Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Vừa rồi cô bị hoảng sợ quá lớn rồi.
Đây là câu nói trong vô thức sau khi cô nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy, giọng cô lộ ra nỗi sợ hãi mà vừa rồi vẫn luôn nhẫn nhịn, còn cả chút ấm ức: “Tôi còn tưởng anh sắp c·h·ế·t rồi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng hạn như một số khoảnh khắc trong lòng biết rõ nào đó.
“Sở Tiểu Điềm.”
Bởi vì khoảng cách quá gần nên cằm anh cọ nhẹ vào má cô.
Đoàn Tiêu dừng lại một lát rồi nói: “Từ từ duỗi chân ra trước.”
“Thả lỏng.”
Đến khi cô đứng vững, Đoàn Tiêu mới buông cô ra, rồi gật đầu với những người đứng xung quanh.
“Tôi tin anh…”
Anh ta muốn lấy thuốc lá, Đoàn Tiêu lạnh lùng nói: “Nhịn đi.”
“Hả?” Sở Tiểu Điềm chớp mắt.
Anh nhìn vào mắt anh, chậm rãi lên tiếng: “Cô có biết trên thế giới này có một số thứ cầm lên được, nhưng không buông xuống được không?”
Xung quanh là hơi thở khiến người ta yên tâm của anh, Sở Tiểu Điềm nhắm mắt, cố gắng để bản thân thả lỏng dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng thở phào.
Sở Tiểu Điềm nhìn theo ánh mắt anh, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông để một cây s·ú·n·g bắn tỉa ở bên cạnh, đang ung dung ngồi hút thuốc trên mái nhà.
Sở Tiểu Điềm nín thở.
Z phì cười, không còn cử động nữa.
“Đi được không?”
Động tác của bọn họ quả thực rất nhanh, ngoại trừ chiêu thứ nhất ra, Sở Tiểu Điềm không thể nào nhìn rõ bọn họ tấn công đối phương ra sao. Cô chỉ cảm thấy bản lĩnh của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn như nhau, hơn nữa sức mạnh rất lớn, dường như đã không cách nào kìm hãm được thực lực của mình.
“Yên lặng chút.” Không biết có phải vô tình hay không, cằm anh cọ nhẹ lên trán cô, giọng nói khàn đặc: “Cô cần nghỉ ngơi.”
Sở Tiểu Điềm: “???”
Hơn nữa anh còn nắm rất chặt, đầu ngón tay của cô không thể cử động được.
Sở Tiểu Điềm chau mày ủ rũ: “Ồ… Là đũa?”
Cô không dám cử động, nếu còn động, cô sợ trái tim của mình sẽ xông ra khỏi lồng ngực.
Sở Tiểu Điềm trơ mắt nhìn hai người kia tiến gần và ra chiêu cùng lúc, một người dùng nắm đấm, một người dùng chân đá bay, đều chặn được cú tấn công của đối phương.
Giọng nói của anh ta nghe hơi khàn, nhưng rất trẻ tuổi.
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên.
Sở Tiểu Điềm ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi im.
Không đúng, không bình thường.
Vừa nãy tay cô đã choàng qua cổ anh theo bản năng, mà Đoàn Tiêu dễ dàng ôm ngang cô lên, anh còn cụp mắt nhìn cô.
Chương 30 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên nhìn Đoàn Tiêu một cái.
Hai chân là tê nhất, đã không thể cử động nổi, cô chỉ đành dùng tay để bẻ nó.
Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh đáng sợ ban nãy.
Sở Tiểu Điềm để ý thấy những người này đều rất cao to và mạnh mẽ, ai cũng mặc đồng phục, vừa nhìn đã biết là quân đội chính quy có tổ chức.
Gương mặt anh đã không còn nụ cười nữa, nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện lên nét cười không rõ ràng.
Sở Tiểu Điềm chỉ đành túm lấy áo anh, nhưng giây tiếp theo tay cô cũng bị tay còn lại của Đoàn Tiêu giữ lấy.
Có điều, nữ chính của cái ôm công chúa đã ngơ ngác rồi, ngay cả gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Trong mắt người ngoài, đây có lẽ là cái ôm công chúa vô cùng hoàn hảo, nếu như để đại thần ngôn tình như Úy Lam miêu tả, chắc có thể viết ào ào mấy trăm, thậm chí là một ngàn chữ lãng mạn.
