Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

An Chi Nhược Miên

Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32


Tất cả nỗi nhớ nhung, yêu thương, tình cảm dịu dàng đều dành cho một người.

Cô nhìn vào mắt Đoàn Tiêu, trong lòng cô cảm thấy ngày càng nặng nề, khó nói thành lời.

Sở Hàn Giang thở dài: “Tôi thật sự đau lòng cho con gái, năm đó buộc phải ly hôn với mẹ con bé. Khi tôi đi, nghe thấy con bé khóc suốt một đêm trong phòng, ngày thứ hai mang đôi mắt sưng húp đến hỏi tôi, bố còn về không ạ? Có phải bố không cần con nữa không?”

Ở nơi đất khách quê người, cô đơn một mình, không chút vướng bận.

Cô cũng không biết được rằng sau khi cô chìm vào giấc ngủ không lâu, có người đã lặng lẽ đẩy cửa đi vào, ngồi bên giường cô.

Cho nên trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc nể mặt Sở Hàn Giang mà đi bảo vệ cho cô, dù sao hợp đồng giữa anh và Sở Hàn Giang chỉ là bảo vệ một mình ông.

Là Đoàn Tiêu.

Trên thực tế, Sở Hàn Giang cũng chỉ nhắc đến cô ba lần, lần đầu tiên là lúc uống say, lần thứ hai là lúc bệnh nằm viện, lần thứ ba là lúc chuẩn bị tạm biệt.

Đoàn Tiêu lấy điện thoại bên tay cô ra, đúng lúc này điện thoại lại có tin nhắn gửi tới, là Úy Lam. Anh nhìn một cái, rồi để lên bàn, kéo chăn xuống dưới cằm cô.

Sở Hàn Giang vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, bố đã đoán ra từ lâu rồi.”

“Hả?”

“Nghe nói cậu cũng phải về thành phố C? Con gái tôi cũng ở đó.”

“Còn nhớ tấm danh thiếp kia không?”

Rất nhẹ, nhưng dịu dàng như muốn tan chảy trong bóng tối, ánh mắt của anh nhẹ nhàng nhìn gương mặt nhỏ xinh của cô, phác thảo những đường nét gương mặt tinh tế của cô.

Giống như một người nơm nớp lo sợ tiến về trước trong màn đêm đã quá lâu, bỗng nhiên có người xách một cây đèn nhìn cô, anh có thể nhìn thấy tất cả nỗi sợ hãi của cô, cho dù anh không nói gì cả, cũng sẽ lặng lẽ chiếu sáng con đường trước mặt cho cô.

Nhưng bây giờ cô biết rồi, hơn nữa còn biết rất rõ.

“Bọn họ đã lên thuyền rồi.” Đoàn Tiêu hút thuốc, giọng nói khàn đặc nhưng bình tĩnh: “Bên tôi bị thiệt hại một người, tôi phải vận chuyển tro cốt của cậu ấy về với tổ quốc.”

Giống như mãi mãi không cần lo lắng anh sẽ không quan tâm đến cô, quên cô, chán ghét cô.

Không hề cảm thấy tự hào vì cứu được nhiều đồng bào gặp nạn, cũng không mệt mỏi vì khắp người toàn là vết thương.

“Chú muốn tôi bảo vệ cô ấy?”

Bác sĩ của hai người đều dặn dò khoảng thời gian này tuyệt đối không được hút thuốc, mà hiện giờ vật tư thiếu hụt, thuốc cũng là vật phẩm xa xỉ.

Sở Tiểu Điềm đi ra cửa sổ nhìn, trông thấy rất nhiều người đang vây quanh một chỗ, hình như có một chiếc xe dừng lại ở đó, từ trong cửa sổ xe, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng.

Sở Hàn Giang dè dặt nắm lấy tay cô: “Con gái ngoan, con nhìn trúng cậu ấy thật rồi à?”

“Bố, con…”

“Tôi còn sống thì con gái của chú vẫn còn bố.” Đoàn Tiêu ném đầu thuốc xuống đất, dập tắt.

“Nhưng… Tại sao?”

