Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Thanh Môn kết thúc và khởi đầu
Nghĩ tới năm đó, hốc mắt ông không khỏi đỏ lên, vẫn nhớ như in hình bóng cao ngất của Lý Sơn như thể ông vẫn đang ở ngay trước mặt.
Nhưng mà, ông không trở về được nữa.”
Lý Phượng Kỳ mặc một bộ đồ trắng thuần, sống lưng thẳng tắp, đứng trước cánh cửa cũ của danh vọng năm xưa, đón chờ người mang danh vọng của ngày hôm nay.
Cậu cúi đầu cảm tạ ông:
Lý Sơn dùng sức của một người, lần nữa đưa Thanh Môn trở thành một thế lực đáng sợ tại Trung Châu. Những thế lực rục rịch muốn bành trướng hòng thay thế vị trí của Thanh Môn ngày xưa đều phải chùn bước, không dám lộng hành.
“Đại sư huynh…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trận chiến ấy, không chỉ hủy diệt đi gốc cây cổ thụ đã bảo bọc Trung Châu bao đời, mà cũng khiến cho võ lâm Trung Nguyên gần như suy kiệt.
“Võ minh chủ lần này đến, hẳn là vì việc của núi Thiên Thai?”
Truyền thừa đời thứ 30, võ lâm Trung Nguyên vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý đồ xâm lấn xuống phía Nam chính thức phát động một cuộc t·ấn c·ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến mười năm sau, võ lâm chính phái đã có được một lực lượng đủ lớn. Minh chủ võ lâm Võ Minh Chính quyết định tập trung lực lượng thảo phạt Thiên Ma Giáo.
Nhưng thay vì cùng các đồng đạo võ lâm ổn định cục diện, Thiên Ma Giáo lại thể hiện rõ dã tâm muốn làm bá chủ giang hồ. Lãnh Thiên Thù dựa vào võ công vượt trội hơn người, liên tục thôn tính các môn phái nhỏ, đệ tử của hắn thì nhũng nhiễu dân lành đòi tiền bảo kê vô tội vạ khiến người dân khổ không sao kể xiết.
“Mỗi một người đều có những việc cần phải làm, ta không thể bỏ mặc bọn họ.”
“Ngay cả sư phụ ta cũng mới chỉ gặp một lần thôi.”
Cho nên ông phát lệnh không ai được phép đến gần Thanh Môn, thêm vào trận pháp bảo vệ, ba người Lý Phượng Kỳ mới có được mười năm yên ổn.
Khi ấy, Thanh Môn chỉ còn ba đứa trẻ, bên ngoài được trận pháp bảo vệ thì ít nhất sẽ không sợ những kẻ mang lòng tham tiến vào gây hại.
Vào lúc này, Thiên Ma Giáo lại nổi lên trở thành một thế lực đáng gờm không thể coi thường.
“Đại sư huynh không đi được không? Núi Thiên Thai xa như thế.”
Chương 1: Thanh Môn kết thúc và khởi đầu
Lưu Ngọc vẫn nắm chặt áo của cậu, phụng phịu nói:
Lý Phượng Kỳ hiểu được, cậu cũng dạy hai người kia như thế.
“Năm đó sư phụ con đột ngột rời đi, giang hồ nổi lên phong ba, ta lại không dám bước vào nơi này. Khổ cực cho con rồi.”
Lý Phượng Kỳ cúi đầu cười nhẹ, ôn hòa vỗ vai cả hai người, chất giọng trầm ấm nói:
“Sư phụ con, ngày đó đã rất vui mừng, còn nói sẽ mang cho con một bộ tâm pháp phù hợp...
“Phượng Kỳ đã trưởng thành rồi, rất tốt.”
Lưu Ngọc lo lắng hẳn lên, túm lấy áo của cậu:
“Mười năm nay, Thanh Môn được bảo hộ chu toàn, không ai đến gần, đều là nhờ minh chủ bỏ công quan tâm lo lắng, Phượng Kỳ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Không chỉ dẫn dắt, Thanh Môn đã từng là cánh chim lớn bảo hộ toàn bộ Trung Châu khỏi những xâm lấn từ bên ngoài. Trong một thời gian rất dài rất dài, Thanh Môn vẫn luôn là mái nhà chung, là xương sống của võ lâm Trung Châu.
Cánh cổng Thanh Môn đã lâu không có ai động đến, có hơi han gỉ, bên tường rêu mọc xanh mượt, càng tăng thêm vẻ tiêu điều vắng vẻ.
Du Long Khách và Lưu Ngọc đứng phía sau nghe vậy liền theo Lý Phượng Kỳ cúi đầu cảm ơn người trước mặt. Võ Hồng Minh thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, tiến tới muốn vuốt tóc Lưu Ngọc, không ngờ nàng nhanh chóng lùi bước tránh thoát được. Ông hơi giật mình, lại nhận thấy ánh mắt lạnh nhạt của Du Long Khách thì đành cười gượng.
Không nên mang oán hận.
Cả Thanh Môn uy danh một thời, chỉ còn một mình Lý Sơn vì còn nhỏ nên không tham dự đại chiến, may mắn sống sót.
