Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42
Em cũng nhớ anh mà.
“Em mới dậy.”
“Vậy cậu mau đi đi.”
Sở Tiểu Điềm: “Cậu đoán ra rồi à?”
“Vâng ạ.”
Lạc Bắc Sương dùng thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ để trang điểm nhẹ nhàng cho cô, tóc dài được uốn xoăn bằng máy uốn, sau đó chọn một chiếc váy màu hồng phấn tiên nữ và áo khoác màu trắng, rồi lục túi xách hàng hiệu mà năm ngoái Úy Lam tặng sinh nhật cô ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sai đó, chuông nhắc nhở tin nhắn vang lên, hơn nữa là hai tin liên tiếp, cô đoán là Úy Lam, nhưng lúc nhìn thì phát hiện là hai người gửi tới.
Sở Tiểu Điềm nói: Hôm nay không sợ.
Sở Tiểu Điềm gọi đi, nhưng Lương Nghiên tắt máy, gửi tin nhắn cho cô: “Tiểu Điềm, hiện giờ dì đang họp ở công ty, dì gửi địa chỉ cho con trước, lát dì họp xong sẽ đến ngay.”
Sở Tiểu Điềm như có suy nghĩ gì đó, cô gật đầu: “Đúng nhỉ.”
Trong khoảng thời gian đi nước K, Đoàn Tiêu đã tích không ít công việc, buổi tối chắc chắn phải tăng ca xử lý một chút.
Cô ấy vừa đi khỏi, Đoàn Tiêu đã gọi tới.
“Ăn xong nhanh vậy à?”
“Người bạn tác giả này của cậu không tồi, hôm nào hẹn ra ngoài uống trà chiều, gặp mặt, phát triển quan hệ ngoài đời đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Tiểu Điềm nhận được điện thoại của Lạc Bắc Sương.
Đoàn Tiêu: Xem tài liệu.
“Điềm Điềm à, hôm nay con không có việc gì chứ?”
“Ăn gì trước đi, chờ em chuẩn bị xong thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
“Có phải Karl và Tuyết Cầu cũng đang đợi em không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phải.”
Có lẽ Đoàn Tiêu nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân Wechat của cô rồi, anh hỏi cô: Sao còn chưa ngủ?
“Ừ.”
Theo lý thì thông thường Lương Nghiên cũng không có việc gì tìm cô, chuyện duy nhất bà ấy tìm cô là...
Cô vẫn chưa nói cho Lương Ngọc biết chuyện cô đi nước K, cả chuyện quen Đoàn Tiêu nữa, cô định tìm thời cơ thích hợp, về nhà nghiêm túc nói với bà.
...
“Tớ thật sự vui thay cho cậu, cục cưng à.” Mắt của Lạc Bắc Sương hơi ướt: “Những cố gắng trước kia đều xứng đáng! Bắt đầu từ hôm nay, cậu cũng là Boss trong giới tác giả rồi! Tuyệt đối có thể sánh vai với anh Đoàn nhà cậu.”
Lần trước, khi Lạc Bắc Sương trang điểm cho cô là lần cô ấy giới thiệu người bạn nam cho cô quen nhưng lần đó cũng không ăn diện... tinh tế như hôm nay.
Sở Tiểu Điềm ho một tiếng, hắng giọng nói: “Giọng tớ làm sao?”
Cô nhìn một vòng trong nhà hàng, quả nhiên Lương Nghiên vẫn chưa tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng không ngờ bỗng dưng thành công thật!
Lạc Bắc Sương gửi một đường link, hóa ra là chuyện Đoàn Tiêu cứu đứa trẻ ở trung tâm thương mại ngày hôm đó được báo chí đưa tin rồi, nhưng hình ảnh trong clip rất mờ, toàn dựa vào người dẫn chương trình tường thuật lại sự việc.
Trước khi đi ngủ, Sở Tiểu Điềm đăng bài lên trang cá nhân của Wechat, là ảnh avatar kia của Đoàn Tiêu.
Bạn bè của cô không nhiều, thời gian này cũng đã đi ngủ hết, chỉ có Úy Lam nhấn like và bình luận: Tuyết Cầu thì tớ thấy qua rồi, c·h·ó chăn cừu Đức đẹp trai này thì chưa, là ai thế?
Cho đến buổi tối khi đi ngủ, khóe môi cô cũng hiện lên nét cười nhàn nhạt.