Một lời hứa tuyệt đối không làm trái lại.

Trong màn đêm, đáy mắt và khóe môi anh đều ngập tràn nét cười.

Đoàn Tiêu cười như không cười: “Dựa vào tình hình hiện tại của chú, quả thực không mời nổi.”

Sở Hàn Giang nói với ý tứ sâu xa: “Bởi vì người bố thích quá nhiều, bố vẫn chưa biết nên chọn người nào.”

“Đời này tôi có lỗi nhất, ngoại trừ mẹ con bé ra thì chính là con bé. Năm đó tôi lựa chọn đến nước J, một là để trốn tránh, hai là muốn gầy dựng lại sự nghiệp, để con bé sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng cậu xem hiện giờ đi, đừng nói là gầy dựng lại sự nghiệp, con mẹ nó, ngay cả mạng sống của mình cũng sắp không giữ được rồi. Mạng già này của tôi mất cũng chẳng sao, nhưng con bé mất đi bố phải làm sao đây?”

“Xuống đây.”

Dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào dữ dội hơn, Sở Hàn Giang đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn. Z không biết đi vào từ lúc nào, anh ta nhìn bát cháo kia và nói: “Ông Sở, thưởng thức dữ nhỉ.”

“Bởi vì cô là Sở Tiểu Điềm, là người tôi muốn bảo vệ.”

“Tôi làm gì mời nổi cậu chứ.”

Bốn năm trước.

Bọn họ là người chung một đường.

“Con gái Tiểu Điềm của tôi ấy à… Hôm nay gửi cho tôi một clip, ôi trời, dáng vẻ đáng yêu kia, cậu nói xem, sao trên đời lại có đứa con gái đáng yêu như vậy chứ?”

Khiến người đàn ông này động lòng lại càng khó khăn hơn.

Sở Tiểu Điềm lấy điện thoại ra, báo tin bình an với Lạc Bắc Sương, rồi gửi một tin nhắn cho Úy Lam.

“Đó là lời hứa của tôi dành cho cô, không liên quan đến bố cô, và bất cứ người nào cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cái gì? Cậu nói cậu đã cứu mọi người thoát ra an toàn hết rồi?”

Sở Tiểu Điềm: Chị Úy Lam ơi, hình như tớ biết cảm giác thích một người là như thế nào rồi.

Đương nhiên chuyện này cô không biết, Sở Hàn Giang cũng không biết.

Đương nhiên là cô nhớ, và sẽ mãi mãi không quên.

Đó chính là trái tim cứng rắn như sắt thép sẽ nổ tung vì người này trong khoảnh khắc nào đó, mà ngay cả chính bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới.

Tuy rằng không nghe thấy anh nói gì, nhưng cô nhìn rõ khẩu hình miệng của anh, anh bảo cô qua đó.

“Con gái Tiểu Điềm của tôi đã thành một cô gái rồi, càng ngày càng xinh đẹp, cũng không biết sao này tên nhóc nào được hời nữa…”

Sở Hàn Giang đột nhiên hiểu ra gì đó: “Tiểu Điềm, lẽ nào con…”

Trên thực tế, khi đó Sở Hàn Giang nghĩ, cậu hiểu được cái rắm.

Ông không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ thăng trầm chỉ có người trung niên trải qua rất nhiều chuyện mới có: “Tôi có một cô con gái.”

Để một người lạ bảo vệ con gái ông ư?

Đoàn Tiêu cười khẩy: “Chú có từng nghĩ đến việc mất đi sự bảo vệ che chở của chú, cô ấy sẽ sống như thế nào không?”

Ánh mắt của Sở Hàn Giang bỗng chốc trở nên sâu xa.

Nhưng Sở Tiểu Điềm không biết bọn họ từng trải qua chuyện gì, cũng không biết về quá khứ của anh.

“Ai? Con gái tôi à?” Sở Hàn Giang nói: “Ông đây chỉ có mỗi một đứa con gái, không bảo vệ nó thì phải nuôi giống như nuôi con trai à?”

