Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55
Cô cảm nhận được bản thân được anh nhẹ nhàng đặt lên sofa, cơ thể anh cũng phủ xuống, cô còn cảm nhận được những nụ hôn rải rác từ trán đến chóp mũi của cô.
“Vậy giờ anh đang ở nhà à?”
Chương 55
Người kia đã bị dọa sợ mất mật, anh ta chẳng qua mới hai mươi tuổi, thường ngày nhát gan, chỉ khi ở trước mặt con gái mới có gan trêu chọc một chút.
Mặc dù thường ngày bà cũng thử cố gắng bù đắp cho cô, quan tâm cô, nhưng dù sao Sở Tiểu Điềm cũng đã là người trưởng thành, người làm mẹ như bà không thể yêu cầu cô làm gì cả.
Anh hiếm khi thấy túng quẫn: “... Anh có thể không cần phải chuẩn bị gì mà đi gặp bố em... Nhưng mẹ em thì anh thực sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Yên tâm đi, cậu ta sẽ không còn lần sau đâu.”
Hiển nhiên Đoàn Tiêu lo lắng Lương Ngọc sẽ trách anh dẫn con gái của bà đến nơi nguy hiểm.
“Đúng vậy.” Lương Nghiên gật đầu: “Trước kia đáng yêu thì đáng yêu, nhưng luôn co mình lại, không giao tiếp với bên ngoài, chẳng giống cô gái ở tuổi con bé chút nào. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng đã khôi phục lại dáng vẻ con gái, có thể làm nũng, cũng có thể tùy hứng. Hy vọng anh chàng họ Đoàn kia thật sự có thể đối xử tốt với con bé.”
Đi dạo trung tâm thương mại mấy tiếng đồng hồ, khi trở về tài xế đã xách tận mười mấy cái túi, đều là quần áo, trang sức và đồ trang điểm của Sở Tiểu Điềm.
Nhưng Đoàn Tiêu lại chau mày: “Chuyện em đi nước K, giấu bác gái hả?”
Trịnh Kiệt: “Tôi hiểu rồi.”
Kết quả đi vào thang máy cô mới phát hiện cô vội vàng quá nên quên thay dép mất rồi, cũng không mang theo áo khoác, chẳng trách lúc vừa mới bước ra khỏi nhà, cô đột nhiên thấy lạnh.
“Hàng xóm” đau đến nghiến răng nghiến lợi: “...”
“Anh cũng rất nhớ em.”
Rất hiển nhiên, anh ta đã bị giọng điệu khiến người ta run sợ của Đoàn Tiêu dọa.
Cái bóng của hai người chồng lên nhau rất lâu thì Sở Tiểu Điềm mới thở hổn hển dựa vào lòng anh, đôi môi bị hôn trông hơi sưng.
Mặc dù anh từng nói lời đảm bảo của cô không thể khiến anh yên tâm, nhưng lúc này cần thiết phải đảm bảo một chút.
Vào đến nhà, Karl và Tuyết Cầu đã đứng canh trước cửa từ lâu.
“Cũng giận lắm, nhưng may là lúc em nói ra, vừa hay bố đã liên lạc với mẹ rồi. Bố em đã gửi email cho bà, chắc đã giải thích, cho nên mẹ em cũng không tức giận cho lắm.”
Sở Tiểu Điềm không mặc quần áo mới mua ngày hôm nay mà mặc quần áo hôm nay mẹ cô mang đến cho cô, một chiếc váy len bó sát tôn lên đường cong cơ thể, gương mặt cũng được trang điểm nhạt ở quầy mỹ phẩm. Lúc đầu người đàn ông kia không nhận ra, nhưng nhìn kỹ mới nhớ lại lúc trước đã từng gặp.
Sắc mặt Đoàn Tiêu hơi thay đổi: “Bác gái có giận không?”
Karl quay người, ngồi xuống.
“Anh về tới rồi à?”
“Xem ra còn phải thêm một điều nữa.” Anh nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại tóc, khẽ nói: “Sau này cho dù gặp chuyện gì cũng không được phép không mặc áo khoác, không thay dép đã chạy ra ngoài. Nếu vì anh... Anh sẽ áy náy.”
“Nhưng có thể bác gái sẽ giận anh.” Lông mày Đoàn Tiêu nhíu lại, không hề giãn ra: “Dù sao cũng là anh dẫn em đến nơi nguy hiểm như thế.”
“Ái chà, người đẹp, lại gặp nhau rồi. Hôm nay không đi chung với bạn trai à?”
