Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22. Kỳ Nhông trong giấc mơ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22. Kỳ Nhông trong giấc mơ


Đây gần như là bản năng của cậu, khi nhìn thấy hộp gấm bay ra. Dù nó là thứ gì đi nữa, trước tiên cầm về xem đã.

Đột nhiên, sau lưng cậu có giọng nói của nữ nhân vang lên.

" Hey, ngươi có nhìn thấy Hoàng Quân ở đâu không? "

Diệp Phong không nghĩ tới, cô nàng nhìn xinh đẹp, yêu kiều, vừa nói mấy câu đã muốn động thủ.

Siêu tốc Thần kinh mở ra!

" Thật xin lỗi, Hoàng Quân thiếu gia đã dặn tôi phải coi giúp ngài ấy " Diệp Phong có chút bị làm khó.

" Là nó! " Diệp Phong mắt rất tinh, hộp gấm vừa bị rơi ra ngoài liền thấy được

Diệp Phong hai mắt trợn to, một cỗ cảm giác thoải mái dâng lên trong lòng cậu. Thân thể nhẹ bâng, tri giác dần dần xa cách thực tại.

Tay của Trịnh Tuyết lúc nào cũng chỉ cách cậu một chút xíu, nhưng thủy chung đều không thể đụng trúng người Diệp Phong.

Mùi thơm ngọt dịu nhẹ, có chút giống siro dành cho trẻ em.

Gần đây Hoàng Quân luôn trốn tránh cô. Chắc hẳn lại đi hú hí với cô nàng nào rồi đây. Đúng là đồ c·hết bằm.

Cả quá trình trôi chảy thuần thục.

Chương 22. Kỳ Nhông trong giấc mơ

Diệp Phong ngất đi.

Cô nhìn thấy áo khoác trên tay Diệp Phong, nghi ngờ hỏi, " Tại sao ngươi lại cầm áo khoác của hắn? "

Hộp gấm bị đá bay xuống đất, đồ vật bên trong cũng văng ra, bay thẳng vào miệng của người đàn ông trước mặt.

Diệp Phong tò mò tiến về phía ánh sáng. Cậu đi mãi, đi mãi vẫn không thấy nguồn sáng là ở đâu.

Trịnh Tuyết hơi không kiên nhẫn, liền muốn tiến lên đoạt lấy áo khoác trong tay Diệp Phong.

" Đương nhiên là được, ngài cứ yên tâm" Diệp Phong cố nén nhộn nhạo trong người, mừng thầm nhận lấy áo khoác.

Hoàng Quân vừa quay lại nhìn, thấy Diệp Phong đang đến, "A, cậu vẫn chưa trở về sao? Hôm nay công việc đã kết thúc, cậu cũng trở về đi thôi, ngày mai còn có nhiệm vụ ".

Xung quanh tràn ngập sương mù, chỉ có phạm vi hai ba mét quanh kỳ nhông là rõ ràng. Mặt đất nơi đây bằng phảng nhãn nhụi, không có bất kỳ thứ gì.

" Này, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ, ta không hề cố ý! "

Diệp Phong cũng cảm giác được thế giới xung quanh đang dần trở nên trắng xóa.

Cô xưa nay yêu thích động thủ, nói xong liền tiến lên, muốn khống chế lại Diệp Phong. Sau đó xem hắn cất giấu đi là thứ gì.

Men say thấm dần, khiến người anh trở nên rất khó chịu, cần phải đi trị liệu gấp.

Lần này Trịnh Tuyết thật sự nghiêm túc ra đòn, chân dài bao phủ toàn bộ phạm vi tránh né của cậu.

Diệp Phong không biết mình đang ở đâu, cũng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

" Nói nhiều như vậy làm gì, đưa cho ta!"

Đó hẳn là một cảm giác rất kỳ diệu, khó diễn tả bằng lời.

Siêu tốc Thần kinh mở ra!

Diệp Phong trái tránh, phải tránh, di chuyển vòng quanh nàng.

Cậu vô ý thức muốn đến gần đầu kia Kỳ Nhông kia, bản năng nói cho cậu sẽ có sự thay đổi to lớn nếu mình tới đó.

" Chuyện đã qua không cần nhắc lại, đều là chuyện nhỏ ". Hoàng Quân không để chuyện hôm đó trong lòng.

