Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Thuần Dương Chưởng
Hai đầu đều có địch thủ, trong khoảnh khắc, Lý Phượng Kỳ chỉ kịp kéo tay cầm kiếm của Lục Vân Nhiên tới, chặn lại ám khí trước ngực. Sau đó cậu nghiêng người, né khỏi lưỡi kiếm đang lia vào chỗ hiểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả ông và Võ Hồng Minh đều bị Triệu Phong hạ độc, bây giờ dù có muốn đứng lên cũng lực bất tòng tâm. Mà so ra thì, ba người kia mới là trụ cột của giang hồ bây giờ, cũng là hi vọng cho tương lai của võ lâm Trung Châu.
"Để cảm ơn thì sau trận này đưa tôi tới Thanh Môn chơi một chuyến đi."
Tả hộ pháp biết, đây chính là chân kiếm của Lục gia trang.
Trong khoảnh khắc, cả hang động cũng ấm áp hẳn lên, xóa tan đi toàn bộ sự hắc ám vừa xuất hiện.
Vai trái trúng một kiếm, cơn đau nhói lên, cậu dồn lực đẩy Lãnh Thiên Thù ra xa. Lục Vân Nhiên cũng kịp phản ứng, tung chân đạp tới, buộc cho Tả hộ pháp lùi lại.
"Thuần Dương Chưởng!"
Kiếm khách đều là tính cách như vậy sao?
Đừng nói tới Lý Phượng Kỳ đối đầu trực diện với lão, ngay cả Hữu hộ pháp và Phương Kiệt đanh giao chiến ở bên cạnh cũng phải giật mình.
Chương 7: Thuần Dương Chưởng
Phương Kiệt và Hữu hộ pháp đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra ý đồ của đối phương. Từ đầu tới giờ, bọn họ giao chiến từ bên ngoài vào tới nơi này, đều không dùng hết sức mình. Mang theo tâm thế ngư ông đắc lợi, không nói gì, nhưng lại cùng âm thầm thu bớt lực đạo, chú ý sang trận chiến của Lý Phượng Kỳ cùng Lãnh Thiên Thù.
Hơn nữa đúng như lời Phương Kiệt nói, Lục Vân Nhiên từ lâu đã vượt qua ông, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu không nhiều nên khiến người lo lắng mà thôi.
Thuần Dương Chưởng.
Võ lâm Trung Châu không sâu, từ khi bắt đầu, người được coi là cao thủ cũng chỉ tính trên đầu ngón tay.
Ngược lại với hai người bọn họ, Tả hộ pháp và Lục Vân Nhiên lại không có thư thả như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhiên, con làm gì ở đây?"
Lý Phượng Kỳ bật cười, cái dáng vẻ này so với sư đệ của cậu, mười phần thì giống cả mười.
"Lúc này cũng chỉ có thể dựa vào tụi trẻ các con."
Hai mắt Võ Hồng Minh sáng rực, đã rất lâu rồi ông mới thấy lại loại võ công kỳ diệu này.
Hai chưởng đối nhau, đất đá rung chuyển, từ trên trần còn có vài viên đá nhũ không chịu được, nứt vỡ rơi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một kiếm này chỉ có một chữ, thẳng. Lục Vân Nhiên không hề hoa chiêu, cũng không làm bất kỳ động tác đặc biệt nào. Nhưng cũng vì vậy, kiếm của anh càng sắc bén, kiên định hơn bao giờ hết.
"Không sao chứ?"
Lục Vân Nhiên há mồm, Lục Tuân lại nói:
Lục Vân Nhiên vừa cảm nhận được sát khí kinh hoàng từ Lãnh Thiên Thù, biết được hiện giờ Lý Phượng Kỳ không thể phân tâm. Vì thế anh dứt khoát tung ra toàn lực, Lạc Nhạn kiếm chuyển sang màu vàng sáng rực. Kiếm ý tản ra, như thể có một khúc ca đang vang vọng, cả người anh cũng giống như thể bị một lớp phủ mỏng manh che đi, mờ mờ ảo ảo.
Lãnh Thiên Thù bị một chưởng toàn lực của Lý Phượng Kỳ, lúc này cũng không dễ chịu. Tả hộ pháp lùi lại một nhịp, cũng là vì bảo vệ cho lão, nhất thời nhóm người Lý Phượng Kỳ có cơ hội thở dốc một hơi. Lục Vân Nhiên thấy mấy người kia đều không dám động, lúc này mới vội vàng đưa tay điểm huyệt cầm máu cho Lý Phượng Kỳ trước.
Nhưng Thanh Môn có thể xưng bá võ lâm, là nhờ vào một tuyệt thế võ học đặc biệt hơn người.
Lục Vân Nhiên giật mình, mặt nhăn nhó:
Mà trong số ít ỏi đó, những người đứng đầu đều xuất thân từ Thanh Môn. Thanh Môn am hiểu võ học sâu sắc, đệ tử mỗi đời đều đa tài đa nghệ, không ai giống ai.
Ba người đối ba người, Phương Kiệt ngẩng đầu nhìn Hữu hộ pháp đang trừng mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, miệng khẽ cười:
Cậu đối diện với một chưởng của Lãnh Thiên Thù, không hề sợ hãi trốn tránh, hai bàn tay thủ thế, nội lực thuần dương trong cơ thể cuồn cuộn dồn về một bàn tay.
