Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
Khoảnh khắc anh xoay người, bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm gọi anh lại.
Bản thảo cô lưu giữ không nhiều, thông thường chỉ có hai chương, bản thảo phải đăng mỗi ngày đều được lưu trước, sửa đổi một chút rồi mới cập nhật chương mới.
Người trẻ tuổi nói với giọng sâu xa: “Cãi nhau với bạn trai rồi à?”
Có điều, tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, cô không muốn làm phiền anh nữa.
Giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim, mang đến cảm giác sợ hãi nhỏ bé.
Cho dù bề ngoài anh bình tĩnh, nhưng khí thế khác với người thường kia cũng khiến người ta lập tức cảm nhận được người này không thể dây vào.
Sở Tiểu Điềm như có suy nghĩ gì đó, cô nói: “Nếu chỉ là trò chuyện thì sao? Anh ấy có thấy phiền mà block chị không?”
Làn da của Sở Tiểu Điềm rất trắng, là kiểu trắng nhợt nhạt. Đoàn Tiêu vốn cho rằng sắc mặt cô trắng bệch là vì sợ hãi, nhưng sau này phát hiện không phải như thế.
Sở Tiểu Điềm chần chừ giây lát, rồi gật đầu: “Tôi tự lên là được, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Khoan đã.”
Sở Tiểu Điềm lập tức dựng tóc gáy, cô ép bản thân nhấc chân, khi đang nơm nớp lo sợ bước về trước, người phía sau đi tới chỗ cô.
Anh ngước mắt nhìn, cau mày.
Anh tiện tay lấy khăn giấy lau máu dính trên ngón tay, quay đầu nhìn đại sảnh u ám của chung cư một cái.
Giống như tấm áp phích mà Úy Lam gửi đến. Cô dán nó ở góc tường trong nhà, chỉ cần cô nhìn một cái sẽ mơ thấy ác mộng, cho nên ngày nào cô cũng cố gắng không ngó ngàng đến nó nhưng lưng cô vẫn lạnh buốt, cảm giác như vừa quay đầu lại là có hình ảnh rất đáng sợ hiện ra.
Anh nói đưa cô lên chỉ đơn giản là muốn đưa cô lên lầu mà thôi.
Chương 14
Cũng may vẫn còn kịp giờ, sau khi đăng chương mới đúng mười hai giờ, cô kiểm tra lại lần nữa, phát hiện không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đoàn Tiêu nhìn đại sảnh không một bóng người ở chung cư: “Có chắc không cần tôi đưa lên không?”
Đèn trước chung cư rất u ám, màn đêm trong càng tối tăm dưới ánh đèn, thời gian này phần lớn mọi người đều đã nghỉ ngơi rồi, người ra ngoài chơi thì vẫn chưa về, cho nên cũng rất ít người qua lại.
Anh đóng cửa xe, bỏ chìa khóa vào trong túi quần, anh không nói suông, anh thật sự định đưa cô lên lầu.
Cách năm phút nữa là mười hai giờ đúng, Sở Tiểu Điềm chỉ kịp chào hỏi với Tuyết Cầu đang nhiệt tình lao tới một tiếng, rồi nhanh chóng mở máy tính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiểu Điềm nhìn sắc mặt của Đoàn Tiêu, cô rất nghi ngờ nếu như người bảo vệ kia là người của công ty họ, chắc sáng ngày mai sẽ nhận được thông báo đuổi việc rồi.
Người làm ngành này như bọn họ, một khi ký hợp đồng thì phải chịu trách nhiệm an toàn của khách hàng, ai cũng không hy vọng bởi vì một chút sai sót của bảo vệ mà gây ra nguy hiểm không thể lường trước.
“Chuyện hôm nay, liên lụy cô rồi.” Anh nói: “Về nghỉ ngơi đàng hoàng đi.”
Sắc mặt cô trông nhợt nhạt lạnh lẽo, nhưng làn da lại mềm mại mịn màng, giống như món đồ sứ xinh đẹp nhưng dễ vỡ, chỉ cần bàn tay không kiểm soát được sức mạnh sẽ làm cô bị thương.
“Sau này đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ, dù cho bọn họ có nói gì.”
Anh gật đầu: “Được.”
Cô không chú ý đến chiếc cằm dính máu của mình, vết máu đã khô dính lên chiếc cằm trắng trẻo của cô gái trông rất khác thường, chói mắt.
Cô không biết bản thân muốn gì.
Sở Tiểu Điềm đi vào chung cư, bỗng nhiên nhớ ra mình còn mặc áo của anh, cô cúi đầu nhìn. Đối với cô mà nói, chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình này ôm trọn cơ thể cô, nó rất dày và ấm áp.
Cô chần chừ giây lát, đang định xoay người tìm anh, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có người nhìn mình chằm chằm.
Bất ngờ là anh không hề do dự, cũng không thể hiện sự thiếu kiên nhẫn nào.
“Có bảo vệ.” Sở Tiểu Điềm nói: “Nhưng thông thường lúc này anh ấy thường… đi ngủ.”
