Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
Anh kéo ghế bên giường, ngồi xuống: “Anh không đi đâu hết, ở đây nhìn em ngủ.”
Sở Tiểu Điềm tự cảm động một lúc, Đoàn Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô, đôi mắt như lộ ra vẻ bất lực, anh choàng tay qua vai cô: “Em rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không thích tác giả của cuốn sách này nữa.”
Đoàn Tiêu nhìn cô, rất lâu vẫn không chớp mắt.
Đoàn Tiêu cau mày: “Em sao thế? Sao mặt đỏ như vậy.”
Sở Tiểu Điềm cứng đờ người, ngơ ngác nhìn anh.
Giọng nói trầm thấp của anh thì thầm gọi tên cô.
Sở Tiểu Điềm chống cằm, ngồi bên giường, cười rạng rỡ nhìn anh: “Anh ngủ đi, lần này để em bảo vệ anh.”
Xem ra trong tám năm này, ông thật sự thay đổi rất lớn, nhưng hiển nhiên thứ duy nhất không thay đổi chính là sự yêu thương bảo vệ con gái của ông.
Sao anh còn đọc cuốn sách này?
“Anh… Thật sự cảm thấy cuốn sách này hay sao?” Cô hơi khó tin, không kìm được mà hỏi thêm một câu.
Tay đang che mặt của Sở Tiểu Điềm chuyển sang nắm chặt lấy chăn, gật đầu: “Ừm.”
Đoàn Tiêu ngẩn người.
Chắc chắn là nhớ rồi.
Sở Tiểu Điềm: “...”
Bởi vì mất ngủ thời gian dài, suy nhược thần kinh, cho nên từ lúc nhắm mắt cho đến khi chìm vào giấc ngủ, cô mất rất nhiều thời gian. Trong khoảng thời gian này, cho dù bên ngoài có tiếng động nhỏ nào, cơ thể cô cũng sẽ phát ra tín hiệu bất an.
Khóe môi Đoàn Tiêu hơi nhếch lên: “Em muốn hỏi gì?”
Lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên tỏ tình hàm s·ú·c và nóng bỏng.
“Anh ngủ rồi, ai bảo vệ cho em?”
Thực ra, đối với công việc của cô mà nói, mặc dù cảm giác sợ hãi tồn tại khắp mọi nơi kia có đôi khi khiến cô thực sự muốn từ bỏ, nhưng nếu nói không thích cũng là giả.
“Anh nói gì cơ?”
Sở Tiểu Điềm thừa dịp anh chưa ngẩng đầu, lặng lẽ đứng dậy, lao nhanh tới giành lấy cuốn sách trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông này hình như từ lúc đến nước K thì chưa từng có một đêm ngủ ngon giấc.
Cô cảm thấy Đoàn Tiêu đứng dậy, rời khỏi mình, nhưng sau đó tay của anh đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Bọn họ đã về đến mảnh đất của tổ quốc, máy bay bay chưa được bao lâu đã sắp sửa hạ cánh rồi.
Vào lúc cô phiền muộn, bỗng nhiên Đoàn Tiêu áp người đến trước mặt cô, hôn lên môi cô một cái.
Cách tỏ tình màu mè này… Là nghiêm túc đấy à?
Đoàn Tiêu không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Đoàn Tiêu v**t v* tóc cô, nhỏ giọng nói: “Anh không mệt.”
Cô gặp được người bố đã tám năm không gặp.
Anh vừa rời đi, Sở Tiểu Điềm đột nhiên hoảng loạn, ngẩng đầu ra khỏi chăn: “... Anh muốn đi đâu?”
Đó là nụ hôn đầu của cô, cũng là nụ hôn đầu tiên của cô và anh.
Thật sự ở bên nhau rồi, không phải nằm mơ đấy chứ?
Người bố dịu dàng nho nhã của cô, từ khi nào đã trở thành người bố hung hãn, bá đạo, tràn đầy sức chiến đấu như vậy?
