhà vệ sinh nam và nữ chắc không thể nào, nhìn thấy bên trong có phòng dành cho mẹ và bé, cô khẽ đẩy cửa vào trong.
“Này, Tô Hiểu, em đi đâu đó?” Diêu Hân bị động tác của cô làm giật mình.
“Chờ xác định mối quan hệ rồi mời các chị ạ.”
Bỗng nhiên anh liếc thấy bóng dáng quen thuộc, anh ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Hiểu đứng cách đó không xa.
“Cậu chủ, cậu không thể như vậy được.”
Cuối cùng trong lòng Tô Hiểu đã có vài phần không nỡ, cô buồn bã tắt điện thoại.
“Khi nào chúng ta mới không cần lén lén lút lút như vậy nữa?” Ánh mắt của Trình Linh có vài phần cầu xin chân thành.
Diêu Hân đưa tài liệu cho Hứa Khả, khi trở về văn phòng, những người khác vẫn đang nghỉ ngơi, chỉ mình Tô Hiểu ngồi trước máy tính.
“Lâu vậy à.” Tô Hiểu ngạc nhiên, tâm trạng không còn tốt nữa.
Tâm trạng lúc này của Trình Linh khó nói thành lời, cảm giác kỳ diệu này khiến người ta rất nghiện.
Tô Hiểu bị anh chọc tức c·h·ế·t, không muốn quan tâm anh nữa, cô đẩy anh lên cầu thang.
Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này, nỗi ấm ức bỗng trào ra.
Vậy nên Diêu Hân gửi tin nhắn thoại cho Tô Hiểu rồi đi thang máy lên tầng.
Tâm trạng của Trình Linh tiếc nuối và buồn bã, khó khăn lắm mới dụ dỗ được Tô Hiểu mở lòng, bên anh lại hỏng chuyện.
Ôi trời, ông ấy phát hiện ra cái gì vậy!
Ánh mắt của hai người vượt qua những mái đầu đen thui, phát ra từ trường kỳ diệu.
Trình Linh vẫn chưa lùi ra, Tô Hiểu không đẩy được anh, chỉ đành cắn một cái.
Anh sải bước về trước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô vẫn chưa có sự tự giác làm bà chủ của Hoa An, nếu không được thì đành thuê người ứng phó.
Trình Linh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, thân hình thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng tay lại đặt trên môi, anh sải bước đi đến phòng làm việc.
Cô có thể xuống tiễn anh, có thể thấy cô không nỡ!
Phó Hoa đi theo Trình Linh xuống đại sảnh, chân trước Trình Linh đến nhà vệ sinh, chân sau ông ấy đã theo đến, rửa tay xong thì nhìn thấy có một người phụ nữ bước ra khỏi phòng mẹ và bé.
Đến tầng lầu của Phó Hoa, ông ấy nặng nề nói với Tô Hiểu: “Tiểu Tô à, cuộc đời ngắn ngủi, tình yêu đích thực quan trọng hơn tiền bạc, bó hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không kia vẫn nên vứt đi thì hơn!”
Tô Hiểu cúi đầu không dám lên tiếng, ngực cô phập phồng dữ dội, cô liếc nhìn máu trên ngón tay anh, ngẩng đầu nhìn đôi môi anh, nơi đó đã bị cắn rách da, cô thấy hơi hối hận.
Theo bản năng, anh muốn đi đến chỗ Tô Hiểu.
Một tổng giám đốc như Trình Linh phải nịnh bợ theo đuổi người ta đã đành, kết quả cô gái đó còn không thích anh!
Lần này Tô Hiểu không tránh né anh, chỉ hơi cụp mắt, nhìn xuống mũi chân.
Mặt Tô Hiểu tái nhợt, cô mở tài liệu ra một cách cứng nhắc, nhấn nút in, cô rút USB đứng sang bên cạnh máy in, yên lặng chờ đợi tài liệu được in ra.
“Đúng vậy, tổng giám đốc Phó, nửa đầu năm sau là tôi tốt nghiệp rồi, tôi hy vọng được ở lại Hoa An!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa rồi ra ngoài là nhất thời xốc nổi, đến khi thật sự gặp được, cô vẫn rất ngại ngùng.