Sở Tiểu Điềm vừa định bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên nhìn thấy trang cá nhân Wechat có thêm một bình luận, cô mở ra xem, là Đoàn Tiêu nhắn.
Lương Nghiên là dì của cô, tuy rằng ở chung một thành phố nhưng cách xa nhau, bà ấy lại có công ty phải quản lý, cho nên rất ít khi gặp mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiểu Điềm nghi ngờ suy nghĩ, lại cảm thấy không phải, dù sao trước kia Lương Nghiên đã giới thiệu cho cô rồi, đều là đến cả bạn bè cũng không làm. Người lần trước kia, mới ăn được một nửa đã đi mất. Khi đó Lương Nghiên còn bất lực nói, chắc bà ấy thật sự đã nhìn nhầm rồi.
“Được rồi, mau đi hẹn hò với anh Đoàn nhà cậu đi.”
Hôm nay cô thực sự không thấy sợ hãi chút nào, chắc vì quá căng thẳng rồi. Nếu trước mười hai giờ không hoàn thành một chương, hôm nay phải nghỉ đăng một ngày, cho nên cô cố gắng viết, căng thẳng quá độ, nên không quan tâm đến việc sợ hãi nữa. Nếu cô mà sợ thêm chút nữa, chắc thật sự không hoàn thành nổi.
“Đây... Là gì thế?”
Giọng nói của Sở Tiểu Điềm rất ngọt, lại không phải kiểu cố ý điệu đà, nói chung là như ăn kẹo đường vậy, gần giống với vẻ ngoài của cô. Đặc biệt là buổi sáng mới thức giấc, giọng nói có chút khàn, cho dù là con gái nghe được cũng cảm thấy lỗ tai tê dại, ngọt ngào đến tận trái tim.
Sở Tiểu Điềm vội vàng xuống giường mở cửa, Lạc Bắc Sương xách túi lớn túi nhỏ đi vào: “Mệt c·h·ế·t tớ mất, chị gái của tớ ơi.”
“Ừ, tớ cũng có ý này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Bắc Sương cầm cọ trang điểm, nhìn đôi mắt to tròn kia của cô, suýt phì cười.
Cũng may khi đó không ai chụp được ảnh chính diện của Đoàn Tiêu, trong tin tức cũng chỉ nói là người đàn ông bí ẩn. Cô nghĩ đến thân phận của anh vẫn là một bí mật, cho nên tin tức này không ảnh hưởng gì đến Đoàn Tiêu cả.
Đến trước cửa khách sạn, có nhân viên phục vụ giúp cô mở cửa xe.
Lạc Bắc Sương đột nhiên im miệng.
Chuyện “Hung đồ” được quay thành phim điện ảnh này, trước kia Lạc Bắc Sương từng nghĩ tới, nhưng không đề cập qua, cô ấy sợ nếu như mãi không có cơ hội sẽ tạo thành thất vọng.
Sở Tiểu Điềm vô cùng cảm động: “Cậu thật tốt, nhưng Maserati thì thôi, yêu cầu của tớ không cao, một chiếc Daben được rồi.”
“Bọn chúng không nhìn ra sự thay đổi của cậu, nhưng anh Đoàn thì có đó.”
“... Cậu muốn làm gì?”
Sở Tiểu Điềm cảm thấy cô vẫn còn kém xa lắm.
Lạc Bắc Sương dùng tay làm quạt, mặt đỏ lên vì hưng phấn: “Trời ơi, không được, tớ phải bình tĩnh lại, cậu để tớ bình tĩnh trước đi.”
“Không phải mẹ, là dì con tìm con có việc, buổi trưa con đi tìm dì đi, lát nữa mẹ đưa số điện thoại của dì cho con.”
“Vâng ạ.”
Vừa nghĩ đến sắp được gặp Karl và Tuyết Cầu, cô không khỏi cảm thấy vui mừng.
Cũng may cô đã vượt qua được, chuyển sang làm toàn thời gian rồi, thường ngày có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.
Lúc đầu, khi viết “Hung đồ”, cũng là lúc cô vừa mới đi làm, mỗi ngày chín giờ đi làm, năm giờ tan làm đã đành, không có chuyện gì còn bị lãnh đạo thông báo tăng ca, đi công tác cùng đồng nghiệp. Mỗi ngày cô chỉ có thể dành ra chút thời gian để viết truyện, cho dù có phải tăng ca đến mười một giờ đêm cũng phải về nhà thức đêm để viết đến tờ mờ sáng, hoặc thực sự không chịu nổi nữa thì về nhà ngủ, đến tờ mờ sáng lại thức dậy viết. Đến khi thật sự bận rộn, có đôi khi mỗi ngày cô chỉ ngủ chưa tới bốn năm tiếng trong một thời gian dài, thời gian nghỉ ngơi hoặc vui chơi đều không có.