Xem ra, ám ảnh tâm lý khi Tuyết Cầu gặp Đoàn Tiêu lần trước vẫn còn, hơn nữa còn không nhẹ.
“Muộn quá rồi.” Đoàn Tiêu cho một tay vào túi và nói: “Tôi không có thói quen đưa người ta về nửa đường đã đi.”
“Không có.” Sở Tiểu Điềm muốn nhanh chóng về nhà, thế là đi về phía thang máy. Người trẻ tuổi kia cũng đuổi theo cô, đang định nói chuyện, bỗng nhiên liếc thấy có một người đi tới rồi đặt tay lên vai cô, khẽ nói: “Sao không đợi tôi?”
Sở Tiểu Điềm giật nảy mình, lúc này cô mới phát hiện mình vẫn mặc áo khoác của Đoàn Tiêu. Tuyết Cầu ngửi thấy mùi lạ nên bực dọc đi quanh cô, còn ngửi tới ngửi lui trên người cô.
Cô cởi áo khoác ra, nhìn thấy máu dính lên cổ tay áo của mình, trong đầu lại hiện lên cảnh Dương Thiệu Quang đầy máu nhìn cô.
Mà điều kỳ lạ là cảm giác áp bức mạnh mẽ trên người anh dường như đã được tém lại, anh cụp mặt nhìn vào mắt cô, thậm chí khiến cô có một ảo giác dịu dàng.
Mặc dù vẫn không biết mùi vị của bánh kem, nhưng Sở Tiểu Điềm bỗng dưng có cảm giác mình được đút một miếng bánh ngọt, tim gan phèo phổi cô ngập trong sự ngọt ngào và hát vang khúc ca vui vẻ.
“Tuyết Cầu, em nói xem, nếu như sau này lỡ như chị thật sự gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ để ý chị chứ?”
… Không ngờ cô không sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô báo bình an với Lạc Bắc Sương, Tuyết Cầu nhảy lên chân cô, Sở Tiểu Điềm sờ đầu nó, bỗng nhiên ý thức được gì đó.
Tuy rằng động tác và lời nói của anh không thân mật, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng, nhưng trong mắt người ngoài thì là bộ dạng bảo vệ rất mãnh liệt.
Cô gái này dường như không thường xuyên ra ngoài hấp thụ ánh nắng mặt trời, ngũ quan của cô thanh tú, con ngươi cũng ngập nước rất có hồn, nhưng bởi vì làn da quá đỗi trắng mà khiến nó trở nên hơi yếu đuối, giống như cảm giác cô mang lại cho người khác là một cô gái được bảo vệ rất tốt, không chịu nổi thất bại.
“Chắc không đâu.” Khi cô nói chuyện, ngón tay vô tình nắm lấy ống tay áo khoác kia, Tuyết Cầu sủa một tiếng với cô, Sở Tiểu Điềm giật mình, vội vàng rút tay về, bất lực nói: “Được rồi, được rồi, chị biết em sợ anh ấy, chị bỏ xa chút.”
Thông thường anh sẽ không hứa như vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu nhìn anh.
Đó chắc là máu của Dương Thiệu Quang.
Địa lý của chung cư Hoa Dụ gần trung tâm thành phố, nhưng tiền thuê nhà không tính là cao so với chung cư trong thành phố, người thuê cũng rất tạp nham, phần lớn đều là học sinh sinh viên hoặc là người đi làm gần đó, biện pháp an ninh cũng không đến nơi đến chốn.
“Sao thế?”
Anh nheo mắt, nhớ đến ánh mắt ngơ ngác lúc ngón tay anh chạm vào cằm của cô gái.
Người đi phía sau đi ngang qua người cô, nhìn cô một cái.
Đây là sự nông nổi theo bản năng, sau này nghĩ lại, lúc đó chắc đầu óc cô không suy nghĩ gì cả, chỉ là gọi theo bản năng, khi cảm thấy rất bất an thì nôn nóng cần thứ gì đó.
Người trẻ tuổi kia bĩu môi, lập tức rẽ sang hướng một thang máy khác.
Có lẽ là vì cô từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc của anh, nhưng thứ dịu dàng này chắc sẽ không tồn tại ở trên người người đàn ông này đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiểu Điềm ngơ ngác, vừa định gật đầu thì bỗng nhiên Đoàn Tiêu cau mày và nói: “Đừng cử động.”
Cô nhấc tay lên, phát hiện trên cổ tay áo có dính máu, chắc là lúc cô chưa rửa tay, không cẩn thận dính vào.
Đoàn Tiêu: “...”
Dường như trong chiếc áo ấm áp của người đàn ông thì cảm giác sợ hãi mọi thứ của cô đã trở nên suy yếu và biến mất trong không khí.
Bọn họ đứng rất gần, khiến cho thân hình của Đoàn Tiêu trông to lớn khác thường trước mắt cô. Cô có chiều cao một mét sáu ba, mang giày đế bằng, chỉ có thể ngửa đầu mới nhìn thấy mắt anh.