Trái cổ của anh chuyển động, anh vừa định nói gì đó thì đột nhiên Sở Tiểu Điềm đưa tay che mắt anh lại, trở người dưới thân anh, quay gáy lại với anh.
Còn nữa chính là… Cô và Đoàn Tiêu ở bên nhau rồi.
“Em… Em…”
Lông mày hơi chau lại của Sở Tiểu Điềm cuối cùng đã từ từ giãn ra, chìm vào giấc ngủ sâu.
Hiển nhiên Đoàn Tiêu cũng không ngờ tới cô lại hành động bất ngờ như vậy, anh sững sờ.
Mỗi khi như vậy, Đoàn Tiêu đều v**t v* mái tóc và má cô, ôm cô chặt hơn.
Cô còn chưa phản ứng lại, Đoàn Tiêu đã ẵm cô đặt lên giường.
Sở Tiểu Điềm nói một cách trịnh trọng: “Em quyết định tạm thời xóa bỏ thân phận vệ sĩ của anh, để anh ngủ một giấc ngon lành.”
Anh cụp mắt nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của cô và nói: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Sở Tiểu Điềm đã ngớ người rồi, chỉ có thể gật đầu trả lời câu hỏi của anh.
Mặt Sở Tiểu Điềm đỏ bừng.
Đoàn Tiêu đứng bên giường, quay lưng lại với cô, khi nghe thấy giọng nói của cô, anh quay đầu lại: “Em cho rằng anh muốn đi đâu?”
Sở Tiểu Điềm lại khịt mũi.
“Sở Tiểu Điềm.”
“Đương nhiên là… rất quan trọng rồi, dù sao cũng là tác giả mà em thích nhất.”
Đoàn Tiêu đi tới, đưa cái ly trong tay tới bên miệng cô: “Uống đi.”
Ánh mắt của Đoàn Tiêu dừng lại.
Á á á, sao lại thế này!
Về sau nghĩ lại thì chuyến đi nước K lần này thật sự như một giấc mơ.
Đoàn Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Nhớ bố em rồi à?”
Tay đang khoác vai cô của Đoàn Tiêu đột nhiên nhấc lên, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của cô: “Em cảm thấy anh sẽ thích người làm em khóc à?”
“Anh cảm thấy hay hay không, đối với em rất quan trọng à?”
“Không phải không hay.”
Sở Tiểu Điềm vào trong boong thuyền vẫn chưa ổn định lại.
Nhưng trên mặt anh không hề nhìn thấy vẻ mệt mỏi, đáy mắt ngay cả tơ máu cũng không có, chỉ có râu ria dưới cằm đã mấy ngày chưa cạo, trông rậm rạp hơn trước rất nhiều.
Sở Tiểu Điềm thấy anh không nhúc nhích thì đứng dậy kéo cánh tay anh, để anh ngồi lên giường, sau đó đẩy mạnh anh nằm xuống.
Thế là Sở Tiểu Điềm lại ngủ hết phần lớn thời gian trên máy bay, khi tỉnh lại thì tràn đầy sức sống, có cảm giác giấc ngủ mình bị thiếu bao nhiêu năm nay đã được bù đắp rồi.
Cho nên, mời anh thích tiếp đi, đừng dừng lại!
Bởi vì khi đó chỉ cảm nhận được một mình anh, những người khác đều bị gạt qua một bên. Bây giờ nghĩ lại, đó thật sự là khung cảnh khiến cô xấu hổ đến bùng nổ.
“Không hay mà em còn đọc say mê như vậy, sợ đến nỗi ngủ không ngon?”
Có thể sáng tạo nên một mảnh trời thuộc về mình trong một lĩnh vực, cảm giác thành tựu này cũng vô cùng hiếm thấy.
“Tại… Tại sao anh…”
“Em rất đặc biệt, cũng rất đáng yêu.”
Đó thực sự là đang khen cô!
Mà hai tối nay, cô biết anh vẫn luôn canh giữ ngoài cửa phòng của cô, đến trời tờ mờ sáng mời trở về phòng mình, cũng không biết tổng cộng ngủ được mấy tiếng.
