Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

An Chi Nhược Miên

Chương 72

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72


“Không vội. Các cậu muốn đi đâu, tớ đi chung với các cậu.”

Trực giác nói cô biết tai họa bất ngờ ập đến này không hề đơn giản. Người trong chiếc xe kia chắc là nhắm vào cô, bởi vì khi đó cô đang ở hướng đấy, Thời Lam bỗng nhiên xoay người muốn kéo cô cùng qua đường.

Thời Thần đứng dậy, đeo khẩu trang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Lam đắc ý nói: “Cả người tớ đều cử động được, lợi hại không?”

“Đáng đời, ai bảo anh không chịu tỏ tình sớm, giờ bị người ta cướp mất rồi đó, còn là người lợi hại như vậy nữa.” Thời Lam lắc đầu nói: “Có muốn cướp lại không, khó lắm đấy.”

Sở Tiểu Điềm: “Không ngờ tai cậu cử động được!”

Khi đó cô ấy cũng từng hỏi anh mình vấn đề này, lúc đấy cô ấy hỏi nếu anh trai thích một người thì nhất định phải ở bên người đó sao?

Cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Đoàn Tiêu cầm điện thoại dặn dò cô, chắc vì sợ cô không nghe lời nên lông mày nhíu chặt. Nghĩ đến đây, Sở Tiểu Điềm không nhịn được cười, cô nói: “Em biết rồi, vậy em sẽ đậu xe ở đây.”

Mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn lập tức nhạy cảm phát hiện được ý khác trong câu nói này.

Sở Tiểu Điềm siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: “Ừ, em không sợ.”

Cũng có nghĩa là, kết quả có ở bên nhau hay không sẽ không thay đổi quá trình anh ấy cố gắng.

“Vậy thì đi ăn cơm trước đi.” Thời Lam liếc nhìn Thời Thần: “Có điều, hình như anh trai nhà tớ không cần ăn cơm nữa rồi.”

Đến khi lên xe Sở Tiểu Điềm mới nhớ ra mình chưa tắt điện thoại, mà giọng nói của Đoàn Tiêu từ bên trong truyền ra. Cô để điện thoại bên tai, nghe thấy Đoàn Tiêu bên kia dường như đang dặn dò gì đó với người ta, sau đó là tiếng khởi động xe.

Sở Tiểu Điềm nói: “Cũng rất tốt, trước kia chẳng phải trên mạng có bảng xếp hạng nam chính được yêu thích nhất trong tiểu thuyết ngôn tình gì đó sao, nam chính của Thừa Phong còn xếp hạng nhất đó?”

Thời Lam cầm tay anh ấy nhìn tới nhìn lui, chỉ thiếu mỗi dán mắt lên đó: “Anh à, hình như tay anh không bị sao thật, không còn đỏ nữa rồi nè.”

Đương nhiên anh ấy sẽ không làm gì cả.

“Được, khoảng chừng nào thì anh về thế?”

Sở Tiểu Điềm đã cười ngặt nghẽo: “Tớ đi nghe thử hai cô gái kia đang nói gì về mình, hai người ngồi chơi trước đi.”

“Đúng vậy, nếu như để người khác biết chuyện anh ấy là nguyên mẫu, người theo đuổi anh tớ còn không xếp hàng đến tận Siberia ư.”

“Nhìn bộ dạng của cậu ấy, trăm phần trăm là đang nhắn tin với bạn trai rồi.”

Nếu nó đập vào bộ phận yếu ớt nhất của con người, nhất định sẽ bị thương rất nghiêm trọng. Nếu như đập vào đầu, hậu quả càng khó tưởng tượng hơn.

Thời Lam hất tay anh ấy đi: “Anh còn đụng em thử xem? Cẩn thận em tiết lộ lịch sử đen tối của anh trước mặt Boss Phạn Âm đấy.”

Sở Tiểu Điềm mỉm cười, gật đầu: “Chẳng trách nữ chính của cậu đều tốt và đẹp như vậy.”

“Cái rắm, tớ đẹp hơn anh ấy nhiều.”

“Anh! Tay anh không sao chứ!”

“Ừ.”

“Đùng” một tiếng.

“... Anh!” Thời Lam duỗi tay kéo khẩu trang trên mặt anh ấy xuống: “Anh cho khẩu trang uống cà phê à!”

“Đúng vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vốn dĩ anh ấy đang xách cặp sách của Thời Lam, lúc lao tới thì một tay vứt cặp sách ra, mấy giây sau đã chạy tới bên cạnh hai người, sau đó quay người bảo vệ lấy họ.