Tiếng kêu đàn nhạn trên ánh Hoành Sơn.
Lục Vân Nhiên tuổi còn trẻ, sức vóc hơn người, kiếm pháp cực cao. Dù cho hiện tại anh không thể so ngang với Tả hộ pháp, nhưng dựa vào sự tinh quái cùng với tốc độ biến ảo của Lạc Nhạn kiếm pháp, vẫn có thể ép cho Tả hộ pháp dùng ra tám chín phần lực.
Độc Hóa Chưởng.
Tả hộ pháp nhíu mày, trong lòng thầm khen người này trẻ tuổi lại có thể đạt được trình độ người kiếm hợp nhất như thế này, cực kỳ hiếm thấy. Hắn không đón đỡ mà chọn cách tránh đi, lùi về phía sau.
Lão ôm lấy ngực, rốt cuộc không nhịn được, phun ra một búng máu.
"Tả hộ pháp cứ coi như đây là sự ngông cuồng của tuổi trẻ đi."
Chỉ những người có thể chất thuần dương mới có thể luyện thành loại võ công này, và cũng chỉ có người học được Thuần Dương Chưởng mới có thể làm chưởng môn Thanh Môn.
"Anh cứu tôi một mạng đấy."
Hai người giao chiến, kiếm ý bay lượn che trời rợp đất, trên vách hang động đã khắc lên không biết bao nhiêu vệt kiếm sắc lẻm khiến lòng người kinh động không thôi.
Hai người cười nói tự nhiên, mà Lục Tuân ở bên ngoài vừa nhận ra người đến là ai thì kinh ngạc, quát lớn:
Cho nên, so về chưởng pháp, không ai dám nhận hơn chưởng môn Thanh Môn.
"Phương gia, Phương Kiệt xin lĩnh giáo Hoành Không Chưởng của Hữu hộ pháp." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một chưởng này của Lãnh Thiên Thù, như cuồng phong bạo vũ, mang theo một thứ mùi vị hắc ám khác thường.
Trong khoảnh khắc Tả hộ pháp vì kiếm ý của Lục Vân Nhiên mà lùi lại ấy, Lý Phượng Kỳ rốt cuộc không còn cần phải đề phòng phía sau mình nữa.
Phương Kiệt điềm tĩnh đi vào, giọng nói trầm thấp dễ nghe, Lục Tuân dù tức giận nhưng cũng hiểu được thời điểm này không nên nhiều lời.
Tả hộ pháp là cao thủ kiếm thuật từ Trung Nguyên tới đây, xưng bá tại Trung Châu đã mấy năm nay. Lục Vân Nhiên lại không sợ hãi lời uy h·iếp ấy, chỉ kiếm về phía Tả hộ pháp, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ngay sau đó, kiếm xé gió ngân lên, một người một kiếm như một mũi tên lao thẳng về phía Tả hộ pháp.
"Ngươi dám chắc sao?"
Hắn đã hiểu được, vì sao chỉ một mình Thanh Môn lại có thể đối kháng lại liên minh anh hùng của Trung Nguyên ngày trước.
"Chú, Vân Nhiên đã lớn, cũng nên gánh trách nhiệm của mình rồi."
"Vừa vặn, kiếm so kiếm, Tả hộ pháp chắc không từ chối ta chứ?"
"Thôi xong."
"Bất cứ lúc nào cũng có thể ghé chơi."
Lục Vân Nhiên nhướn mày, nói nhanh:
Ngực Hữu hộ pháp phập phồng, đều là kinh hãi.
Tiếng hát ngư ông giữa dòng Nhật Lệ,
Đừng nói tới Thanh Môn còn rất nhiều tuyệt học, không thiếu nhân tài. Chỉ với Thuần Dương Chưởng này, dù là ở Trung Nguyên, cũng có thể xưng bá võ lâm.
Lục Vân Nhiên cầm được Lạc Nhạn kiếm trong tay, tự tin mười phần chỉ vào Tả hộ pháp:
Lục Vân Nhiên nhìn về phía Tả hộ pháp, ánh mắt đạm bạc, hoàn toàn khác biệt so với mới đây.
Lý Phượng Kỳ nhận ra anh, nén đau cười:
Lại nhìn lên, Lý Phượng Kỳ cùng Phương Kiệt đều đã ở đây, ông cũng không nên khắt khe với Lục Vân Nhiên quá. Vì thế, trong khi còn đang lo lắng bị đuổi về, Lục Vân Nhiên chợt thấy một thanh kiếm bay tới chỗ mình. Anh theo phản xạ bắt lấy, rồi mới chậm chạp nhận ra là Lạc Nhạn kiếm của Lục Tuân.
Không biết là kinh ngạc vì Lý Phượng Kỳ hay vì Thuần Dương Chưởng bá đạo khác vời này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Độc Hóa Chưởng tà ác bá đạo phi thường, trong phút chốc bị một chưởng của Lý Phượng Kỳ đánh tan. Khí công mạnh mẽ đẩy lùi Lãnh Thiên Thù về phía sau, ép cho lão lùi lại vào vách tường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.