“Á…”
Anh đang đọc sách, lông mày hơi nhíu lại, rất tập trung.
Mặc dù Đoàn Tiêu nhốt cô trong lòng, nhưng cho dù động tác hay hơi thở của anh đều vô cùng dịu dàng.
Sau khi ngủ cho qua thời gian trên thuyền, bọn họ lên máy bay trở về nước.
Thật ư?
Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm giơ ngón tay, chọc vào mu bàn tay của anh.
Sở Tiểu Điềm mở to mắt.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Sở Tiểu Điềm dụi mắt: “Em không ngủ được.”
“... Nhưng em xót anh.”
Cũng không biết biểu cảm hiện giờ của Đoàn Tiêu như thế nào, cô không dám nhìn.
“Bắt đầu từ bây giờ đến khi kết thúc giấc ngủ, anh không phải vệ sĩ của em, cũng không cần bảo vệ cho em đâu.”
Màu đỏ trên gương mặt cô càng ngày càng đậm, câu nói tới bên miệng nhưng không cách nào nói ra.
Tối qua anh và Z đi giải quyết công việc, cũng đến rạng sáng mới quay về, nghỉ chưa được bao lâu lại phải đi.
“Đó không tính là lần đầu tiên.” Đoàn Tiêu nhấc cánh tay đang khoác vai cô lên, mu bàn tay nhẹ nhàng ma sát gò má ửng hồng của cô, dịu dàng mà thân mật. Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, anh nhỏ giọng nói: “Bởi vì đó không phải lần đầu tiên anh gặp em.”
Sở Tiểu Điềm hô hấp rối loạn dưới ánh nhìn của anh.
Sở Tiểu Điềm không đề phòng, bị anh kéo vào trong lòng, cả người nằm lên người anh.
Cô căng thẳng đến nỗi không dám cử động, trong nháy mắt, cô nhớ đến nụ hôn kia.
“Tác giả này viết không tệ, dù là cốt truyện hay các phương diện khác.” Đoàn Tiêu nói: “Rất khiến người ta khâm phục.”
Nếu xấu hổ có giới hạn, có lẽ cô sắp bốc khói rồi!
Anh không biểu hiện gì cả, không ai biết anh có mệt, có buồn ngủ hay không. Cho dù anh không mệt thì dưới cường độ “làm việc” cao như vậy, cũng cần phải nghỉ ngơi.
Đoàn Tiêu đọc sạch, bỗng nhiên phun ra mấy chữ: “Trên mặt anh có gì à?”
Sở Tiểu Điềm ngượng ngùng sờ mũi, cô chợt để ý thấy sách mà Đoàn Tiêu đọc vẫn là “Linh oán” của cô.
Bạn bè của cô không nhiều, mỗi ngày đọc bình luận ủng hộ mà người đọc để lại giống như một nhóm bạn bè chưa từng gặp mặt nhưng lại có mối liên hệ đặc biệt.
Cô gật đầu, nằm trong lòng anh, nhắm mắt lại.
Đoàn Tiêu nhắm mắt lại.
“Anh không ngủ sao?”
Nhưng khi cô nhìn anh được một lúc, bỗng nhiên anh ngước mắt lên: “Sao thế?”
Đó là câu hỏi mà cô ngại không dám hỏi, nhưng vô cùng muốn biết.
Không ngờ anh lại… hôn cô trước mặt nhiều người như vậy, trong những người đó còn có bố cô!
Yêu nhau với Đoàn Tiêu, cứu một đứa trẻ mất đi người thân đang bị phần tử kh*ng b* kiểm soát.
“Ngoan ngoãn ngủ đi, hửm?”
“Ngủ chung được không?”
Sau đó, cô để ý thấy một hành động rất nhỏ của Đoàn Tiêu, chính xác mà nói là ánh mắt.
E rằng đây là giấc ngủ bình yên nhất trong mấy năm qua của cô.
Đoàn Tiêu mở sách ra, anh đã đọc đến phần kết cục.