Cậu rất phân vân, có muốn lấy cái hộp ra xem thử hay không, dù sao đây cũng là đồ vật của Hoàng Quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là giống như một loại trực giác hơn về khứu giác.

" Uhm, cảm giác còn rất mềm mại, đàn hồi "

Diệp Phong không tự chủ được bóp một cái nữa.

Tay của Diệp Phong không nén được tò mò, dự định tiến vào túi áo lục soát.

" Ngươi vừa làm cái gì đó? " Trịnh Tuyết cầm áo khoác vào tay. Nàng vừa thoáng thấy có thứ gì rơi khỏi túi áo, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.

Cậu quay đầu, thấy một cô gái xinh đẹp trong váy dạ hội đang nhìn mình. Hình như có chút quen mắt, lúc nãy trong lúc luyện tập, cậu có nhìn qua nàng.

Diệp Phong nhận ra sinh vật trước mắt, chính nó đã t·ấn c·ông cậu đêm dông hôm đó.

" Tên này vậy mà cũng biết võ, dù động tác không thế nào tiêu chuẩn " cô hiểu lầm.

" Khách hàng nào? Ta rõ ràng vừa rồi còn thấy hắn ở đây ". Cô gái không tin lời của Diệp Phong.

Nhưng cậu lại đánh giá quá thấp định lực của bản thân. Ống chất lỏng nằm trong miệng cậu, mùi thơm càng nồng đậm, một cỗ đói khát thèm thuồng xâm chiếm đầu óc Diệp Phong.

Đang lúc cậu mờ mịt, nơi xa có một đạo ánh sáng màu đỏ, xuyên qua sương mù hấp dẫn lấy cậu.

Cô đưa tay phải ra, muốn bắt lấy vai của Diệp Phong, chỉ cần nhấn một cái, đảm bảo khống chế lại hắn.

Bên trong hộp có một ống chất lỏng, bị đá trúng, bay ra ngoài.

Mùi thơm kia rõ ràng càng nồng hơn bao giờ hết.

Diệp Phong trong lòng xao động, không tự chủ được thử thăm dò, " Ngài không thấy nóng sao? Có cần ta cầm giúp ngài áo khoác không? "

Từ khi nhìn thấy chiếc hộp gấm đen kia, trong cơ thể cậu, như có thứ gì đó thôi thúc cậu lại gần nó.

Cậu cố nén ánh mắt không nhìn vào trong túi áo của Hoàng Quân.

Dường như sâu tận trong óc của cậu, có thứ gì bức thiết muốn có được nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu tò mò bước lại gần Hoàng Quân hơn. Hoàng Quân cũng đang chào tạm biệt bạn bè.

Trên chân mang theo giày cao gót, bước chân cô lại vẫn nhanh nhẹn, không hề bị ảnh hưởng.

Cậu vô ý thức giơ tay bắt lại xúc tu trước mặt.

Diệp Phong thử ngửi ngửi xung quanh, hình như không hề có mùi thơm nào, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được rõ ràng nó phát ra từ trong hộp gấm.

Chất lỏng vừa xuống thực quản, lập tức tan ra, như hòa tan vào cơ thể.

Đầu óc Diệp Phong hoàn toàn mông lung như người đang nằm mơ, lúc ở trong sương mù, cậu gần như mất đi khả năng suy tư phán đoán, tất cả chỉ dựa vào bản năng để hành động.

" Tôi không có! " Diệp Phong lắc đầu, cậu thực hiện cực kỳ nhanh, không nghĩ tới cô nàng này vẫn để ý được.

Chân Trịnh Tuyết vừa mới chạm vào tay mình, cậu liền thuận theo dùng ngón tay mở nắp hộp ra.

Cậu dự định giả vờ ăn vạ. Bằng cách này cậu có thể hợp lý lấy đi thứ đồ trong hộp gấm.

Mọi người sau đó cũng lục tục rời đi.

Cầm hộp gấm trong tay, Diệp Phong hơi chút thở phào.

" Tại sao nó lại ở đây? Đây là ở đâu? Sao mình luôn có một cảm giác như đang nằm mơ ".

" Nóng? Cũng không quá nóng. Lát nữa ta phải đi…". Hoàng Quân bỗng nhiên nghĩ tới, anh còn có hẹn với tiểu Thúy.

Diệp Phong không chắc thân phận của cô như thế nào. Hôm nay, người đến đây đều không phú tức quý, cậu cũng không dám đắc tội.