Vào lúc này, Từ Mẫn cũng chồm khỏi ghế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Hoa nghiêm túc nói: “Lần trước ông cụ nói với tôi là cậu đã đính hôn rồi, nếu đã có đối tượng, sao cậu còn vụng trộm với nhân viên nữ trong công ty chứ?”
Tô Hiểu: “...”
“Vâng ạ, tổng giám đốc Phó, con người phải có lòng tự trọng, không thể làm chuyện phá hoại hôn nhân của người khác!”
Ủa, bóng dáng này rất giống người vụng trộm với Trình Linh vừa rồi!
Vừa mới yêu đương chính là như thế, sẽ lo được lo mất, mỗi phút mỗi giây đều hận không thể dính chặt lấy nhau, chỉ chia tay một chút đã lưu luyến không rời.
Cả buổi chiều, cô bận đến quay cuồng.
Tô Hiểu: “...”
Trong thang máy vẫn còn đồng nghiệp khác, phần lớn đều đến tầng một.
Tô Hiểu cũng phát hiện tổng giám đốc Phó trước mặt rất kỳ lạ, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự.
Xinh đẹp hơi quá mức, tuổi trẻ có chí tiến thủ.
“Sao vậy?”
“Không sao, em gửi PPT ngày mai dùng đến vào email của giám đốc Hứa đi.”
Trở về văn phòng, cô thật sự không kìm được nữa, mắt đỏ bừng, cô lấy hết can đảm mới đi bước này, nhưng đã bị đả kích đến không còn lành lặn.
“Đúng đó, yêu đương với tổng giám đốc Trình cũng phải xem có tự tin để tức giận hay không, lỡ như tổng giám đốc Trình không vui, đá cô ấy thì sao!”
Diêu Hân lại gọi điện cho Tô Hiểu, lần này bên trong không có tiếng động, cô ấy nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
Diêu Hân nhẹ nhàng đi tới.
Hiện giờ xung quanh anh có khoảng hai mươi mấy người.
“Bên Úc xảy ra chút chuyện, anh phải đi giải quyết, chắc mất nửa tháng.”
Diêu Hân đang ở bên ngoài, cô sợ Trình Linh không biết kiêng dè.
Tô Hiểu hung dữ nhìn anh, cô đi tới bên cạnh anh, lại xấu hổ cúi đầu.
Tâm trạng của Phó Hoa khi nhìn Tô Hiểu rất phức tạp.
Tô Hiểu: “...”
Tô Hiểu biết ý của anh, cũng lặng lẽ đi qua.
Diêu Hân lấy được tài liệu ở chỗ Tưởng Dao của phòng tổng giám đốc, Trình Linh cũng vừa mới ra khỏi thang máy.
Ông ấy định tiếp tục nói bóng nói gió với Tô Hiểu, đột nhiên trong đầu nhớ đến hai tấm ảnh mình nhìn thấy lúc trưa, hình như trợ lý nói là hoa mà sinh viên thực tập của bộ phận nhân sự nhận được.
Ký xong tài liệu cuối cùng, không đợi giám đốc khác báo cáo, anh đã lên tiếng.
Anh sải bước đi về phía nhà vệ sinh ở đại sảnh tầng một.
“À, vừa rồi tôi nghe nói buổi trưa tổng giám đốc Trình đi hẹn hò đấy, còn bị bạn gái cắn rách miệng nữa!”
Tô Hiểu xoay người, rời khỏi phòng mẹ và bé một cách quyết đoán.
“Chào tổng giám đốc Phó!” Tô Hiểu cười chào hỏi.
Trình Linh phì cười, tiến lên trước một bước, vén mái tóc bên tai của cô.
Khi Tô Hiểu đến phòng in, bên trong có không ít người.
Trình Linh vụng trộm với sinh viên thực tập?
Hôm nay là Thất Tịch, cũng coi như lễ tình nhân đầu tiên của cô, vừa mới thuyết phục bản thân lau khô nước mắt, to gan tiến về trước để thử, kết quả Trình Linh phải đi rồi.
Cô nhanh tay nhanh mắt, mau chóng ngăn cửa thang máy sắp đóng lại, xông ra ngoài.