Người biết sự thật chỉ có mình Đoàn Tiêu.

Ánh mắt, giọng điệu, từng câu từng chữ anh nói đều mang lại cảm giác chấn động khiến người khác không thể nào từ chối.

Sở Tiểu Điềm tức giận trừng mắt nhìn ông.

“Xứng hay không, cậu nói là không tính.” Sở Hàn Giang trầm giọng nói: “Ông đây còn chưa thừa nhận đâu.”

Cô biết Đoàn Tiêu ở bên ngoài, anh bảo cô đi ngủ, nhưng mình thì cố chấp canh giữ cửa cho cô, không rời một bước.

Sở Hàn Giang thở dài: “Vất vả cho cậu rồi, Đoàn Tiêu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Hàn Giang: “...”

Hôm đó, khi anh ta bắn tỉa người kia, nhìn thấy Đoàn Tiêu và Sở Tiểu Điềm ở trong xe.

Mà ai cũng không ngờ được hai người này thật sự có ngày gặp nhau.

Ai biết được ngày mai còn được ngửi mùi thuốc, nhìn thấy mặt trời mọc hay không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ lúc quen biết anh đến nay, anh đã làm cho cô quá nhiều việc, lại cứu cô nhiều lần như thế.

Ánh mắt Sở Hàn Giang nhìn anh trở nên phức tạp.

Nhưng ông chỉ có một đứa con gái, lại còn là cô con gái đáng yêu như thế, sao có thể không nuông chiều cho được?

E rằng trên đời này không ai hiểu rõ tâm tình của Đoàn Tiêu hơn anh ta nữa.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở yên ả của mình trong bóng đêm.

Cho dù ở trong nhà của mình, cô cũng rất lâu rồi không có cảm giác yên tâm chìm vào giấc ngủ như vậy.

“Có hiểu chuyện hơn nữa cũng sẽ bị chú nuông chiều đến mất đi năng lực tự bảo vệ bản thân.”

Anh mặc đồng phục chiến đấu, đeo kính râm. Anh như phát hiện ra ánh mắt của Sở Tiểu Điềm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, sau đó vẫy tay với cô.

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cô gái như vậy, đối với phần lớn người đều rất phiền phức, với anh cũng không bất ngờ.

Chỉ có một chút tiếc nuối và đau thương, đó là lời chia buồn đến bạn đồng hành.

Sở Hàn Giang suy nghĩ mấy phút, rồi lắc đầu: “Vệ sĩ thì không cần đâu, có tìm thật thì con bé cũng không chấp nhận nổi, hơn nữa tôi cũng không tin tưởng người khác.”

Cô gật đầu.

“Từ nhỏ con bé đã nhát gan, yếu đuối, nhạy cảm, không thể chịu đau được, nhìn thấy c·h·ó hoang uống nước bẩn cũng khó chịu khóc òa lên, đi ngủ nằm mơ thấy ác mộng cũng khóc lóc gọi bố mẹ, khăn tay tôi dùng để lau nước mắt cho con bé được nhét đầy một ngăn tủ kéo. Cũng may lúc con bé được bảy tám tuổi thì không còn khóc nữa, cứ mở to mắt kìm nén, trông còn khiến người ta đau lòng hơn cả khi khóc.”

Cô vẫn không biết nguyên nhân.

Con gái của ông nên ông hiểu, Sở Tiểu Điềm xinh đẹp, lại đáng yêu, từ nhỏ đến lớn có không ít con trai theo đuổi, chỉ những người theo đuổi cô thời đi học kia, không biết ông đã đuổi đi bao nhiêu người rồi.

Sau đó anh khẽ nắm lấy tay cô.

Sở Tiểu Điềm bỗng dưng bị hỏi một câu hỏi mà cô đã có đáp án nhưng ngại trả lời, gò má cô bỗng chốc đỏ bừng lên.

Có lẽ nghĩ đến chuyện này thực sự quá đau lòng nên giọng nói của Sở Hàn Giang khàn đặc: “Trái tim tôi khi đó đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rồi. Tôi thật sự muốn dẫn con bé đi, nhưng không được. Khi đó tôi không còn gì cả, không tiền cũng không có thời gian chăm sóc con bé, chỉ đành để con bé lại cho mẹ nó.”