Mặt cậu đỏ bừng, hai mắt trợn lên, hô hấp khò khè khó khăn.

Diệp Phong nhanh nhẹn đưa chân phải ra trước, dùng gót chân, đá trúng hộp gấm. Hộp gấm thay đổi quỹ đạo, bay về phía cậu. Cậu liền thuận thế đưa tay ra bí mật bắt lại.

" Đừng hòng qua mắt được ta, đưa vật ngươi cầm trong tay cho ta xem! ". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trịnh Tuyết cũng bị làm cho nổi nóng. Dưới chân cô dồn lực, chân dài tung ra một cái đá móc, thẳng về mặt Diệp Phong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai nha, vừa nghĩ tới tiểu Thúy, đúng thật là có chút nóng cả người.

Chủ quản Hoàng rất hài lòng với thái độ tích cực của Diệp Phong, người trẻ tuổi, sẽ dễ có nhiều tiếng nói chung với nhau hơn.


" Hoàng Quân thiếu gia đang đi tiếp khách hàng rồi thưa Tiểu thư " Diệp Phong mỉm cười đáp

Vì nàng giật lại áo khoác quá mạnh, từ trong túi áo rơi ra một vật.

" Diệp Phong, cậu có muốn về cùng chứ? " Chủ quản Hoàng chuẩn bị rời đi.

Hoàng Quân nhanh chóng đưa đồ cho Diệp Phong, một thân gọn nhẹ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Là Hoàng Quân thiếu gia nhờ tôi ở đây giữ hộ, chờ ngài ấy xong việc sẽ quay lại lấy ".

Nhiều tháng nay bận rộn, khiến hắn không có thời gian đi thăm các em gái.

Tác giả: gakobitmiss

Ống chất lỏng này có thiết kế đặc biệt, đầu lưỡi Diệp Phong vừ ép nhẹ một cái, chất lỏng trong ống liền chảy ào vào trong khoang miệng.

Kỳ nhông nằm cuộn tròn thân thể không nhúc nhích, chỉ có xúc tu trên đầu bay trong không khí, thân hình của Diệp Phong vậy mà chỉ cao tới đầu nó.

Xung quanh toàn là sương mù xám xịt, dày đặc, không nhìn rõ phía trước.

Diệp Phong ý định ngậm ống chất lỏng này, sau đó âm thầm mang trở về nghiên cứu xem nó là thứ gì.

Hôm nay, anh ta vừa đến Việt Quốc, đã đi tham quan cả buổi chiều, sau đó tham gia tụ hội. Anh ở Việt Quốc còn rất nhiều hoạt động, nên cần nghỉ ngơi thật tốt.

Không biết qua bao lâu, Diệp Phong ngày càng tới gần ánh sáng màu đỏ.

Từ trước đến giờ, tính cách cô luôn là như thế, nói một là một, hai là hai, không ai dám phản bác. Cô định giật áo khoác lại.

Nhìn bóng lưng Chủ quản Hoàng rời đi, Diệp Phong không biết tại sao mình muốn làm như vậy.

Vì vậy dễ dàng phòng bị từ trước, dù nàng ra đòn nhanh hơn, đều bị cậu trước hạn tránh né.

Người đàn ông hét lên một tiếng đau đớn, ôm lấy cổ họng, té ngã xuống sàn.

Một người đang mơ, sẽ không bao giờ nhận ra mình đang mơ. Nếu như họ nhận ra mình đang mơ, thì chắc chắn đã cách tỉnh dậy không xa.

Đây cũng là lí do hắn tuyển Diệp Phong vào.

Diệp Phong từ khi nàng vận lực đã dễ dàng nhận thấy. Mắt của cậu có thể dễ dàng bắt được mọi chi tiết biến hóa trên thân thể nàng, dù chỉ là nhỏ nhất.

Thế giới bỗng nhiên quay cuồng, từ trên trời giáng xuống một bàn tay, đập trúng Diệp Phong,

" Chủ quản Hoàng để tôi ở lại chờ ngài trở về. Tôi cũng muốn nói xin lỗi ngài về chuyện lần trước, vô tình đụng phải khiến ngài suýt thì té ngã ". Diệp Phong nói dối.

Hai chân Diệp Phong chuyển vào tư thế phòng thủ, hạ thấp trọng tâm, nhanh chóng tránh thoát tay của cô.