Trình Linh nhắm mắt, hôn nhẹ lên tóc cô, cô ngoan ngoãn hệt như mèo con.
Ông cụ còn nói rất rõ cho ông ấy biết rằng Trình Linh và cô gái kia rất không hợp nhau, để tránh việc kết hôn mà nửa năm trời anh bay đi công tác khắp thế giới.
Hai người cầm điện thoại, đều không nói gì.
“Vâng ạ, anh ấy rất bận, em sẽ thương lượng thời gian với anh ấy.”
“Cậu làm vậy là không đúng, cậu là tổng giám đốc công ty, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty.” Phó Hoa đau lòng mà nói.
Diêu Hân thật sự không tài nào liên tưởng đến sinh viên thực tập và tổng giám đốc.
Điều này không kỳ lạ, ông ấy cũng không nhìn kỹ.
Phó Hoa lại nhìn Tô Hiểu, ánh mắt kia trong trẻo kiên định, không giống người thảo mai, ngây thơ.
Cô chạm nhẹ vào lồng ngực của anh, cũng không dám tiến lại quá gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh mím môi, ngón tay lướt qua, có máu.
“Chào tổng giám đốc Trình.”
Âm thanh vang vọng trong lối đi, rất dọa người.
Tô Hiểu: “!!!”
Trình Linh khẽ bật cười, ngón tay quét qua gò má phiếm hồng của cô.
Anh hít sâu: “Không còn sớm nữa.”
Hoa hồng một trăm mấy nghìn tệ kia chắc chắn là do Trình Linh tặng, kết quả Tô Hiểu còn chọn người khác!
Trình Linh sờ chỗ đau ở môi, anh mỉm cười, đi lên cầu thang trở về tầng cao nhất.
Anh thích cô dũng cảm chạy về phía mình.
“Xin lỗi Hiểu Hiểu, anh phải đi công tác.”
“Mấy cô nói xem rốt cuộc chim hoàng yến kia là ai, ngay cả Lục Tịnh Lan mà tổng giám đốc Trình cũng không nhìn trúng, xem ra chim hoàng yến kia rất có lai lịch!”
Cho nên, tên nhóc khốn nạn Trình Linh kia mới là người thứ ba?
Trình Linh nhìn gương mặt tinh tế của cô, mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Hóa ra em thích k*ch th*ch à...” Giọng điệu lười nhác lại vang lên.
Diêu Hân lấy tài liệu từ chỗ Tưởng Dao, chạm mặt Trình Linh đang sải bước đi tới.
“Tôi tên Tô Hiểu, là sinh viên thực tập của bộ phận nhân sự.”
Diêu Hân nghe thấy tiếng động nên đã đi về phía bên này.
Dù sao đây cũng không giống phong cách của cô.
Cô đột nhiên cầm lấy điện thoại rồi chạy xuống lầu!
Trình Linh không có nhiều kiêng dè như thế, anh tiếp tục ngậm lấy môi cô, hút vào bên trong từng chút một.
Trước giờ Tô Hiểu ghét nhất là phụ nữ làm người thứ ba, cô gật đầu rất nghiêm túc.
Tài xế ở dưới bậc thang bên ngoài tòa nhà chờ anh, anh không ngừng ký tên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Hiểu cảm nhận được cảm xúc sa sút của anh, cô khẽ hỏi: “Khi nào anh đi?”
Còn chưa nói xong, cô đã nhận ra điều bất thường, vội vàng ngậm miệng.
“Một ngày vụng trộm tận hai lần, hóa ra Hiểu Hiểu của anh thích kiểu này.”
“Cục cưng, có thể xứng với tổng giám đốc công ty top một thị trường châu Á Thái Bình Dương, đương nhiên là chị gái này phải rất lợi hại!”
“Có gì đâu, haizzz, vừa nghĩ đến tổng giám đốc Trình yêu đương rồi, chị giống như thất tình vậy. Tại sao người đàn ông tốt như vậy phải yêu đương chứ, nếu như tương lai để chị biết được người phụ nữ nào phá hoại tổng giám đốc Trình của chúng ta, xem chị có tiêu diệt cô ta không!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.