Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Vì hiệp nghĩa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Vì hiệp nghĩa


Lý Phượng Kỳ quay đầu nhìn anh, cười khẽ.

Lục Vân Nhiên ngẩn người, lại hỏi:

Xung quanh đoạn đường này không thể mai phục được, nhóm người Võ Hồng Minh cùng các chưởng môn tự mình đi đầu, đề phòng có người chặn đường phía trước. Mà Lý Phượng Kỳ cùng Lục Vân Nhiên thì lững thững đi tận đằng sau, còn cách những đệ tử nhỏ một đoạn xa.

"Triệu Phong, sao ngươi lại đi theo Lãnh Thiên Thù, phản bội anh ấy?"

Những người đệ tử đó biết được phía sau mình là Lý Phượng Kỳ, không khỏi cảm thấy cậu vừa trẻ vừa nhút nhát, ghé vào tai nhau nói:

"Còn chưa thể bảo vệ mọi người, nhận gì hai chữ thiên tài chứ."

"Những bộ xương trắng dưới kia cậu cũng thấy rồi, dòng sông đục ngầu đều là vì chôn mạng người dưới đó. Những mạng người đó, ta không oán hận cho họ, thì sẽ còn ai trả lại công bằng cho họ đây?"

"Vì hiệp nghĩa."

"Ngày hôm nay lên núi, là để xóa bỏ tai ương, nếu có thể không chém g·i·ế·t lẫn nhau, không ai phải c·h·ế·t, thì hay biết mấy."

"Cậu là thể loại thiên tài nào chứ?"

Nói rồi cậu lại thở dài:

Cả đám cùng lắc đầu, không nhận ra người đi bên cạnh Lý Phượng Kỳ là ai. Nhưng thấy cả hai đều còn trẻ tuổi, lại chỉ lững thững đi sau đoàn người thì khinh bỉ ra mặt.

Mà cậu lại không biết phải nói ra lời trong lòng mình như thế nào, vì hoàn cảnh lúc này, những lời đó hoàn toàn không phù hợp.

Cách nhìn của Lục Vân Nhiên về thế cuộc rất sâu sắc, Lý Phượng Kỳ không khỏi tò mò, hỏi anh:

Thuần Dương Chưởng, võ công trấn phái của Thanh Môn, là chưởng pháp.

"Có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu vậy."

Lục Vân Nhiên chỉ tay về phía rừng cây bên dưới, chậm rãi nói:

Lục Tuân điềm tĩnh lên tiếng, ngắt đi sự điên cuồng của Triệu Phong. Mà Triệu Phong, trong phút chốc lại không thể nói thêm được lời nào, không khí trong động rơi vào im lặng.

Cho đến lúc mọi việc ổn định, anh mới không nhịn được ghé sát vào cậu, thì thầm hỏi:

"Vậy cậu tính làm gì tiếp theo?"

Lý Phượng Kỳ đơn giản đáp, Lục Vân Nhiên cười lớn, gật đồng đồng ý với cậu.

Lục Vân Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Anh nói anh là người của Lục gia trang, anh tên gì?"

"Lục gia trang có phế vật rồi nè."

Lục Vân Nhiên nháy mắt một cái, Lý Phượng Kỳ khẽ cười:

"Ha ha ha ha ha, Võ Hồng Minh, ngươi cũng không nhìn lại chính mình. Chẳng qua chỉ là một chân sai vặt bên người Lý Sơn, lại tưởng mình thật sự là đại anh hùng sao? Trừ ma vệ đạo, ngươi cũng xứng?"

"Còn là thể loại anh hùng gì đây?"

Nội lực của Lý Phượng Kỳ và Lục Vân Nhiên đều cao vô cùng, tuy cách một quãng vẫn có thể nghe rõ mồn một những lời trên. Lục Vân Nhiên gãi đầu, ngượng ngùng nói:

Lý Phượng Kỳ buồn cười, chỉ lắc đầu, không đáp lời. Lục Vân Nhiên lại nói:

"Kiếm do tâm sinh, không do kiếm sinh. Cậu có thể dùng lá cây cùng quả thông làm vũ khí, tôi lại không thể dùng đại một thanh kiếm bình thường để múa Lạc Nhạn kiếm sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh quên võ công của tôi là gì rồi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối diện bọn họ, là chưởng môn Hàm Long kiếm phái Triệu Phong đang hào hứng mà cười lớn.

"Anh biết Thuần Dương Chưởng?"

"Tại sao không mang vũ khí theo?"

"Tội ác của nơi này quá lớn, cần thiết có một trận chiến này, để an lòng người."

"Lục Vân Nhiên. Cậu đừng nói với ai, tôi lén cha tôi chạy tới đây đấy."

Cậu đương nhiên biết phải dừng việc này lại, phải đòi lại công bằng cho những người kia. Nhưng cậu càng không muốn trong những người cùng nhau đi lần này có người phải bỏ mạng tại đây.

Phải biết rằng, trong lịch sử Trung Châu, chưa từng có người nào luyện thành Thuần Dương Chưởng trước năm hai mươi tuổi.