Đoàn Tiêu cắt ngang lời cô: “Em thế nào rồi? Có bị thương không?”

Anh ấy không nói được nữa, bởi vì miệng đã bị Thời Lam bịt lại.

Trong lòng cô vô cùng áy náy, Thời Thần là vận động viên, tay của anh ấy vừa dùng để chơi bóng, đánh đàn, vừa dùng để viết chữ, gõ chữ.

Cô ấy từng viết câu nói này trong một cuốn tiểu thuyết.

Thời Thần bỗng dưng bị em gái kéo khẩu trang xuống, dường như chưa phản ứng lại, anh ấy ngây người, tay cầm cà phê cũng dừng lại ở đó.

Sở Tiểu Điềm giả vờ vô tình đi ngang qua, “nghe lén” bọn họ thảo luận về Phạn Âm.

Thời Lam ngẩn người.

“Em không, nhưng tay của bạn em chắc bị thương rồi...”

“Có người ném đồ về bên này.” Thời Thần xoay cổ tay, tay còn lại cầm điện thoại chụp chiếc xe kia, nhưng xe đã nhanh chóng rời đi không thể chụp được nữa.

“Chơi vui vẻ chút, đừng về nhà muộn quá.”

Thời Thần gọi hai ly sữa chua dâu, một ly cà phê, anh ấy thờ ơ trả lời: “Chắc thế.”

Nếu như người ấy khiến anh ấy rung động, thích đến mức không tài nào từ bỏ, vậy thì anh ấy sẽ nghĩ đủ mọi cách để ở bên cạnh người ấy.

“Thời Lam.” Thời Thần cắt ngang lời cô ấy, thờ ơ nói: “Giữ kín miệng của em, đừng làm anh khó xử.”

Lúc này, Thời Thần bỗng nhiên dừng bước, quay người lao tới chỗ hai người: “Cẩn thận!”

Cho dù không làm những việc này thì cũng không thể bị thương được.

Sở Tiểu Điềm: Con gái! Úy Lam là con gái! Trước đó là em hiểu lầm, tưởng anh trai cậu ấy là Úy Lam, thực ra Úy Lam vốn dĩ là một cô gái đáng yêu, chẳng qua cô ấy đến chung với anh trai mình. Anh trai cậu ấy lại vừa hay đeo kính áp tròng màu xanh dương, cho nên em không cẩn thận hiểu nhầm...

“Nghe lời.” Anh nói: “Anh không yên tâm để em lái xe, ngồi xe họ đi.”

“Chuyện gì vậy?”

“Anh biết, anh sẽ kêu người kiểm tra camera.” Giọng nói của Đoàn Tiêu hạ thấp một chút: “Đừng sợ, anh sẽ qua đó nhanh thôi. Hửm?”

Thời Lam quay đầu, nhìn thấy Sở Tiểu Điềm đang đi tới: “Hai người đang nói gì thế? Sao nghiêm túc như vậy?”

“Ai nói anh muốn cướp chứ?” Thời Thần thờ ơ nói: “Thích một người thì nhất định phải ở bên cạnh người đó sao?”

Thời Thần quay sang nhìn cô.

“Người thích Phạn Âm có bao nhiêu, không phải là em không biết.” Anh ấy nói: “Anh chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Vẻ ngoài của anh ấy quả nhiên rất tuấn tú, hơn nữa không phải kiểu thanh tú như con gái, mà là hơi thở thiếu niên tươi mát và ấm áp như cảm giác anh ấy mang lại cho người khác. Sở Tiểu Điềm nhớ đến miêu tả nam chính trong “Thừa phong”. Úy Lam từng nói ban đầu dựa vào anh mình để viết, quả nhiên vẻ ngoài của Thời Thần có chút tương đồng với nam chính.

Sở Tiểu Điềm hết sức vui mừng, cô cảm thấy Úy Lam thực sự rất đáng yêu. Trước kia cô chỉ nói chuyện với cô ấy trên mạng, chưa từng gặp mặt, nhưng hiện giờ, cô đã gặp được một Úy Lam chân thực hơn.

Thời Lam nói: “Nhưng anh không những chỉ thích Phạn...”

Thời Thần: “... Vốn dĩ không bị sao mà, anh đã nói không cần đến bệnh viện, hay là bây giờ chúng ta đi ăn cơm?”

