Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chương 10


Hắn vốn cũng không phải dạng quan tốt lành gì.

“Cô không thấy dáng vẻ vị công tử trẻ tuổi kia à? Trong triều không ai trẻ tuổi hơn hắn đâu. Người ta gia thế bối cảnh tốt, hai mươi bảy tuổi đã làm hộ bộ thượng thư rồi”.

Nói tới đây, lâu rồi Lan Khanh không gọi nàng tới vẽ tranh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chúng thần đồng ý.”

Còn nếu là đại thần thượng thư nói, Thánh thượng sẽ bất đắc dĩ lựa chọn thuyết pháp đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quần áo tung bay, xe ngựa Tăng phủ lại lần nữa lên đường, trong đám người châu đầu ghé tai nhau, đột nhiên có một người thấp giọng nói:

Phương Uyển Chi không khỏi nhìn về phía cỗ kiệu kia, tìm không ra cái bóng của Liên đại nhân kia đâu, chỉ là sao tự dưng thấy bóng lưng gã sai vặt đi bên kiệu có phần quen mắt.

Một cái mũ lớn chụp xuống, lão già kia còn có thể nói cái gì?

“Tại sao?”

Phương Uyển Chi bị đám người đông đúc ngăn lại, vốn chỉ định ra đường mua son phấn cũng suýt nữa bị chen lấn đến bò ra đất.

Sao nhìn ra ai với ai đây?

Trên đường cái nhộn nhịp, chiếc xe ngựa cũ rách, kèn kẹt mang theo hai rương hành lí nặng nề, trên mặt đất hằn lên hai hàng vết xe.

Nghĩ như vậy lại thấy mình hoang đường, Phương Uyển Chi cười lắc đầu rồi bỏ đi.

“Gia, ngài yên tâm đi, có chút bạc này, Tăng phó tướng sẽ không phải chịu khổ”.

Nàng giơ cao hai hộp phấn son hỏi tiểu ca bên cạnh.

Nhưng mà bất mãn thì bất mãn, giận cũng không thể bộc phát được. Liên Dụ là tôn tử của Liên Trình Viễn, người được tiên đế đích thân phong vương, tuy Liên Trình Viễn làm thừa tướng vất vả chín năm lâu ngày thành bệnh, nhưng ông vẫn sở hữu đất phong binh quyền, lại không phải đèn cạn dầu. Họ cũng không ngốc mà đắc tội với Liên Dụ, huống chi, Thánh thượng còn liên tục coi trọng hắn.

Dân chúng kinh ngạc đứng nhìn, trong lòng ai cũng hiểu, trận chiến Lưu Cầu ấy triều đình lấy Tăng Giai để chặn miệng. Vị này đã vì triều đình vào sinh ra tử ba mươi năm, cuối cùng cũng chỉ còn hắn với mái đầu hoa râm và đỉnh đầu ô cát, thế đạo ngu ngốc là thế.

Chương 10: Chương 10 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên đường lớn, họ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại cạnh bên, một nam tử trẻ tuổi mặc triều phục màu tím từ trong kiệu bước ra, hai tay đưa một hộp gỗ cho Tăng Giai, khẽ nói gì đó rồi chắp tay lại, khom người hành đại lễ.

“Ta nghe tiếng bọn họ mắng gia đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ai hay biết, sau khi tiễn Tăng Giai đi, người nam tử trong kiệu liên tục cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trơn.

Hắn đưa cho Tăng Giai ba vạn lượng bạc, đủ để ông dùng khi hồi hương dưỡng lão.

“…”

“Gia, lần sau chúng ta không cần ra phố nữa đâu”.

Dù sao nghị luận chuyện quan viên triều đình, tốt nhất cũng phải đóng kín cửa hẵng nói.

Tam hoàng tử Lưu Lễ bị cấm túc ba tháng, ở nhà sao chép kinh văn, thế mà vẫn có không ít quyền thần chạy tới thăm.

Tăng Giai bị tước mũ cánh chuồn, ngày mang theo một nhà lớn nhỏ hồi hương, cả triều không đại thần nào đi tiễn.

“Đúng thế.”

Hắn chậc chậc hai cái, không nói thêm gì nữa.

Liên Dụ tủm tỉm cười nhìn thừa tướng Trương Tư Trung: “Trương đại nhân tất nhiên cũng nghĩ như vậy đúng không? Tả đại nhân, Tần đại nhân, từ trước đến nay có giao hảo với phó tướng, cho nên hẳn là không nỡ nói ra”.

“Nếu như giờ ta đuổi theo, nói mới rồi đưa nhiều bạc quá, bảo hắn đưa lại ta năm ngàn lượng có được không nhỉ?

Tiểu ca quay đầu lại nhìn nàng kỳ quái.

Đối phương được tôi tớ che dù, bọn họ cũng không thấy được tướng mạo người kia, chỉ thấy Tăng đại nhân rưng rưng nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, chau mày.

“Là Liên Dụ! Sao hắn lại có thể đến đưa Tăng phó tướng? Lúc trước không phải là hắn và mấy đại nhân trong triều dâng sớ xin định tội sao?”

“Liên Dụ là ai vậy? Nhị phẩm quan văn không phải cũng mặc như thế sao?”

“Mèo khóc chuột thôi.”

“Gia, mặt dày như vậy, là vốn dĩ sinh ra đã có hay là nhặt dưới đất lên dùng thế”.

Hắn kính nể tư thái anh hùng của ông, bây giờ thời cuộc như vậy, để Tăng Giai rời khỏi kinh mới là lựa chọn tốt nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ồ.”

Mặc kệ nó, thích sao thì thế.

Trong lòng lại hận Liên Dụ đến mức nghiến răng. Nhân tình là hắn cho mình, lại còn túm lưng mình lại.

Gã sai vặt bên cạnh nhìn xuyên qua tấm rèm cửa.

Đó là sự tôn trọng với trưởng giả.

TBC

Sao lại giống Bì Bì ở Lan gia keo kiệt vậy nhỉ?

Trên đường lớn dài rộng thênh thang, mọi người chỉ nhìn thấy chiếc kiệu quan chao đảo thoáng qua, vài câu hội thoại không đầy đủ truyền ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chương 10