“Đường còn rất dài, ngủ không được thì nghỉ ngơi chút đi.”
Cô trở thành cô gái nhỏ của Đoàn Tiêu khi nào vậy?
Sở Tiểu Điềm mở mắt thì nhìn thấy gương mặt của anh gần trong gang tấc.
Không biết xe chạy bao lâu, Sở Tiểu Điềm đã ngủ thiếp đi trong lòng Đoàn Tiêu.
Râu trên mặt người đàn ông rất rậm rạp, gần như không nhìn rõ gương mặt vốn có của anh ta, nhưng hốc mắt anh ta rất sâu, ánh mắt sắc bén, có hơi giống con lai.
Một lúc sau cô mới nặn ra một tiếng yếu ớt trong cổ họng: “Tôi… Tôi không sao rồi, anh bỏ tôi xuống được không?”
Đổi thành bất kỳ cô gái yếu đuối nào, cho dù có lòng nhưng thật sự gặp phải chuyện như vậy cũng rất khó làm được điều này.
Sau khi cô được Đoàn Tiêu đỡ dậy, cánh tay anh duỗi ra, một tay đặt bên dưới đầu gối của cô, ôm cô ra khỏi ra.
Sở Tiểu Điềm không thả lỏng nổi, cơ thể trở nên căng cứng hơn.
Ban đầu quả thực rất tê, đứng cũng không đứng nổi, một lúc sau mới từ từ hồi phục lại tri giác.
Vốn dĩ cô muốn nói kéo mình ra, ai dè bất cẩn nói thành lấy ra.
“Vừa rồi người kia chĩa s·ú·n·g về phía anh làm tôi sợ c·h·ế·t khiếp.”
“Đợi ở đây.” Đoàn Tiêu nói một câu với Sở Tiểu Điềm.
Nụ cười trên mặt Z lập tức cứng lại, giây tiếp theo, nó hoàn toàn biến mất.
Tay anh vẫn khô ráp và ấm áp, mang theo sức mạnh khó hình dung, cho dù chỉ nắm lấy một tay cô, nhưng cô cảm thấy như là trái tim mình bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Giống như hai thanh kiếm không cùng phong khách, nhưng đều sắc bén vô cùng. Một thanh giấu trong vỏ, thu lại ánh sáng sắc bén. Một thanh đã ra khỏi vỏ, chờ đợi tấn công.
Không ai biết khoảnh khắc vừa rồi Đoàn Tiêu cầm điếu thuốc bỏ vào trong miệng khi ngồi ở trên xe, còn Sở Tiểu Điềm thì hoảng sợ nhìn anh qua gương chiếu hậu thì trong lòng anh đang nghĩ gì.
Tay ôm vai cô của Đoàn Tiêu siết chặt lại, anh bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Sở Tiểu Điềm theo Đoàn Tiêu lên xe, sau đó người đàn ông kia cũng chui vào, ngồi ở ghế lái phụ.
Tai cô không kìm được mà chuyển động, Đoàn Tiêu đang… Xin lỗi cô sao?
Bây giờ nghĩ lại, thật sự cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa, nhìn ra được thái độ của bọn họ đối với Đoàn Tiêu rất cung kính, ngay cả người vừa rồi huýt sáo cũng bị người ta đá một cái, tém lại một chút.
Nhưng cảm giác người này mang lại khác với Đoàn Tiêu, Đoàn Tiêu thì điềm tĩnh hơn, còn anh ta thì sắc bén hơn.
“Hai vệ sĩ lợi hại nhất Châu Á đang bảo vệ cô đó. Cô gái à, cô nói xem mình có an toàn hay không?”
Đoàn Tiêu từ từ giúp cô di chuyển chân ra, Sở Tiểu Điềm vừa thở phào nhẹ nhõm thì cảm thấy tay của Đoàn Tiêu duỗi xuống bên dưới cơ thể mình, đỡ lấy nửa thân trên của cô lên.
Sở Tiểu Điềm hiểu rồi, đây có lẽ chỉ là cách chào hỏi đặc biệt của họ.
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu nói: “Bố cô được chuyển đến nơi khác rồi.”
Khóe môi người đàn ông nhếch lên, nhưng trông không rõ ràng lắm vì bộ râu rậm rạp của anh ta: “Cô có thể gọi tôi là Z.”
