Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15. Cổ vũ cho Tiêu Tuấn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15. Cổ vũ cho Tiêu Tuấn


Cậu có Siêu Năng Lực, nếu lợi dụng tốt hoàn toàn có thể trợ giúp Tiêu Tuấn chiến thắng.

" Ha ha, tôi đã nói, mập mạp chắc chắn sẽ thua " tên râu quai nón hớn hở cười to, " Trò chơi này yêu cầu sự tập trung và phản xạ rất cao, hình thể của hắn quá mập, quyết định hắn không có quá nhiều ưu thế ".

" Sức mạnh chính là vua. Cơ bắp mới là thứ nam nhân theo đuổi. Nhà tôi ai cũng rèn luyện cơ bắp từ bé " hắn phối hợp gồng lên hai tay, biểu diễn từng khối cơ bắp của mình.

Bên cạnh Diệp Phong vang lên một giọng nam ồm ồm.

Tác giả: gakobitmiss

Nếu hắn còn tính là trẻ con. Nếu không ai nói, còn tưởng hắn giả dạng học sinh thi đấu đây.

Diệp Phong cũng chen miệng cổ vũ cho Tiêu Tuấn, " Tiêu Tuấn cố lên! ".

Đây là trường dành cho người có tiền, học phí hàng năm tính bằng tiền tỉ, vì thế hôm nay đến đây đều là doanh nhân, người giàu có hoặc có quyền thế.

Kiến trúc đơn giản, tường vàng ngói đỏ, nhìn một cái là thu hết cả khuân viên trường vào tầm mắt.

Tiêu Tuấn cũng làm một thủ thế OK đáp lại.

Quả bóng ném khá mềm, không thể gây ra thương tích, nhưng bị ném trúng ở tốc độ cao, b·ị đ·au là không tránh khỏi.

Mỗi đội có sáu tuyển thủ trên sân của mình. Ở đường kẻ giữa sân đặt vào sáu trái bóng mềm, bên trái ba, bên phải ba.

Nhất là lực ném bóng mạnh, các đồng đội đều cố ý c·ướp bóng đưa cho hắn t·ấn c·ông. Đối thủ bị hắn ném trúng, í ới gọi liên tục, chắc hẳn b·ị đ·au không nhẹ.

Rất nhanh hiệp một đã kết thúc. Đội của Tiêu Tuấn bị dẫn trước với tỉ số 2-7.

Rất nhanh đội của Tiêu Tuấn chỉ còn một người cuối cùng, đối thủ thì còn đến bốn người.

Mỗi đội rất nhanh cử ra hai người nhanh nhẹn nhất ở cánh phải, tiến lên c·ướp lấy bóng.

" Ai nha, khoan đã!! " Diệp Phong nảy ra một ý hay.

Chính vì thế Diệp Phong rất ít khi tự mình đi mua quần áo.

Chương 15. Cổ vũ cho Tiêu Tuấn

Nếu là trước đây, đến nơi như thế này, cậu sẽ cảm thấy chút tự ti, nhưng hiện tại không giống. Cậu sở hữu Siêu Năng Lực, dù không quá cường đại, nhưng vẫn khiến cho cậu cảm thấy mình đặc biệt.

" Ngươi là gì của hắn? "

Phần thắng còn rất lớn, nhất là cậu không ưa cái thói coi thường người khác của tên râu quai nón.

Với lại nói thật Tiêu Tuấn cũng không có ưu thế gì, đánh cuộc phần thua cũng lớn hơn.

Hai bên tuyển thủ đều đã chuẩn bị vào vị trí sẵn sàng.

Đội của Văn Trác nhờ vào hắn mà dễ dàng chiến thắng cả hai hiệp đấu.

Thấy Diệp Phong nhìn sang, hắn rất tự hào chỉ dưới sân, " Thấy được em trai tôi sao, chính là đứa cao lớn nhất trên sân, hôm nay hắn chắc chắn sẽ bắt được chức vô địch".

Diệp Phong khua nhẹ nắm đấm, cho đứa bé cố lên. Hôm nay, có thể cậu chính là khán giả duy nhất cổ vũ cho Tiêu Tuấn.

" Tôi chính là anh họ của nó " Diệp Phong không muốn để hắn biết Tiêu Tuấn không có người thân đến cổ vũ.

Tiêu Tuấn không thi đấu, nên Diệp Phong thả lỏng người ngồi xuống quan sát.

" Lại là cá cược? Sao nhiều người thích cá cược với mình như vậy?" Diệp Phong thầm nghĩ.

" Nếu em trai tôi vô địch, ngươi thua năm triệu. Còn nếu em trai ngươi vô địch, tôi thua mười triệu " Tên râu quai nón rất có thành ý đề nghị, " Không đáng bao nhiêu tiền, vui là chính ". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Ha ha, ngươi nhìn tên nhóc mập kia, hắn lắc mông thật buồn cười " tên râu quai nón chỉ tay chế giễu Tiêu Tuấn.

"Nói xấu người khác trước mặt người quen của hắn là rất không hề lễ phép" Diệp Phong hơi trầm giọng xuống.

" Nếu ngươi không tin, vậy hai chúng ta cá cược nhỏ một phát như thế nào? ".

" Tuýt!! " Trọng tài chính thổi còi ra hiệu trận đấu bắt đầu.