Diệp Phong ôm cổ họng, khặc khặc liên tục, dường như bị nghẹn thứ gì ở cổ.

Sương mù xung quanh bỗng nhiên tản đi. Cậu mới dần thấy rõ khởi nguồn của ánh sáng đỏ.

Diệp Phong nhận thấy không thể kịp thời né tránh. Cậu bỗng nảy ra một ý hay. Vì thế dơ hộp gấm trong tay lên, ngăn chặn lại chân của cô.

Hoàng Quân vừa đi khỏi, cậu liền không thể chờ đợi, tìm một góc không người. Cậu dám chắc chắn đồ vật hấp dẫn hắn, chính là nằm trong chiếc hộp ở trong túi áo khoác.

" Aaa! Đồ biến thái!! "

Chương 22. Kỳ Nhông trong giấc mơ

" 1 tiếng … không, 1 tiếng rưỡi nữa cậu đến Phòng số 303, gõ cửa gọi ta là được".

Hơn 11 giờ tối, Patro rời đi trước, trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Trịnh Tuyết ra đòn cực nhanh, tin chắc Diệp Phong không thể né kịp. Thấy cậu bất đắc dĩ đưa tay đón đỡ, lực đạo của cô tung ra rất lớn, hất văng hộp gấm trong tay cậu ra ngoài.

Một con Kỳ Nhông da trơn quái dị nằm ở đó, toàn thân nó gần như trong suốt, phát ra ánh huỳnh quang đỏ nhạt. Trên đầu Kỳ Nhông có chín cái xúc tu to dài dựng thẳng.

" Ngươi là nhân viên của hắn sao? Ta là Trịnh Tuyết, bạn gái của hắn, ngươi đưa đồ của hắn cho ta cầm là được. "

Cơ bắp không còn nhận theo điều khiển của bản thân, đầu lưỡi cậu bản năng ép chặt ống chất lỏng.

Nơi này cho cậu một cảm giác quen thuộc, hình như trước đây cậu đã đến qua, nhưng cậu lại không tài nào nghĩ ra là lúc nào.

" Tôi… Tôi muốn ở lại nghe thiếu gia Hoàng Quân phân phó ".

Chủ quản Hoàng thấy Diệp Phong tự giác như vậy rất vui mừng.

...

Càng đến gần, cảm giác thèm thuồng trong lòng Diệp Phong lại càng mãnh liệt, thân thể cậu bắt đầu hơi nhộn nhạo, hô hấp dồn dập.

Một cái xúc tu trong đó đột nhiên đình chỉ lay động, nó ngoe nguẩy, sau đó chậm rãi đung đưa về phía Diệp Phong.

Xúc tu tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, chiếu sáng khuôn mặt cậu. Diệp Phong như thoát khỏi mông muội, trở nên thanh tỉnh hơn. Cậu dần nhận thức được bản thân, cảm nhận được xung quanh, ký ức và khả năng tư duy cũng trở lại.

Giống như một người đang mê man ngủ, bỗng nhiên tỉnh lại trong chính giấc mơ của mình.

" Như vậy đi, nhờ cậu cầm giúp ta áo khoác và đồ đạc, nếu có ai gọi tới, bảo ta đang bận tiếp khách hàng quan trọng."

Bên cạnh, tiếng nói lo lắng truyền vào tai Diêp Phong, càng lúc càng nhỏ, cho đến hoàn toàn biến mất.

" Rất tốt, ngày mai cậu có thể đến làm muộn. Nếu Hoàng Quân thiếu gia có gì phân phó, mà không quyết định được cứ gọi điện thoại cho ta ".

Trịnh Tuyết tập võ từ nhỏ, phản ứng của cô vì thế nhanh hơn người thường rất nhiều. Người trước mắt này động tác lưu loát, chuẩn xác, vật kia vừa mới rớt ra đã bị hắn tiếp được.

Toàn bộ tâm trí của cậu như bị kéo ra khỏi thân thể, đi đến một chiều không gian khác.

Trong mắt cậu, động tác của cô trở nên ngày càng chậm chạp.

Dường như cậu đã bị lạc vào một thế giới mông lung, trắng đục, vô tận không có cuối cùng.

Trịnh Tuyết bắt hụt cũng hơi ngạc nhiên, bàn tay uyển chuyển, lập tức thay đổi hướng, muốn bắt lại cậu bằng được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22. Kỳ Nhông trong giấc mơ