Có lẽ anh biết chân cô bị tê rồi, cho dù có thả cô xuống thì tay anh vẫn đỡ lấy cô, đề phòng cô bị ngã.
Hai người như trao đổi thông tin gì đó, nhưng bởi vì đứng hơi xa nên Sở Tiểu Điềm không nghe thấy.
Xem ra không chỉ người cô bị kẹt, mà não cũng bị kẹt luôn rồi.
Cô như trở thành một bông hoa mắc cỡ nhạy cảm, run rẩy co mình trong lòng anh, hai lỗ tai đỏ ửng như muốn nhỏ máu.
Cô cảm thấy tê tê vì râu trên cằm anh chạm vào mặt, Sở Tiểu Điềm không kìm được mà nheo mắt lại.
Z trông cà lơ phất phơ, giống như không để chuyện gì trong lòng, nhưng trên người lại có sự lạnh lùng chém g·i·ế·t dứt khoát, trông như một người rất mâu thuẫn.
Bọn họ có một số là người nước Z, gọi anh là Sếp Đoàn, có một số là người nước K, càng tôn trọng gọi anh là anh Đoàn.
Sở Tiểu Điềm tưởng rằng mình nghe nhầm.
Sở Tiểu Điềm giậm chân, gật đầu: “Không vấn đề.”
Động tác này nhanh nhẹn giống hệt như vừa nãy Đoàn Tiêu nhảy từ trên xuống.
Khoảng hai phút sau, hai người kết thúc chiến đấu, không có thắng thua, cuối cùng hai người chạm nắm đấm cùng lúc.
Đoàn Tiêu khẽ nói: “Cách điểm đến còn một thời gian nữa, cô ngủ một lúc đi.”
Khoan đã, lấy ra là cái quỷ gì?
Z ở ghế lái phụ nói: “Anh đi dỗ cô gái nhỏ nhà mình ngủ đi, tôi lái xe.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ muốn làm gì? Sao cảm giác bầu không khí… Nguy hiểm như vậy?
Bởi vì cô vẫn luôn giữ tư thế này, lại ở trong trạng thái căng thẳng cao độ khiến cơ thể đã cứng ngắc, cho nên cả người bị kẹt bên dưới ghế. Cũng may thân hình của cô gầy nên mới cô và đứa bé có thể nấp mình ở trong này.
Sở Tiểu Điềm nào còn ngủ được nữa.
Ở rất nhiều phương diện, bọn họ là hai kiểu người khác nhau, nhưng ở một số phương diện nào đó, bọn họ lại giống như nhau.
Từ lâu đã hóa thành vũng nước vào khoảnh khắc nào đó rồi.
Cô để ý thấy người đàn ông kia nhìn mình một cái, cùng lúc đó Đoàn Tiêu cũng quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Đoàn Tiêu nhìn một vòng, đám đàn ông xung quanh đều nở nụ cười thiện chí, nhưng rất kiềm chế.
Khoảnh khắc đấy, cô gần như cảm thấy đầu óc và trái tim mình bùng nổ cùng lúc, giống như viên đ·ạ·n kia bắn trúng linh hồn của cô, chứ không phải cơ thể.
Cả người anh ta tràn đầy sức bật giống hệt như một con báo săn trông có vẻ thờ ơ nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Cô chỉ mới cảm nhận được khí thế không tầm thường này trên người Đoàn Tiêu mà thôi.
Đoàn Tiêu nắm lấy vai cô, kéo vào lòng.
Mặc dù Sở Tiểu Điềm không quen anh ta, nhưng lời nói của anh ta dường như khiến người ta cảm thấy tin tưởng. Sở Tiểu Điềm gật đầu, lại tò mò hỏi: “Không an toàn bằng tôi?”
Sở Tiểu Điềm nhìn đến tim đập thình thịch, nhưng những người khác thì hứng thú reo hò, cổ vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong ánh mắt lộ ra vài phần cảnh cáo, nhưng Z không quan tâm, nụ cười bên môi rõ nét hơn: “Anh cũng có ngày hôm nay.”
Sở Tiểu Điềm không biết quá khứ của Đoàn Tiêu, nhưng đoán được có lẽ anh từng ở nước K một khoảng thời gian dài, hơn nữa có địa vị rất cao trong đám người này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như Sở Tiểu Điềm nói: “Tôi không sợ.”