Sở Tiểu Điềm ngẩn người.
Cô gặp được rất nhiều người mất đi người thân vì chiến tranh, những tòa kiến trúc bị tàn phá nặng nề, những chiến sĩ vác s·ú·n·g đ·ạ·n thật đi tuần tra.
Đoàn Tiêu gật đầu.
Đoàn Tiêu nheo mắt.
Sở Tiểu Điềm bị anh nhìn đến ngại ngùng: “Anh… Mau ngủ đi.”
Cho nên hiện giờ cơ thể của cô giả vờ không muốn, nhưng thực tế lại rất muốn ư?
Nhân vật chính trong sách mạo hiểm hết lần này đến lần khác, tất cả trải nghiệm nguy hiểm đến cực điểm đều là năng lực tự thân cực hạn mà cô có thể đạt được. Cô tạo ra mọi thứ, sợ hãi mọi thứ, nhưng cũng hưởng thụ mọi thứ.
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Đầu Sở Tiểu Điềm vang lên một tiếng “ting”, nói một cách chắc chắn: “Có râu!”
Ánh mắt cô đảo quanh, rồi lại di chuyển đến gương mặt anh.
Cô vùi mặt vào trong chăn, không lâu sau truyền tới tiếng “ư ư”, giống như hơi phiền muộn lại xấu hổ, không thể nói được gì cả.
Đoàn Tiêu nhướng mày: “Quyết định cái gì?”
Đoàn Tiêu: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiểu Điềm ghé tới ngửi, phát hiện vẫn là thuốc trị mất ngủ kia, không ngờ anh vẫn mang theo bên người.
Cô bỗng nín thở.
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm thấy ông quay người rời đi rồi, không ngờ lại xoay người hét một câu như thế, cô dở khóc dở cười, nhưng nhiều hơn là sự cảm động.
Một phút sau.
Cô lập tức giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng một tay anh ôm eo cô, tay còn lại đặt lên mặt cô, trói cô trong lòng, khiến cô không thể nào cử động được.
Chỉ dựa vào chút sức lực của cô thì nằm mơ mới đẩy được Đoàn Tiêu, nhưng từ đầu đến cuối cô lại rất thuận lợi, bởi vì Đoàn Tiêu mặc cho cô đẩy anh lên giường, thuận thế nằm xuống.
Sở Tiểu Điềm ậm à ậm ờ, ánh mắt lấp lánh, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, gò má vẫn còn phiếm hồng.
Dựa vào địa vị trong ngành của anh, anh tinh thông mặt này cũng không kỳ lạ.
Nhưng Đoàn Tiêu không hề nhắm mắt.
Chương 37 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao anh biết em có chuyện muốn hỏi anh vậy?” Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm ý thức được gì đó, cô nói: “Anh nhất định đã học qua tâm lý học phải không?”
Cho nên, dù có khó khăn hơn nữa, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ.
“...”
Đôi mắt của Sở Tiểu Điềm sáng lấp lánh, một chữ cũng không nói ra được. Cuối cùng cô nhắm mắt, khịt mũi nói: “Đột nhiên em rất muốn khóc.”
Sở Tiểu Điềm đang lẩm bẩm thì nghe thấy Đoàn Tiêu nói như vậy, cô sững người.
Uất kim hương và hoa cúc dại thuộc về bọn họ, tuy rằng đã úa tàn, nhưng tình cảm mãi mãi sẽ không biến mất.
Trước khi xuất phát, có lẽ anh đã tắm rửa, trên người có mùi thơm sữa tắm dễ ngửi, hòa quyện với hơi thở tràn đầy hooc-môn nam tính đặc trưng của anh, hình thành một mùi khiến người ta mê đắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huống hồ, còn nhiều người đọc ủng hộ và yêu thích cô như thế.
“Em còn lâu mới khóc!”
Cô một hơi uống sạch.
“Em sao thế?”
Lúc ở nhà nghỉ, anh luôn canh giữ đến rất muộn, nửa đêm đều không nhắm mắt.