Sở Tiểu Điềm và Thời Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mở mắt thì nhìn thấy một món đồ đang ném về phía hai người, họ cùng hét lớn lên.

Chương 72

“Tại sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Thần bất ngờ duỗi tay, búng trán cô ấy: “Cơ thể không biết cử động là người c·h·ế·t rồi.”

“Đúng, mau đến bệnh viện đi.” Sở Tiểu Điềm nói một cách quyết đoán: “Bệnh viện tốt nhất thành phố C cách đây không xa, đi thôi.”

Đoàn Tiêu: Không ở bên cạnh em, một giây một phút thì anh không yên tâm được.

“Ai biết được chứ, chắc là đã no rồi.”

“Sao không sao cho được! Đã đỏ hết lên rồi! Tháng sau anh còn phải tham gia cuộc thi bóng rổ đấy!” Thời Lam tóm lấy cánh tay của Thời Thần, mắt đỏ bừng: “Đến bệnh viện đi, mau đến bệnh viện! Lỡ như bị thương cổ tay, không thể thi đấu thì thôi đi, nhưng sau này anh không thể chơi bóng, đánh đàn nữa thì phải làm sao?”

Thời Lam nhìn anh mình, đang định nói gì đó thì nhìn thấy anh ấy cầm ly cà phê lên uống, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Tiểu Điềm.

“Xin lỗi, vừa nãy em...”

“Bệnh viện trung tâm thành phố hả?” Đoàn Tiêu nói: “Lát nữa anh qua đó, đừng lo lắng.”

“Em nói đi.” Thời Thần mặt không biểu cảm nói: “Cũng không biết là ai lúc nhỏ vì muốn nằm lười trên giường mà ôm chăn trốn xuống dưới gầm giường để ngủ, còn vì kéo dài bản thảo... Ưm.”

Thời Thần lắc đầu: “Không sao.”

Bởi vì vấn đề này hiện giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Khi đấy anh cô nói một tràng dài, cô ấy sửa đổi một chút rồi viết vào trong.

Thời Thần và Thời Lam đều im lặng một lúc, Thời Lam chống cằm nhìn bóng lưng của Sở Tiểu Điềm, còn Thời Thần thì vắt chân, một tay đặt lên bàn, một tay chống cằm, cũng nhìn bóng lưng của Sở Tiểu Điềm.

Thời Thần sửng sốt, anh ấy nói: “Anh nói tối nay đến cơm cũng không cần ăn nữa, em tin không?”

Hai anh em ngồi đối diện cô, nhìn Sở Tiểu Điềm cúi đầu, gõ chữ lách cách.

“Chắc chắn không sai.”

“Anh không sao, không nghiêm trọng như thế.” Thời Thần xoa đầu Thời Lam, quay sang nói với Sở Tiểu Điềm: “Không cần lo lắng. Tôi còn đón được quả tạ bị người ta ném tới, chẳng qua chỉ là một chai nước suối mà thôi. Nếu tôi thật sự bị thương vì món đồ đó, tay này cũng coi như phế vật rồi.”

“Bởi vì không nhẫn tâm để cô ấy cảm thấy khó xử chỉ vì anh thích cô ấy.”

Thời Lam gật đầu: “Ừ, cô ấy vừa cười, cà phê của anh đã không cần thêm đường nữa phải không?”

“Cậu nói đi.”

“Vậy nam chính thì sao?” Thời Thần bỗng nhiên nói.

Cô nhớ đến chuyện vừa rồi, lòng hơi trũng xuống: “Đoàn Tiêu, em cảm thấy có người nhắm vào mình, nhưng em cũng không chắc chắn...”

Đây là thái độ của anh ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Thần liếc em gái mình: “Em cũng biết nó là thói quen rồi, sao dễ dàng sửa được chứ?”

Thời Lam khoác tay Sở Tiểu Điềm: “Anh trai tớ vừa mới giành được giải nhất cuộc thi chạy ngắn gì đó, còn vì hạng nhất cuộc thi nào đó mà tham gia chương trình. Lúc đi trong trường đều có một đám người hâm mộ đi theo, cho nên anh ấy quen đeo khẩu trang. Có đôi khi người làm em gái như tớ còn không nhớ rõ anh ấy trông như thế nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Tiểu Điềm vừa định đồng ý, Đoàn Tiêu đã gọi điện tới.

Thời Lam hơi phát điên: “Anh câm miệng!”

