Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
Lan công tử cũng không nói gì. Phía sau bình phong vang lên tiếng lật giấy Tuyên Thành, có lẽ là đang chuẩn bị vẽ.
Phương Uyển Chi nhìn chữ viết phía trên, Lan Khanh.
Lúc nha hoàn Thanh Liễu cùng nàng đi vào sân, Bì Bì đang hăng hái chiến đấu với đám hành phía trước nhà, cánh tay tráng kiện ngăm đen cuồn cuộn nổi lên hơn phân nửa ống tay áo, vô cùng mạnh mẽ.
Nàng nghĩ khuynh hướng sau có vẻ đúng hơn.
Lúc trước khi vẽ tranh, Lan công tử đã nói, ngày thường hắn có trăm công nghìn việc, thời gian vẽ tranh do hắn ấn định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đống hành chất lên xe, hai ba cây có buộc một tấm ván gỗ vô cùng chói mắt.
Phương đại cô nương có phần bất mãn.
Phương đại cô nương rất đồng tình nhìn Bì Bì mang ý cầu phúc, vô cùng bình tĩnh đi vào nhà trong, vén áo thi lễ, khẽ nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nhận thức của hắn, trước kia nữ tử xin tranh đều muốn biết những thứ này, cũng chỉ cần mấy điều này thôi.
Lan Khanh không thích nói mấy chuyện không có ý nghĩa, đặt giấy Tuyên Thành lên rồi nhân tiện nói câu.
TBC
“Công tử bình an.”
Chương 5: Chương 5
Về phần học thoại bản bỏ nhà trốn đi, dạo vài vòng trên đường cũng có thể gặp được công tử tốt giữa thời loạn lạc? Từ khi mười sáu tuổi nàng đã quên mấy giấc mộng hoang đường đó rồi.
Bên song cửa sổ khép hờ không nhìn thấy bóng dáng người kia, chỉ nghe tiếng hắn truyền ra.
“Hôm nay tăng lên năm lượng đi, thời tiết bên ngoài không tốt, hạ nhân nào dễ nói chuyện thì giảm thêm chút bạc cũng được, về sớm còn có việc”.
Chẳng lẽ, giờ hắn muốn vẽ tranh buổi chiều, nàng cũng phải đến buổi chiều hay sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Uyển Chi cũng không thấy mình đến trễ, trên thực tế, nàng đến trước thời gian ước định một phút đồng hồ nữa kìa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần trước, nàng lo đến mức một câu cũng không dám hỏi. Hôm nay đến đương nhiên là muốn được giải đáp rõ ràng.
“Công tử hôm đó đã thảo luận với cha ta, sẽ giới thiệu con trai một vị quan tam phẩm cho ta. Nhưng mà ta không rõ, vị công tử này là người nhà nào, bao nhiêu tuổi, nhân phẩm ra sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Uyển Chi không biết vị Lan công tử này làm gì mà chọn giờ này để vẽ tranh, nàng nghĩ trộm, có khi đây là cá tính khác người thường của mấy họa sĩ, đương nhiên cũng có thể là do đầu óc có bệnh.
Lan Khanh nghe vậy thì tay cũng dừng bút, dường như quên mất người nàng nói là con nhà ai. Hồi lâu mới nói: “Ba điền sản ở ngoại ô kinh thành, có một cửa hàng đồ sứ, không tồi.”
Thượng thư đại nhân, biến!
Bộ hành này là vàng sao? Năm lượng bạc một cây hành, muốn g.i.ế.c người à?
Lúc chính thức bắt đầu vẽ tranh là giờ ngọ ba ngày sau.
Nữ tử ai cũng muốn lập gia đình, Phương Uyển Chi nhiều năm chưa gặp được tình đầu ý hợp. Chỉ cần không phải tiến cung ‘chờ c·h·ế·t’, gả cho con cái nhà quan từ từ bồi dưỡng, tạm thời cũng xem như cả đời đi.
Nàng lắng nghe động tĩnh bên trong, ý bảo Thanh Liễu đưa giấy và bút mực đã chuẩn bị sẵn ra, nhẹ giọng nói:
“Bắt đầu đi.”
Nhưng mà đầu mùa xuân năm nay lại ấm áp hơn bình thường. Mấy trận mưa phùn thưa thớt lẻ tẻ rơi xuống mấy lần, lại không khiến người ta thoải mái. Mây đen chằng chịt phía chân trời, âm u như đè nén.
Đông đi xuân tới, giờ cũng là lúc tuyết đọng tan hết, cây cối đ.â.m chồi.
Người sống thực tế một chút mới được.
Về phần nhân phẩm đức hạnh, chẳng có gì quan trọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.