Lên máy bay, Đoàn Tiêu đã bảo cô dựa vào người mình, để cô ngủ.
Cô đắm chìm trong hơi thở trên người anh, không muốn rời khỏi chút nào.
Cho dù người đàn ông này mạnh mẽ đến cỡ nào thì cô vẫn luôn đặt anh ở n** m*m m** nhất trong tim mình.
Ánh mắt đang nhìn cô chăm chú của anh hơi hướng xuống, dừng lại ở đôi môi của cô.
Con ngươi của cô lập tức co lại, màu đỏ ửng trên mặt lan đến tận tai.
“Đột nhiên em lại muốn khóc rồi… Hu hu…”
Sở Tiểu Điềm hoàn toàn quên mất chuyện này, lúc trước cô muốn mang mấy cuốn sách này sang cho Sở Hàn Giang đọc, kết quả khi Sở Hàn Giang biết được bút danh của cô thì đã lên mạng mua một trăm cuốn sách của cô. Cuối cùng cô chỉ đành để “Cuốn sách kinh dị” lại cho ông, hai cuốn “Linh oán” và “Hung đồ” quả nhiên vẫn ở chỗ Đoàn Tiêu!
Khoảnh khắc đó, cô có thể cảm nhận rõ lông mi anh cọ nhẹ vào lòng bàn tay của cô. Xúc cảm nhỏ như vậy, nhưng có cảm giác tê dại khó nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lấy tay che mắt anh lại, muốn anh nhắm mắt.
Rõ ràng rất mong chờ mà!
Sở Tiểu Điềm: “!!!”
Cô nhìn vào mắt anh, phát hiện khi anh nói câu này thực sự nhìn cô rất nghiêm túc.
Sở Tiểu Điềm lập tức di chuyển ánh mắt: “Không gì hết.”
Lòng cô mềm nhũn, đang vui mừng vì bản thân đã thành công thì bỗng nhiên cảm nhận được cánh tay mình bị anh nắm lấy.
“Sao thế?”
Sở Tiểu Điềm vùi đầu vào lồng ngực anh.
Sở Tiểu Điềm cúi đầu, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em quyết định rồi.”
Sau khi nói ra câu này, cô đã cảm nhận được nụ hôn của anh đặt nhẹ lên trán cô.
“Thật đẹp.”
Anh nói cô viết không tệ, rất khiến người ta khâm phục!
Sở Tiểu Điềm giấu sách ra sau người: “Cuốn sách này không hay, anh đừng đọc nữa nhé?”
Nhưng câu nói vừa rồi của Đoàn Tiêu còn khiến cô cảm động hơn lời khen của bất cứ blogger truyền thông, biên kịch hoặc người đọc nào.
Cô thật sự xót anh.
Sở Tiểu Điềm mở món quà Sở Hàn Giang tặng cho mình, hai búp bê bên trong nắm tay nhau, một con mặc vest, một con mặc váy công chúa.
“Em… Em là tự làm khổ mình… Không, không, ý em là em thích đọc, không hay cũng thích đọc!”
Và cả vườn hoa tĩnh lặng kia, mảnh đất chưa bị chiến tranh tàn phá hiếm có ở nước K.
Cô che nửa khuôn mặt của mình, giả vờ trầm tư suy nghĩ, ánh mắt dè dặt liếc nhìn sang Đoàn Tiêu.
“Lên giường ngủ một lúc đi.”
Cô cúi đầu, nói thì thầm: “Em chỉ là thích nó, có cách gì…”
… Ở bên nhau thật rồi sao?
Anh nhất định biết cô muốn hỏi gì đó.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, một chuyện rất dễ bị bỏ qua.
Cho đến khi cô cảm nhận được hơi thở của anh phả bên tai mình.
Tại sao cô lại tránh?
Đoàn Tiêu để ly lên bàn: “Em cần phải nghỉ ngơi.”
“Nếu đã như vậy, bắt đầu từ hôm nay tác giả này cũng là tác giả mà anh thích nhất.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.