“Không đâu, là em cố chấp muốn đi, anh đã nhấn mạnh cho em tính nguy hiểm. Mẹ em biết tính em mà, cho dù anh không đi với em, em cũng nghĩ cách khác. Ngược lại, có anh đi chung, em mới có thể bình an gặp được bố.”
Bởi vì mọi thứ chỉ xảy ra chưa tới hai giây, người bên cạnh không hề nhìn rõ anh xuất hiện như thế nào, bắt lấy và ném người kia ngã xuống đất ra sao, họ chỉ có thể nhìn thấy có một bóng hình bay lên không trung rồi rơi xuống đất.
Lúc này cả người cô đã vô cùng nhạy cảm, tai bị anh chạm nhẹ đã khiến cô như một bông hoa xấu hổ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Vốn dĩ anh ta đang cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ tùy tiện nhìn Sở Tiểu Điềm một cái, kết quả mắt trố ra.
Sở Tiểu Điềm vỗ vai anh, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Nếu lần sau không cẩn thận gặp được, em sẽ bảo vệ anh.”
Sở Tiểu Điềm hơi hối hận: “Anh yên tâm đi, mẹ em là người thấu tình đạt lý.”
Vào khoảnh khắc đó, bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ giữ lại cánh tay sắp sửa túm lấy tay của Sở Tiểu Điềm, người kia còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới như đảo ngược.
Sở Tiểu Điềm vừa mới tiễn hai người đi, điện thoại đã vang lên, là Đoàn Tiêu gọi tới.
Cho đến khi tắt điện thoại, quay lại chỗ, mặt cô vẫn còn đỏ bừng, đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa của Lương Nghiên.
Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhận ra một chuyện...
Giây tiếp theo, cơ thể lạnh lẽo của cô bỗng chốc cảm thấy ấm áp.
Sở Tiểu Điềm không quan tâm đến anh ta.
Nói xong câu này, Sở Tiểu Điềm vùi mặt vào lòng bàn tay.
Nụ cười của anh ta hơi cứng lại: “Em gái, em nói gì thế, chỗ này chỉ có hai chúng ta mà.”
“Đi kiểm tra camera.” Đoàn Tiêu đứng trên cao nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Người này có ý đồ xâm phạm chủ căn hộ của anh. Anh có quyền bắt anh ta lại, lúc cần thiết có thể giao cho cảnh sát.”
“Lẽ nào chia tay bạn trai rồi?” Giọng điệu của người kia đã trở nên đùa cợt.
Là Đoàn Tiêu cởi áo khoác của mình, choàng lên người cô.
“Trịnh Kiệt!”
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, nhưng cảm nhận bóng đen đang bao vây lấy mình, cô nhắm mắt lại theo bản năng.
Đoàn Tiêu hét một tiếng, Trịnh Kiệt ở bên trong cửa lập tức chạy tới, đè người thanh niên co rúc trên đất đang định đứng dậy kia xuống lại mặt đất.
Đoàn Tiêu đã ra tay nhẹ rồi, nếu anh đánh thật, e rằng người này đã mất nửa cái mạng, làm gì còn sức cãi cọ nữa. Có điều, anh ta không bị thương bên trong, nhưng vết thương ngoài cũng không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ di chuyển bất tiện.
“Á...” Sở Tiểu Điềm vội vàng choàng qua vai anh.
Cô khoanh tay rùng mình: “Đột nhiên cảm thấy lạnh ghê.”
Người kia đã đau đớn đến run rẩy cả người: “Các anh... Các anh làm gì! Điên rồi à?”
Lương Ngọc và Lương Nghiên không ở lại lâu, đặc biệt là Lương Ngọc, bà còn phải về nhà.
Cho đến khi anh hôn nhẹ lên vành tai cô, cô nghe thấy giọng nói hơi khàn của anh: “Có nhớ anh không, hả?”
Ánh mắt của cô u ám, nhưng nhìn sang phía bên cạnh anh ta, trong ánh mắt còn trông hơi khó hiểu.
Cũng may đã tới tầng một, thang máy vừa mở ra, Sở Tiểu Điềm đã nói: “Mời hai người đi trước.”
Hai người...
Đoàn Tiêu nheo mắt lại: “Karl, xoay người, ngồi xuống.”
Nhưng anh dường như không hề hài lòng, anh cắn nhẹ lên d** tai cô, khàn giọng nói: “Nói anh biết, em rất nhớ anh.”