Anh nhấc tay, lau nhẹ cằm cô, lau đi vết máu kia.
Cho dù nhìn thế nào, cô gái như Sở Tiểu Điềm một mình ở chỗ này có hơi nguy hiểm.
Nhưng cho dù là lời hứa miệng, anh cũng sẽ không làm trái, trừ khi đối phương đưa ra việc làm anh phải làm trái nguyên tắc.
Vừa đến tầng, hai người bước ra khỏi thang máy. Sở Tiểu Điềm đi tới trước cửa nhà mình, có lẽ Tuyết Cầu ở bên trong nghe thấy tiếng động nên đã chạy ra trước cửa chờ rồi.
Tuyết Cầu vẫn cọ tới cọ lui trong lòng cô, bỗng nhiên nó sủa một tiếng đầy hùng hồn với cô, rồi nhảy xuống.
Hai người bước vào thang máy, Sở Tiểu Điềm nhấn tầng sáu: “Vừa rồi cảm ơn anh, tôi cho rằng anh đã đi rồi…”
Đó là thứ mà cô thiếu nhất. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Là một người trẻ tuổi có đôi mắt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết uống không ít rượu. Người kia dường như thấy cô ăn mặc kỳ lạ, nhưng khi nhìn gương mặt chính diện của cô, anh ta lại cảm thấy biểu cảm sợ hãi của cô gái này rất đáng yêu, thế là anh ta bắt chuyện một cách mờ ám: “Em gái, muộn như vậy rồi, đi một mình không sợ hả.”
“Sở Tiểu Điềm.”
Nhưng Đoàn Tiêu không thuộc về hai loại này. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cô biết Đoàn Tiêu cố ý nói như thế, sau này cho dù người kia gặp lại cô, chắc cũng sẽ lập tức nhớ đến người đàn ông không dễ dây vào bên cạnh cô.
Giống như lúc nhỏ cô nhìn thấy một món mình rất muốn có được, nhưng lại không dám thể hiện sự mong chờ quá rõ rệt, cô hơi chần chừ lại hơi căng thẳng nhìn vào người đàn ông cao lớn trước mắt: “Chuyện gì cũng tìm anh được sao? Nếu không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng… Tôi cũng có thể tìm anh ư?”
Nếu người đàn ông khác đưa một cô gái lên trên nhà vào giờ này, rất có khả năng là có ý nghĩ khác, hoặc là dễ dàng bị người ta hiểu nhầm thành có ý định khác.
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, đây là lần thứ hai anh gọi tên cô.
Nhưng khác với lần đầu, khi anh gọi cô lần đầu tiên thì giọng điệu đầy xa lạ, còn lần này lại khiến cô cảm giác rất nhiệm màu.
Khi anh nói câu này không hề cười, nhưng không biết tại sao Sở Tiểu Điềm cảm nhận được rõ ràng ý cười lờ mờ lướt ngang qua đáy mắt người đàn ông này.
Bên dưới lầu, Đoàn Tiêu khởi động xe, nhìn vào vệt máu không rõ ràng trên ngón tay mình.
Sau khi nhìn rõ người, Sở Tiểu Điềm không còn sợ hãi nữa, cô bình tĩnh nói: “... Tôi đâu có đi một mình.”
Anh nói: “Chỉ cần cô mở lời, chuyện gì tôi cũng có thể giúp cô.”
Biết đâu, chỉ vì sự mạnh mẽ cứng rắn từ trong xương tủy của người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác an toàn không nói thành lời.
“Đi thôi, tôi đưa cô lên.”
Thông thường vào lúc này, trên người cô đã đổ môi lạnh ướt cả áo rồi.
“Camera hỏng rồi.” Đoàn Tiêu lạnh lùng nói: “Muộn như vậy mà ngay cả một người bảo vệ trong đại sảnh cũng không có, ban quản lý tòa nhà làm ăn kiểu gì vậy?”
Đoàn Tiêu buông tay ra: “Đi thôi, đưa cô lên lầu.”
Đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp, Sở Tiểu Điềm hơi buồn cười, nhưng nhìn anh nghiêm túc như thế, nếu cười thì thật không hay chút nào.
Có lẽ tối nay lại là một đêm mất ngủ.
Xe dừng trước chung cư, Đoàn Tiêu xuống xe, Sở Tiểu Điềm vừa mới cởi dây an toàn thì anh đã mở cửa xe ra.
Trong đại sảnh rất yên tĩnh, một âm thanh nhỏ bé cũng được phóng đại lên nhiều lần .
“Không cần đâu, tôi tự lên được rồi. À… Còn cái này.” Sở Tiểu Điềm cầm lấy bánh kem: “Cái này… Là cho tôi à?”
Đoàn Tiêu nói: “Không phải cho cô, lẽ nào cho tôi à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện hôm nay là bọn tôi mắc nợ cô một ân huệ.”
Bởi vì ai cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, sau này đối phương có thay đổi hay không và vì lòng người là thứ khó lường nhất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.