“Mẹ cũng không biết, em ấy nói hơi vội, lát nữa con gọi điện hỏi đi.”
Cũng may Lạc Bắc Sương mang quần áo đến cho cô, nếu không, cô không biết mình nên mặc gì.
Sau khi tắt máy, khi Sở Tiểu Điềm chuẩn bị làm đồ ăn thì có một cuộc gọi đến, là mẹ cô gọi.
Lạc Bắc Sương đè cô ngồi xuống sofa, bóp cằm cô quan sát tỉ mỉ và nói: “Gương mặt cỡ bàn tay này của cậu, làn da trắng trẻo mịn màng, mắt thì vừa to vừa sáng, mặc dù hơi gầy nhưng tốt xấu gì cũng không phải sân bay, vẫn có chút ‘điện nước’, chỉ là thường ngày bị đống quần áo kia của cậu che mất rồi.”
“Quần áo, mỹ phẩm, giày.”
“Chuyện gì thế ạ?”
Đoàn Tiêu: Ngủ ngon.
Sở Tiểu Điềm: Ừ, em ngủ đây, ngủ ngon nha.
Lương Nghiên gửi địa chỉ cho cô, là một nhà hàng Tây trong khách sạn, xem ra muốn ăn cơm với cô.
Chương 42
Mặc dù Sở Tiểu Điềm đã đạt được không ít thành tựu viết tiểu thuyết nhưng lần này mới thật sự là hết khổ!
Có lẽ, trong mắt người ngoài cô viết tiểu thuyết là một nghề nghiệp tự do thoải mái, nhưng rốt cuộc trong đó có bao nhiêu vất vả, chỉ mình cô biết rõ nhất.
Cho nên, khi nhìn thấy điện thoại của mẹ, Sở Tiểu Điềm bỗng chột dạ, có cảm giác giấu mẹ làm chuyện xấu.
Sở Tiểu Điềm: Tớ không biết, chuyện gì vậy?
Hơn nữa, mỗi lần viết đều phải khiến bản thân sợ hãi muốn c·h·ế·t, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô ngày càng suy nhược thần kinh.
Mắt Lạc Bắc Sương thay đổi: “... Lẽ nào cậu...”
Nhưng cô không ngờ Lương Ngọc lại nói đến chuyện khác.
Sở Tiểu Điềm: Em ngủ ngay đây, anh đang làm gì thế?
“Cho tớ hết à?”
“Buổi chiều con phải đi thăm Tuyết Cầu và... Khụ khụ, chắc phải đi gặp một người bạn nữa, có gì không mẹ?”
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên Lạc Bắc Sương gửi tin nhắn tới: Vừa rồi tớ đi vội quá, cũng có chuyện quên nói cậu biết. Cậu biết anh Đoàn nhà cậu xuất hiện trên báo rồi không?
Sở Tiểu Điềm không nhịn được cười.
Sở Tiểu Điềm bắt xe, khi lên xe cô gọi điện cho Đoàn Tiêu trước.
“.. Thực ra tớ muốn đi thăm Karl và Tuyết Cầu.”
Lạc Bắc Sương: Cậu tự xem đi.
“Mau mở cửa.”
“Chuyển cái rắm.” Lạc Bắc Sương trợn mắt: “Bạn thân tớ hai mươi bốn tuổi đầu cuối cùng đã tìm được bạn trai, người đầu tiên đó nha! Hơn nữa còn xuất sắc như thế! Không phải tớ nên biểu hiện chút sao. Những thứ này đã là gì, nếu như tớ có tiền, nhất định sẽ tặng cậu một chiếc xe Maserati.”
Cô lưu ảnh avatar kia lại, sau đó đăng một caption lên trang cá nhân Wechat: Tụi em nhớ chị nhiều thế nào, chị không biết, nhưng chị thật sự rất nhớ, rất nhớ tụi em.
Còn nữa, chắc cũng tính là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi hai người xác định quan hệ nhỉ?