Thời Lam và Sở Tiểu Điềm đồng thanh nói: “Không được, không sao cũng phải kiểm tra một chút.”

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ một lúc và hỏi: “Tớ có thể hỏi một câu không?”

Hình như vừa nãy cô nhìn thấy có một chiếc xe đi ngang qua cô thì có người mở cửa sổ xe nhìn về phía bên này, e rằng chính là người bên trong ném đồ về phía cô. Cô cúi đầu nhìn, đó là một bình nước suối, đựng đầy nước bên trong, hơn nữa nước đã đông thành đá.

Thời Lam cầm lấy cà phê của anh ấy nhìn một cái, ghét bỏ: “Lại là cà phê đá kiểu Mỹ, thói quen anh mang về từ nước Y không thể sửa được à, đắng c·h·ế·t đi.”

Mặc dù anh ấy nói như vậy, nhưng Sở Tiểu Điềm và Thời Lam vẫn một mực bắt anh ấy phải lên xe đến bệnh viện.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Sở Tiểu Điềm vừa định đi lái xe thì Đoàn Tiêu gửi tin nhắn tới: Nếu bọn họ cũng lái xe thì em ngồi xe của họ đi. Cứ đậu xe ở đó, em đừng lái nữa.

Sở Tiểu Điềm nhìn Thời Thần, Thời Lam vẫn luôn nắm lấy tay của anh ấy. Thời Lam nôn nóng đến nước mắt giàn giụa, Thời Thần dùng tay còn lại lau nước mắt cho em gái.

“Cuối cùng có thật sự ở bên nhau được hay không, sẽ không thay đổi được chuyện anh cố gắng theo đuổi cô ấy.”

Thời Thần: “Không.”

Sở Tiểu Điềm nghe thấy giọng nói dở khóc dở cười của Thời Lam, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Sở Tiểu Điềm bỗng phản ứng lại.

Thời Thần im lặng, lát sau anh ấy nói: “Anh sẽ từ bỏ.”

Thời Thần cầm cà phê lên, uống một ngụm, mặc cho vị chua chát lan trên đầu lưỡi.

“Vậy nếu như cuối cùng không thể ở bên nhau thì sao?”

Thời Lam đập bàn, mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt cô ấy kích động nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm: “Đúng thế, cậu thật là giỏi đó Tiểu Điềm Điềm! Cậu đừng thấy anh trai tớ như vậy, thực ra anh ấy rất xuất sắc. Tớ nói cậu nghe nha, từ tiểu học đã có người tặng thư tình, tỏ tình, đi theo tới tận cửa nhà, khóc lóc đòi ở bên cạnh anh ấy rồi, đếm không xuể luôn. Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy trong hiện thực rất ít người có thể làm chị dâu của tớ, cho nên chỉ có thể tìm một người bạn gái hoàn hảo trong tiểu thuyết cho anh ấy thôi.”

“Hai cậu trông rất giống nhau, chẳng phải cậu soi gương là nhớ ra rồi sao?”

Sở Tiểu Điềm: Anh vẫn không yên tâm về em à?

Có điều, một người cười vui vẻ, một người bình tĩnh như đang suy nghĩ gì đó.

“Lam Lam à, nữ chính trong sách của cậu có phải là mẫu chị dâu lý tưởng trong lòng cậu không vậy?”

“Nhưng nếu như từ đầu đến cuối cô ấy không cách nào thích anh, hoặc ở bên anh thì sao?”

Sở Tiểu Điềm bỗng nhớ ra, trong “Thừa phong”, nam chính thực sự từng bị người ta cố tình ném quả tạ vào mình. Xem ra đây là trải nghiệm thực sự của Thời Thần.

Thời Thần: “...”

Thời Lam hỏi: “Anh à, cà phê của anh có đắng không?”

Hai lỗ tay của Thời Lam bỗng nhiên cử động, cô ấy nói: “Ớ? Thính lực vượt trội của tớ để tớ nghe thấy hai cô gái bên kia chắc đang thảo luận về tác giả và tác phẩm ‘Hung đồ’ đó.”

“Tại sao? Không đói à?”

Khi Sở Tiểu Điềm mở mắt lần nữa, món đồ kia đã bị tay của Thời Thần hất đi, rơi phịch xuống đất.

“Có gì đâu, chỉ thương lượng xem lát nữa đi đâu thôi, cậu vội về nhà à?”

Thời Thần bất lực nói: “... Được thôi, bị tụi em b·ắ·t· ·c·ó·c rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72