Dường như Đoàn Tiêu cảm nhận được sự bất an của cô, anh giữ chặt lấy vai cô.

Sau khi Úy Lam đọc xong tiểu thuyết ngôn tình cô từng viết thì nói với cô, suy cho cùng cô có nền tảng viết văn, văn phong và cốt truyện cũng tốt.

Lúc đó Đoàn Tiêu thực sự không biết.

Đoàn Tiêu lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc: “Sao, muốn tìm vệ sĩ cho con gái chú à?”

Là người tôi muốn bảo vệ.

Bởi vì cô là Sở Tiểu Điềm.

Cô cầm điện thoại, nhắm mắt lại, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.

Nhưng tại sao chứ?

“Vậy thì sao chứ, bố muốn phản đối à?” Sở Tiểu Điềm dừng lại một lát, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phản đối cũng vô dụng, con chỉ yêu đơn phương mà thôi.”

Ánh mắt của Sở Hàn Giang trở nên phức tạp, ông thở dài: “Con gái ngoan, bố không có đả kích con, nếu như con thích một người đàn ông máu lạnh thì nên từ bỏ sớm sẽ tốt hơn.”

Anh sẽ đi cùng cô, dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên xông đến bên cạnh bảo vệ cho cô.

Dựa vào tình trạng mất ngủ suy nhược thần kinh thời gian dài của Sở Tiểu Điềm, cho dù điện thoại rung lên một chút cũng có thể làm cô giật mình tỉnh giấc, nhưng lần này cô ngủ rất say.

Ban đầu cô thực sự nghi ngờ, nhưng cũng chỉ nghi ngờ mà thôi.

Nhưng cảm giác thấp thỏm lo lắng kia lại biến mất một cách kỳ lạ.

“Vậy con đi rồi về ngay.”

Ngoại trừ bố ra, chỗ này vẫn còn một người khác.

Sở Hàn Giang thờ ơ nói: “Con người già rồi, tiền bạc, danh lợi, địa vị gì đó đều không bằng một bát cháo do con gái đút.”

Chương 32

Chưa từng có ai bảo vệ cô, nhân nhượng cô như vậy, cho nên cô càng ngày càng cảm thấy không chân thực và bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Úy Lam vẫn chưa biết cô đến nước K, nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn sẽ thảo luận cốt truyện với cô.

“... Vậy thì cảm ơn cậu nhé.”

Cô không biết nên biểu đạt tình cảm như thế nào, nhân vật cô tạo ra đều khô khốc, đến cả tình cảm cũng thế.

Ông châm một điếu thuốc, chậm rãi lên tiếng trong làn khói nghi ngút: “Năm nay con bé chỉ mới mười chín tuổi, tôi đã… Bốn năm không gặp con bé rồi.”

Hơn nữa, Sở Tiểu Điềm vẫn còn một chuyện chưa biết. Lần gặp mặt đầu tiên giữa cô và Đoàn Tiêu mà cô tưởng, thực ra không phải lần đầu tiên hai người chạm mặt thật sự.

Sở Hàn Giang gật đầu, cười mỉm nói: “Đi đi, chỗ bố có người chăm sóc.”

Trong bóng tối, Sở Tiểu Điềm nằm trong chăn, cả người co rúc thành một cục, hai bàn tay để bên má, cạnh tay còn để điện thoại.

Nhưng vấn đề tình cảm của nam nữ chính mãi không xử lý tốt.

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, chợt nhận ra gì đó, cô che miệng, mặt đỏ ửng: “Bố, bố bẫy con!”

Sợ hãi bỗng nhiên có một ngày anh không còn bên cạnh cô nữa.

Bởi vì khi đó cô không hề biết thích một người là cảm giác thế nào.

Sở Hàn Giang hơi ngạc nhiên.

Đoàn Tiêu im lặng một lúc: “Người thân nhất đều không còn nữa.”