Lão chỉ vào Võ Hồng Minh, mắng to:

"Nghe đồn mỗi đời chưởng môn Thanh Môn đều là anh hùng đỉnh thiên lập địa, truyền tới đời của thằng nhỏ này, không chỉ không còn năng lực như xưa, mà ngay cả chí khí cũng không còn."

Bên trong chỉ có vài người, Võ Hồng Minh tay phải chống kiếm, nửa quỳ trên đất. Mấy vị chưởng môn bên cạnh ông cũng không khá hơn là bao, toàn bộ đều bị thương, sắc mặt tái xanh.

"Cậu thật sự muốn dùng cái này làm vũ khí sao?"

"Đã đi đến đây rồi, còn có thể tận lực không động đao động kiếm được chắc? Cậu không ra giang hồ, không được nhìn thấy loạn lạc trong mười năm qua, suy nghĩ cũng quá ngây thơ rồi đấy."

"Chuyện của sư phụ và người khác, tôi không quản được. Hơn nữa, sư phụ vẫn thường dạy tôi, không nên nuôi oán hận, sẽ khiến lòng người không thể yên bình."

Lý Phượng Kỳ lắc đầu.

"Còn không phải sao? Các chưởng môn đều đi phía trước, chỉ có cậu ta là đi sau cùng, còn đi cùng với người nào kia?"

Lục Vân Nhiên đương nhiên biết, từ nhỏ anh đã được nghe cha kể về loại võ công thần kỳ này rồi. Chỉ là Lý Phượng Kỳ năm nay chỉ mới mười tám, còn kém anh hai tuổi, vậy mà đã đạt được trình độ này, thật sự khiến anh kinh ngạc không thôi.

Đường lên núi gập ghềnh, đoàn người đi được nửa đường lại phải bỏ ngựa, chia thành từng nhóm đi theo con đường mòn để lên núi.

"Tiện tay mà thôi. Trong lúc cấp bách có thể dùng được."

"Chắc cũng là một tên phế vật của môn phái nhỏ nào đó, hai kẻ nhát gan đi sau cùng, còn làm ra được trò gì."

Lục Vân Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, lại nói:

"Anh không có Lạc Nhạn kiếm trong tay, làm sao dùng được Lạc Nhạn kiếm pháp?"

Chương 3: Vì hiệp nghĩa

Lý Phượng Kỳ cúi đầu không nói.

"Có gì hay đâu, tôi cùng bọn họ, dù sao cũng sẽ không quen thân gì được."

Lục Vân Nhiên sửng sốt, cười nói:

"Vừa rồi cậu cứu không ít người trong đám đó nhỉ? Sao không lộ mặt ra?"

Lý Phượng Kỳ điềm đạm đáp, rồi mới thúc ngựa đi theo đoàn người. Lục Vân Nhiên ban đầu là bị năng lực của cậu làm cho kinh ngạc thì giờ lại bị câu nói của cậu khiến cho cả người ngứa ngáy, vừa đi theo vừa nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cậu luyện thành Thuần Dương Chưởng rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người trẻ tuổi, cùng chung nhiệt huyết, cùng một suy nghĩ, vượt qua đoạn đường tang thương, đi theo đoàn người lên núi. Lý Phượng Kỳ trên đường đi lại tiện tay nhặt vài quả thông nhét vào trong áo, Lục Vân Nhiên thấy vậy bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người bước lên núi cuối cùng, không khí im lặng đến bất thường. Lý Phượng Kỳ ngửi thấy trong cơn gió lạnh thoảng qua có mùi máu tanh nồng, không kịp nghĩ gì đã lướt qua biển người trước mặt, phi thẳng vào trong động.

"Dựa vào cái gì hắn có thể thống lĩnh giang hồ? Chỉ có một mình hắn tỏa ánh hào quang sao? Hắn ở lì trong Thanh Môn mười năm, chỉ vừa xuất hiện lại có thể khiến các ngươi quên mất ta đã cứu các ngươi bao nhiêu lần."

Lý Phượng Kỳ từng nghe qua về Lục Vân Nhiên, trong kiếm đạo anh có thiên phú rất lớn. Mà lúc này, nhìn anh tự tin như vậy thì cậu cũng không nói nhiều nữa. Ngược lại Lục Vân Nhiên khá tò mò về cậu, trò chuyện một hồi lại hỏi:

"Chỉ cần có hắn ở đó, các ngươi đều không nhìn thấy nỗ lực của ta, công lao của ta. Hắn là một tên ngu ngốc dễ lừa, các ngươi lại nguyện ý nghe theo hắn. Rốt cuộc là vì sao?"

"Lý Sơn thua dưới tay chúng ta, là hắn tài không bằng người. Hơn nữa ngay từ đầu ta đã muốn g·i·ế·t hắn, sao lại nói là phản bội."

Võ Hồng Minh giật mình, trừng mắt nhìn hắn. Triệu Phong lại giống như phát điên quát lớn:

Người kia liếc mắt về phía sau, bĩu môi:

Lý Phượng Kỳ cúi mắt, cậu không hiểu, hận sâu tới bao nhiêu, đáng để hy sinh nhiều mạng người đến vậy hay sao?

Những người lên núi ngày hôm nay, đa phần đều là người trẻ tuổi, c·h·ế·t ở nơi này, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Vì hiệp nghĩa