Người lớn nhất chỉ mới mười tám, phía sau chỉ là hai đứa nhỏ chưa đến mười lăm.
Vó ngựa dồn dập từ trên đèo khiến toàn bộ vùng núi như rung chuyển. Tiếng vọng về lớn đến mức hai người đang luyện kiếm phải giật mình, cô nhóc hoảng sợ vứt cả kiếm đi, chạy về phía người thanh niên đang ngồi bên bàn đá.
“Phượng Kỳ cùng sư đệ, sư muội kính chào minh chủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhận thấy tình hình không tốt, các môn phái chỉ mới vừa ổn định lại sau khi tan đàn xẻ nghé vì sự ra đi của Lý Sơn, triều đình đành phải tự mình phái binh đi triệt hạ thế lực của Thiên Ma Giáo.
Du Long Khách cũng hạ kiếm trên tay xuống, chậm rãi bước về phía này. Lý Phượng Kỳ nhìn cậu, bình tĩnh gật đầu.
Mỗi thế hệ Thanh Môn đều có nhiều người tài năng xuất chúng, võ công cao cường, thanh danh hiển hách.
Gần như toàn bộ cao thủ của võ lâm Trung Nguyên đều tề tựu tới Trung Châu, mà khi đó, giang hồ Trung Châu chỉ có một mình Thanh Môn là có thể chống lại.
Nói rồi cậu đứng dậy, dắt theo hai người đi ra ngoài.
Thanh Môn dồn toàn lực giúp võ lâm Trung Châu thoát được hiểm họa, nhưng lại không cứu được chính mình.
Võ Hồng Minh có lòng lo lắng cũng chỉ có thể đợi. Vì nếu ông phá trận tiến vào, giang hồ khi ấy hỗn loạn, ai có thể chắc chắn sẽ bảo vệ tốt được ba đứa nhỏ?
Không khí bất chợt ảm đạm, Lý Phượng Kỳ không muốn hai người nhà mình trải qua loại không khí này, lên tiếng cắt ngang.
“Có lẽ là người của minh chủ, đến tìm ta.”
Phong ba lúc này mới bắt đầu, các thế lực nổi lên t·ranh c·hấp khắp nơi, giang hồ loạn lạc không một ngày nào được yên bình. Ngay cả triều đình cũng phải tự mình can thiệp cho người xuống tìm cách khuyên nhủ các môn phái lớn, mất một thời gian dài mới cơ bản ổn định được cục diện.
Nhiều năm như thế, đứa trẻ năm đó vẫn lễ nghĩa vẹn toàn, sáng rực như ánh mặt trời ban trưa. Võ Hồng Minh vỗ vai cậu:
Đã rất lâu rồi, không có ai ghé ngang nơi này.
“Mười năm đã qua, mấy đứa vẫn ổn, vậy là tốt rồi.”
Thanh Môn một lần nữa bị chìm vào quên lãng.
Thanh Môn, môn phái đầu tiên của võ lâm Trung Châu, cũng là cái nôi sinh ra võ lâm Trung Châu.
Nhưng Thiên Ma Giáo đông đảo giáo chúng, không chịu quy hàng, lại không thể diệt sạch sẽ khiến lòng dân hoang mang. Triều đình chỉ đành ép bọn chúng tới núi Thiên Thai để bọn chúng không thể tiếp tục bành trướng thế lực nữa.
Lý Sơn là đệ tử duy nhất của chưởng môn đời trước, tư chất thông minh, chỉ hơn 20 tuổi đã luyện thành Thuần Dương Chưởng.
Người thanh niên vuốt tóc cô nhóc, ánh mắt hiền từ, miệng mỉm cười:
Ngày Lý Sơn bỏ mạng, Thanh Môn chỉ còn ba đứa trẻ chưa lên mười.
“Đại sư huynh, là gì vậy?”
Nhưng mải mê trong giang hồ, đến 40 tuổi Lý Sơn mới thu nhận đệ tử đầu tiên. Sau đó ông có thu nhận thêm hai đệ tử nhỏ nữa, nhưng phận số long đong, cả ba đệ tử đều còn nhỏ tuổi mà ông đã bị k·ẻ g·ian hãm hại q·ua đ·ời.
Cánh cổng Thanh Môn mở ra, đệ tử đầu tiên của Lý Sơn rốt bước vào giang hồ. Một lần nữa viết lên truyền kỳ của Trung Châu trù phú.
Trước khi rời đi, ông vẫn nhớ tới Thanh Môn đã đóng cửa mười năm.
Lý Phượng Kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Võ Hồng Minh nhìn ba người, trong lòng chua xót. Ông không chờ ngựa dừng lại đã nhảy xuống, tiến đến gần ba người, nhìn ngắm một hồi mới chậm rãi gật đầu cười hiền nói:
Lưu Ngọc nấp sau lưng Lý Phượng Kỳ mới lấy được chút tự tin, mở miệng nói chuyện. Giọng nàng rất bình thản, nhưng Võ Hồng Minh lại không kiềm được đau xót, ngậm ngùi nói:
Đoàn người dừng trước cổng, nhìn ba người đang chờ sẵn.
“Sư huynh phải đi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.