“Bọn chúng có nhớ em hay không thì anh không biết, nhưng anh rất nhớ em.”
“A lô, Sương Sương.”
Lạc Bắc Sương kích động một lúc, thực sự không kịp giờ nữa mới vội vàng rời đi.
“Được, có chuyện thì gọi điện cho anh, anh đợi em.”
Lẽ nào lại muốn cô đi xem mắt?
Cô nhìn logo trên túi, suýt thì lóe mắt: “... Vậy những thứ này đều là mua cho tớ? Mắc quá rồi, tớ chuyển tiền cho cậu.”
Nhưng thực ra, ngoại trừ chuyện lén lút đến nước K ra, chuyện còn lại chắc là chuyện tốt nhỉ?
Sở Tiểu Điềm tiễn Lạc Bắc Sương ra cửa, bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó liền kéo tay cô ấy: “À, tớ có một tin tốt quên nói với cậu.”
“Nói nhảm, không cho cậu thì tớ còn vác đến chỗ cậu làm gì?”
Hai người im lặng nhìn nhau một phút, Lạc Bắc Sương mới che miệng, hét lên.
Trong màn đêm, đôi mắt cô hơi cong lên.
Khi cô đang định tìm đại một chỗ để chờ bà ấy, bỗng nhiên sau người truyền tới một giọng nói: “Xin hỏi...”
“Nếu không có gì bất ngờ, chuyện này chắc đã quyết định rồi.”
Sở Tiểu Điềm nhìn bản thân trong gương, nhất thời nói không nên lời.
“Chỉnh đốn lại cậu.” Lạc Bắc Sương nói: “Cậu đã yêu đương rồi, cô Sở à, cũng nên ăn diện chút chứ nhỉ? Nghĩ đến anh đẹp trai nhà cậu đi, cho dù vẻ ngoài của hai người xứng đôi thì cũng phải chỉnh lại trang phục, đúng không? Cậu phải nhớ kỹ, sau này cậu chính là người có bạn trai rồi, không thể giống như lúc còn độc thân được.”
“Mẹ kiếp.” Lạc Bắc Sương khó tin nói: “Không nhìn ra nha, động tác của Đoàn Tiêu nhanh như vậy, lẽ nào hai người ở nước K đã...”
Lạc Bắc Sương chỉnh lại mái tóc cho cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, cô ấy cảm thấy hôm qua tan làm đi dạo trung tâm thương mại hai tiếng quả là đúng đắn.
“Sắp không kịp rồi, tớ phải đi làm đây!”
Đoàn Tiêu hỏi cô: Có phải không ngủ được hay không? Sợ à?
Ngủ ngon nhé, chàng vệ sĩ của em.
Bao gồm Sở Tiểu Điềm, cô cũng phải tăng ca buổi tối để viết bản thảo trước, nhưng cô bận việc xong, Đoàn Tiêu vẫn chưa xong.
Đoàn Tiêu nói: Nghỉ ngơi sớm đi.
“Dậy chưa?”
Phải nói rằng kỹ thuật trang điểm và mắt thẩm mỹ của Lạc Bắc Sương thực sự cao siêu, lúc cô bước vào khách sạn đã thu hút được mọi ánh nhìn.
Nghe thấy tin tức này, Lạc Bắc Sương thậm chí còn kích động hơn cả lúc Sở Tiểu Điềm biết tin, bởi vì ngoài Úy Lam ra, không còn ai biết công việc này của Sở Tiểu Điềm vất vả như thế nào bằng cô ấy.
“Em vẫn chưa ăn, dì em hẹn em đi ăn cơm, hình như có chuyện muốn tìm em. Em đi tìm dì trước, đợi ăn cơm với dì xong sẽ đến tìm anh, được không?”
“Mẹ ơi! Thật sao? Thật sao?”
Lạc Bắc Sương phối túi xách cho cô, rồi đẩy cô đứng trước gương: “Xong rồi, cậu mau xem đi.”
Một người là Úy Lam, một người là Đoàn Tiêu.
“Ôi trời, cái giọng của cậu.” Lạc Bắc Sương sờ da gà nổi trên người mình và nói: “Người phụ nữ như tớ còn không chịu nổi, đừng nói là đàn ông nữa.”
Cô ấy thật là người không màng công danh mà.
Sở Tiểu Điềm trả lời lại bằng meme mặt cười, không nói gì.
Cô lại trả lời tin nhắn của Úy Lam, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.