Ý của Đoàn Tiêu là, thay vì nuông chiều như vậy, chi bằng để cô sống độc lập và có năng lực tự bảo vệ chính mình.

“Con thì sao? Con có người mình thích chưa?”

Đoàn Tiêu lạnh lùng chen vào một câu: “Chú coi tôi là người c·h·ế·t rồi à?”

“Không vì sao cả.” Anh dừng lại một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu bắt tôi phải tìm một lý do.”

Đoàn Tiêu không có hứng thú với chuyện gia đình người khác, nhưng hiện giờ hai người đều bị thương, ở trong ngôi nhà cũ kỹ bẩn thỉu u ám, ngoại trừ nghe kể chuyện thì không còn chuyện gì khác để g·i·ế·t thời gian nữa.

Bây giờ mang những thứ đồ xa xỉ này ra dùng thì không còn gì thích hợp hơn nữa.

Sở Hàn Giang nghĩ đến ánh mắt lúc Đoàn Tiêu nhìn Sở Tiểu Điềm ngày hôm qua, ông muốn nói chưa chắc, nhưng câu nói đến bên miệng lại không nói ra.

Anh cũng không hề biết con gái của Sở Hàn Giang trông như thế nào, anh chỉ biết đó là một cô gái yếu đuối và nhạy cảm.

“Gì, gì ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn có vẻ như nhiệt huyết đầy mình, nhưng trái tim đã nguội lạnh rồi.

Nói không chừng sau này cậu có người phụ nữ mình thích cũng không biết nên đối xử với người ta như thế nào.

Cho đến lần hợp tác thứ hai của hai người, Đoàn Tiêu biết được tên của con gái Sở Hàn Giang.

Từ đó trái tim kia không còn thu về được nữa.

Có điều, sẽ có một ngày như vậy, khi gặp được một người nào đó, sinh ra thay đổi long trời lở đất.

Hai người đều bị thương không nhẹ, Sở Hàn Giang cũng vừa mới được anh cứu ra từ cõi c·h·ế·t, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút xúc động: “Cậu có người nhà không?”

Z khoanh tay, dựa vào tường nhìn xuống bên dưới, bỗng dưng anh ta nói: “Con người của anh ta vốn có tấm lòng tiếc thương kẻ yếu. Nếu anh ta nhìn thấy có người cần giúp đỡ, anh ta sẽ không chút do dự, dốc hết sức mình để giúp người đó. Nhưng dù có bất cứ chuyện gì cũng không lung lay được anh ta.”

Sao ông không hiểu được chứ.

Sở Hàn Giang cười mãi cười mãi, đôi mắt đỏ bừng lên.

Anh kìm nén hơi thở bức người kia trong lặng lẽ, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ không cho phép chống đối trên người anh, cho dù anh đã cố gắng kìm hãm.

Đoàn Tiêu là một trong những vệ sĩ đắt giá nhất Châu Á. Dựa vào tình trạng trước mắt của ông quả thực không mời nổi, cho dù là lần trước kia, ông có thể nhìn ra được Đoàn Tiêu cũng vì cứu người nên mới giúp ông đi chuyến đó, chứ không phải vì số tiền thuê kia.

Nhưng khuôn mặt và ánh mắt của anh vẫn cứng rắn và bình tĩnh như cũ.

“Bố, sao bên cạnh bố vẫn không có ai chăm sóc, bầu bạn với bố thế.”

Sở Tiểu Điềm nhớ đến lúc vừa nãy Sở Hàn Giang nhắc đến anh, ngay cả giọng điệu cũng trở nên khác thường.

Khi anh đứng dậy, băng gạc trên người đã thấm máu, nhưng sắc mặt anh không thay đổi chút nào, ánh mắt anh u ám, anh đứng từ trên cao nhìn xuống Sở Hàn Giang: “Nếu chú đã thuê tôi, tôi sẽ bảo vệ mạng sống cho chú.”

Việc đầu tiên sau khi Sở Tiểu Điềm tỉnh lại chính là đi tìm Sở Hàn Giang, ông đang ngồi trên giường bệnh, trước mặt có một cái bàn, Sở Tiểu Điềm bưng cháo, múc từng muỗng đút ông ăn.