Đi tới trước cửa, Sở Tiểu Điềm mở cửa ra, sau đó bị anh ôm vào trong với khuôn mặt đỏ bừng.
Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại, lén la lén lút nhìn mẹ và dì của mình.
Trịnh Kiệt lắc đầu, nửa đỡ nửa kéo anh ta đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đặc biệt là khi hơi thở của anh thêm nặng nề nhưng cũng nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cô, cánh tay ôm vai anh của cô hơi run lên.
Thực ra Sở Hàn Giang cũng gửi một email cho bà, nói về chuyện của Đoàn Tiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy năm nay, thực ra Lương Ngọc vẫn rất áy náy với Sở Tiểu Điềm. Sau khi bà có gia đình riêng, Sở Tiểu Điềm đã lấy lý do công việc mà dọn ra ngoài, không muốn ở trong nhà nữa. Tuy rằng bà rất muốn cô dọn về, nhưng cũng biết cô không muốn.
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Em nhớ rồi, đảm bảo không có lần sau.”
Cô vẫn là dáng vẻ thiếu nữ đó, nhưng cách ăn diện ngày hôm nay lại toát ra vẻ duyên dáng của một phụ nữ, trông đặc biệt xinh đẹp.
Khi nghe thấy âm thanh nặng nề rơi xuống, Sở Tiểu Điềm mới che miệng, giật mình kêu lên.
Sở Tiểu Điềm cau này: “Vậy ý anh là người đẹp bên cạnh anh không phải người rồi, thật mất lịch sự. Anh không nhìn thấy chị gái xinh đẹp tức giận rồi à, mặt chị ấy xanh lè luôn kìa.”
Có lẽ Đoàn Tiêu đang ngồi trên xe, trong điện thoại rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ giọng nói của anh hơi khàn: “Từ lúc mọi người đi ra khỏi trung tâm thương mại, anh vẫn luôn đi theo sau.”
Cô cầm chìa khóa muốn ra ngoài, vốn định dẫn Karl đi xuống, nhưng xuống dưới còn phải buộc dây xích vào cho nó, mà cô lại không muốn chậm trễ thời gian ra cửa một phút nào.
“Anh đang dưới lầu nhà em.”
“Em đi chung với hai phụ huynh, cho nên anh không nói em biết.”
Người đàn ông kia ngẩn người, anh ta quay sang, bên cạnh vẫn không một bóng người, trong thang máy chỉ có anh ta và cô mà thôi.
Ra khỏi thang máy, bỗng nhiên Đoàn Tiêu khom người ẵm cô lên.
Đó là vì anh ta bị một sức mạnh to lớn nhấc bổng lên trong nháy mắt, xoay một vòng trong không trung, sau đó ngã nặng xuống đất.
Trịnh Kiệt cảm thấy người mình đang dìu này chân mềm nhũn, bước đi loạng choạng, nếu không phải có anh ta đỡ, suýt nữa đã té rồi.
Sở Tiểu Điềm giật mình: “Anh đến nhà em khi nào vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn gì nữa?”
“Lần này coi như cậu xui xẻo, nhưng cậu cũng tính là may mắn rồi. Nếu anh ấy không ra tay nhẹ, tôi đã phải gọi 120 cho cậu. Lần sau, cậu nhìn thấy cô gái kia, nhất định phải nhớ né ra, mạng sống chỉ có một lần thôi, nhóc à.”
Sở Tiểu Điềm cười trộm: “Có phải anh... không dám gặp mẹ em không?”
Cô rùng mình như vậy, người kia như bị lây nhiễm, bỗng nhiên cũng cảm thấy lạnh lẽo, đặc biệt là cánh tay còn nổi cả da gà.
Cô hơi thắc mắc, nhưng sợ hỏi phải vấn đề không nên cho nên cô không trực tiếp hỏi.
“Xem ra người bạn trai này thật sự yêu thương con bé.” Lương Ngọc cảm thán: “Trạng thái của con bé tốt hơn trước rất nhiều.”
Cô xấu hổ nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Lương Ngọc nói: “Để sau này từ từ xem đi.”
Sở Tiểu Điềm vừa định hỏi sao anh không nói với cô, nhưng chưa nói xong cô đã phản ứng lại.
Đoàn Tiêu còn chưa lên tiếng, Sở Tiểu Điềm đã cúi đầu trước, hai tay cô khoanh trước ngực, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em không nên nói chuyện với người lạ.”