“Chìm đắm rồi à?”
Đó có lẽ đã là cực hạn của nỗi sợ trong đời này của cô rồi, dù là hình ảnh đáng sợ tự tưởng tượng, chứng sợ độ cao gì đó, hay nhốt cô trong phòng tối một ngày một đêm cũng không thể đạt được tới mức độ đó.
Đoàn Tiêu hơi nheo mắt, dường như muốn cười, nhưng không cười ra tiếng, anh từ từ thả cô xuống.
Sở Tiểu Điềm còn muốn nói gì đó, nhưng tay Đoàn Tiêu đã che mắt cô lại.
“Tạm thời cô đừng nhúc nhích.” Dường như trong giọng điệu của anh có chút bất lực.
“Nghe lời.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người: “Chuyển? Ông ấy gặp nguy hiểm gì rồi sao?”
Đoàn Tiêu không nói lời nào, quay người bước xuống xe, Sở Tiểu Điềm còn chưa phản ứng lại đã trông thấy anh mở cửa và ngồi xuống bên cạnh mình, mà người phía trước đã chuyển sang ngồi ở ghế lái.
Bên cạnh có ai đó đang huýt sáo, nhưng cô không có tâm trạng nhìn người khác.
Sở Tiểu Điềm còn chưa kịp gật đầu đã trông thấy Đoàn Tiêu đi về phía người kia.
Hai người cách nhau quá gần, lúc anh nói chuyện thì âm thanh vang lên bên tai cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được yết hầu anh chuyển động.
Sở Tiểu Điềm không động đậy lung tung nữa, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm.”
“C·h·ế·t cùng anh thì không còn sợ… Chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối.”
Đoàn Tiêu khoác áo ngoài lên người cô, nửa khuôn mặt của cô vùi trong lồng ngực anh, ngủ rất ngon lành.
Trái tim cứng rắn, chưa từng lung lay vì bất cứ chuyện gì giống như không có nhiệt độ kia.
Đoàn Tiêu buông tay cô ra, nghiêng nửa người trên qua.
“Cô Sở.”
Cô muốn ngẩng đầu lên nhưng Đoàn Tiêu đặt tay lên đầu cô, không cho cô ngẩng lên.
Đoàn Tiêu cho rằng cô sẽ khóc, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt nào, hơn nữa còn bình tĩnh lạ thường, từ đầu đến cuối cô đều bảo vệ đứa trẻ trước tiên, để bản thân mình ra phía sau.
Cô không ngủ được, nhưng thực sự đã bình tĩnh trở lại, bộ não và cơ thể cũng dần trở nên thả lỏng.
“Ở đất nước này, khắp nơi đều có nguy hiểm.” Z gác một tay sau đầu, nhắm mắt lại, lười nhác nói: “Không cần lo lắng, bên cạnh bố cô có người bảo vệ đặc biệt. Đương nhiên, không an toàn như cô hiện tại.”
Còn cả giọng nói nghẹn ngào vừa nãy: “Tôi tưởng anh sắp c·h·ế·t rồi.”
Cách ăn mặc giống nhau, nhưng trên người anh ta hiện rõ vẻ cà lơ phất phơ, bên trong là áo thun trắng, áo khoác đồng phục chiến đấu được anh ta tùy tiện treo trên người, quần rằn ri, trên bốt quân đội toàn là bụi, bước đi của anh ta rất lớn, miệng anh ta vẫn ngậm điếu thuốc kia.
Sở Tiểu Điềm không quen biết anh ta, chỉ đành gật đầu lịch sự: “Chào anh.”
Đoàn Tiêu khẽ nói: “Nhớ cô ấy rồi?”
Sở Tiểu Điềm ý thức được mình nói sai, cô bịt miệng mình lại, nhắm mắt, hận không thể vùi cả mặt vào trong đầu gối: “Ý của tôi là kéo ra, lôi tôi ra. Không… Không phải lấy ra.”
“Đi thôi, lên xe.”
Chắc đã nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của Đoàn Tiêu nên anh ta ngậm điếu thuốc trên miệng, tiện tay cầm s·ú·n·g lên, nhảy từ trên mái nhà xuống.
Z nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.