Trên đời này, sao lại có một người bỗng dưng đối xử tốt với cô vậy chứ?

Sở Hàn Giang không lên tiếng, nhưng Z biết ông nghe hiểu ý của anh ta.

Ông và thanh niên trẻ máu lạnh Đoàn Tiêu này không nói được với nhau đạo lý này, cuối cùng chỉ có thể nói: “Đợi cậu có vợ, rồi sinh thêm một đứa con, cậu sẽ hiểu.”

Sở Tiểu Điềm dễ mềm lòng, nhưng muốn để cô rung động tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Cho đến khi nằm lên giường, bên tai Sở Tiểu Điềm vẫn còn vang vọng câu nói kia.

Sở Hàn Giang vừa định nói thêm gì đó, bỗng nhiên bên dưới truyền đến tiếng ồn ào.

Sở Tiểu Điềm chau mày: “Bố, bố cảm thấy Đoàn Tiêu là người máu lạnh ạ?”

Điện thoại rung lên, phát sáng, nhưng không đánh thức được cô.

Lúc đó cô không hề biết được thứ Đoàn Tiêu đưa cho cô không chỉ là một tấm danh thiếp bình thường, mà là một lời hứa.

Cũng có nghĩa là lúc ông rời đi, cô mới mười lăm tuổi.

Chàng trai trẻ này mới chỉ hai mươi lăm tuổi, trước khi anh đi còn tràn đầy sức sống, nhưng lần này quay về, cả người đều là vết thương, tay thì bị gãy, cũng không biết có bao nhiêu vết đ·ạ·n trên người, gương mặt toàn là râu ria chưa có thời gian cạo.

Đoàn Tiêu nheo mắt, cũng không biết nhớ ra điều gì: “Chú bảo vệ cô ấy quá rồi.”

Giống như đến cả bố cô cũng cảm thấy anh không phải một người bình thường.

Sắc mặt Sở Hàn Giang cứng ngắc.

“Nhưng anh ta đã lung lay vì con gái ông rồi.”

Z cong khóe môi nói: “Hai người họ rất xứng đôi.”

Cho dù là Đoàn Tiêu hay Sở Tiểu Điềm, đều không phải người dễ rung động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đùa gì thế, lỡ như làm vệ sĩ không xong, nhìn trúng con gái ông thì sao?

Sở Tiểu Điềm mặc quần áo mà Sở Hàn Giang bảo người ta chuẩn bị cho cô, tà váy dài đến mắt cá chân, lúc cô chạy xuống dưới lầu, phải nhấc tà váy lên, mái tóc dài vén sang một bên, gương mặt xinh xắn như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.

“Con bé cũng coi như trưởng thành trong một đêm, khi tiễn tôi đi, con bé không rơi một giọt nước mắt nào. Từ trên xe đã bắt đầu dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe, đừng uống rượu hút thuốc quá nhiều, nóng giận cũng đừng đánh nhau với người ta, đã có tuổi rồi, đánh không lại người trẻ tuổi nữa đâu. Nếu tôi thực sự quá tức giận thì về nhà nổi giận với tấm gương. Cũng đừng nôn nóng kiếm tiền, chỉ cần được ăn no mặc ấm là được. Con bé nói tôi không cần mua nhà cho con bé, sau này nó sẽ kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, mua cho tôi một căn nhà lớn để tôi an dưỡng tuổi già, bảo tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân… Cậu biết không? Đứa con gái này của tôi, từ nhỏ đã được tôi coi là hạt trân châu mà yêu thương đến lớn, con bé nên nũng nịu, ương bướng hơn, nhưng con bé thật sự quá hiểu chuyện rồi.”

Sắc mặt của Sở Hàn Giang đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, buổi sáng bác sĩ tới một chuyến, Sở Tiểu Điềm đứng ở bên cạnh nhìn lo lắng thấp thỏm, nghe thấy bác sĩ nói ông không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi thì mới yên tâm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32