Sở Tiểu Điềm bước ra thang máy như không có chuyện gì xảy ra, cô đi ra ngoài. Bảo vệ hôm nay là Trịnh Kiệt, anh ta nhìn thấy Sở Tiểu Điềm thì mỉm cười chào hỏi với cô, Sở Tiểu Điềm cũng cười với anh ta.
Karl đã quen với chuyện thường xuyên không gặp được chủ nhân, nhưng lúc gặp Đoàn Tiêu nó vẫn biểu hiện rõ niềm vui, đi quanh anh vài vòng.
Sở Tiểu Điềm vẫn không quan tâm anh ta.
Cuối cùng Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên.
“Lúc trước anh vẫn luôn đi theo tụi em à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi không có... Là hiểu nhầm! Tôi là hàng xóm của cô ấy, hơn nữa rõ ràng là vừa rồi cô ấy đùa bỡn tôi, cô ấy nói bên cạnh tôi có ma...”
“Hơn nữa, mẹ em còn rất hài lòng về anh. Em đã nói chuyện anh cùng em đi nước K cho bà nghe rồi.”
Hai người?
Nếu hai người ở bên nhau, chắc cô sẽ lộ ra biểu cảm vô thêm hạnh phúc nhỉ.
Anh ta chỉ có một mình, lấy đâu ra hai người?
Anh ta nói xong, tên nhóc kia vẫn chưa phản ứng lại, giọng nói lạnh lẽo của Đoàn Tiêu đã truyền tới.
“Anh... Bỏ em xuống đi.”
Rõ ràng đã nói sự thật rồi, nhưng cô bỗng có cảm giác mình đang yêu sớm vậy.
Sở Tiểu Điềm đang đi ra cánh cửa xoay, bỗng nhiên người phía sau chạy nhanh tới, cũng bước vào cửa xoay: “Cô đợi đã, cô đùa tôi có phải không...”
Nếu như anh nói thật, vậy Đoàn Tiêu đã gặp mặt mẹ và dì cô rồi...
“Cái gì cơ?”
Rất hiển nhiên, Đoàn Tiêu cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Người đàn ông bỗng nhìn sang bên cạnh: “Cô đang nhìn gì thế?”
Cô cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ nhìn xuống bên dưới, nhưng không nhìn thấy xe của anh, chắc đậu trong hầm để xe rồi.
Trong thang máy vừa hay cũng có một người đi xuống lầu, trùng hợp còn là người đàn ông trẻ mà cô gặp được trong lần đầu tiên Đoàn Tiêu đưa cô về nhà.
Đoàn Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Anh... Không có kinh nghiệm trong mặt này.”
“Bên ngoài lạnh như vậy, sao không mặc nhiều chút?”
“Tôi sai rồi.”
“Vậy sao anh...”
“Em cũng nhớ anh.”
“Em... Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.”
Sở Tiểu Điềm vừa bước chân ra, anh ta đã duỗi tay qua.
Nói xong câu này, nụ hôn của anh lại đặt lên môi cô.
Sở Tiểu Điềm rúc vào lòng anh, ngoại trừ vai, cánh tay và lồng ngực của anh, cô không còn điểm chống đỡ nào khác, vì thế cơ thể cô vô cùng nhạy cảm.
Sau khi bà đọc email thì biết rõ Sở Hàn Giang hài lòng về người con rể Đoàn Tiêu này.
Cô vẫn không biết tình hình gia đình của Đoàn Tiêu, chưa từng gặp người nhà của anh, cũng không nghe anh nhắc đến.
“Có em ở đây mà, không đủ kinh nghiệm cũng chẳng sao.” Cô thoải mái đổi chủ đề: “À, anh đói bụng không? Ăn cơm chưa?”
Đoàn Tiêu sững người.
Ánh mắt của “thiếu nữ” trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ thắc mắc chân thành, đồng thời cô còn nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn “Người đẹp” bên cạnh anh ta.
“... Không phải anh đang nói chuyện với người đẹp bên cạnh này à?”
“Đúng vậy.”
Sở Tiểu Điềm đỡ trán: “Bạn nhỏ à, anh mấy tuổi rồi, chuyện như vậy cũng tin à?”
Tuyết Cầu bị Karl thu hút sự chú ý, nó tiến tới quậy phá Karl, cho nên hai con c·h·ó không nhìn thấy Đoàn Tiêu ôm chặt Sở Tiểu Điềm vào lòng, hôn lên môi cô.
“Một tiếng trước đã tới rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.