Diệp Phong cũng khá lo lắng. Nhìn tình hình hiện tại, Tiêu Tuấn cũng không phải là tuyển thủ mạnh trong đội.

Đâu đâu cũng có thể thấy được các loại xe ô tô mắc tiền sang trọng như Mex, BMM, Auda, Bentlo…

" Cũng chưa chắc, trong thể thao, chuyện gì cũng có thể xảy ra ". Diệp Phong bất bình thay Tiêu Tuấn.

Tên râu quai nón cũng ra sức hô to, " Văn Trác cố lên! Cho bọn hắn biết thế nào là đàn ông chân chính! ".

Tưởng tượng em gái hắn cũng cơ bắp cuồn cuộn nhẹ răng cười, cậu không khỏi rùng mình một cái.

Đứa bé lẳng lặng đứng ở trong góc, khởi động một mình, bộ dáng ỉu xìu đáng thương, thỉnh thoảng lại nhìn về phía khán đài tìm kiếm.

Theo hướng hắn chỉ, Diệp Phong nhìn thấy trong đám tuyển thủ có một người cực kỳ nổi bật.

Đúng như cậu nghĩ, một lát sau Tiêu Tuấn vừa né được một trái bóng, thân hình chưa kịp điều chỉnh lại, đối thủ bắt được cơ hội, ném một trái bóng đập vào vai hắn.

Trên sân thiếu niên tên Văn Trác cực kỳ nổi bật. Hắn cao to nhất sân, nhưng động tác không hề chậm chạp.

Tuyển thủ cuối cùng cực kỳ linh hoạt, một mình hắn đối mặt với bốn người, nhưng không hề hoảng hốt.

Đội đối thủ dành được một điểm.

Cục vàng cục bạc nhà mình vậy mà lại bị người h·ành h·ạ thê thảm không nỡ nhìn.

Diệp Phong còn nhớ thuở nhỏ đi học ở quê nhà, trường học chỉ có ba dãy lớp học, mỗi dãy hai tầng, giữa trường là sân rộng.

" Đường đi hoa cả mắt, đúng là không giống với trường học công "

Trên sân, các tuyển thủ đều đã trở về lại vị trí ngồi của đội mình.

Trong sân, các tuyển thủ đang tự do làm nóng người. Hôm nay có bốn đội chia cặp thi đấu, hai đội thắng sẽ tiến vào chung kết tranh giải nhất.

Khán đài khá ồn ào, nhưng cách sân không xa. Tiêu Tuấn thoáng nghe thấy có người gọi mình liền nhìn lên.

Trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu. Sau màn giới thiệu, hai đội đầu tiên thi đấu cùng ra sân chào khán giả mở màn.

Cậu không nhịn được tò mò hỏi, " Cá cược như thế nào? ".

Cậu còn để ý thấy vài chiếc xe hiệu Dạ Vũ, đây là khoản xe con mới ra mắt của tập đoàn Lam Thiên, được sản xuất tại Việt Quốc. Kiểu dáng rất đẹp mắt vì thế ở trong nước có một nhóm người ủng hộ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phong xem tranh tài trực tiếp môn thể thao này. Cậu cũng cảm thấy mới lạ.

Cơ sở vật chất hiện đại, đầy đủ từ phòng học, các phòng bộ môn Âm nhạc, Hội họa, Studio, phòng thí nghiệm, cho đến hồ bơi, sân bóng, nhà thể d·ụ·c.

Vừa lấy được bóng, bọn hắn liền chuyền về cho đồng đội phía sau, hoặc là chú ý quan sát đối thủ, chuẩn bị tránh né.

Trận đấu tiếp theo chính là đội Tiêu Tuấn ra sân. Đội hắn mặc áo xanh, đối thủ mặc áo trắng.

Mỗi trận đấu có hai hiệp, mỗi hiệp kéo dài hai mươi phút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Tuấn bị loại.

Sáng thứ bảy, hiếm thấy được một sáng trời xanh nắng vàng.

Trọng tài thổi còi vang lên, trận đấu thứ hai bắt đầu.

"Thật trùng hợp, em trai của hai chúng ta đều thi đấu hôm nay".

Tiêu Tuấn chăm chú quan sát đối thủ, nhếch cái mông nhỏ, nghiêng trái nghiêng phải tránh bóng.

Nếu thắng cậu có thể lấy mười triệu đây! Diệp Phong tiếc nuối thèm thuồng, cậu không có tiền đánh cược.

Ngôi trường này có diện tích hơn 2000 mét vuông, toạ lạc ngay trung tâm Quận 10.

Trường quốc tế Việt Lạc đối với cậu thật giống như một tòa mê cung, rất nhiều kiến trúc đan xen nhau, lối đi chằng lối đi, không biết đường nào mà lần.

Diệp Phong rõ ràng thấy được mập mạp tuy không tính nhanh nhẹn, nhưng phản xạ còn rất tốt.

" Được thôi, tôi đồng ý cá cược! ".

"Người ta siêu giàu, còn mình thì có Siêu Năng Lực, không kém gì " Diệp Phong tự sướng.

Đứa bé né tránh biên độ không lớn, hạn chế di chuyển nhiều, để tránh tiêu hao thể lực và mất trọng tâm.

"Xin lỗi, cho qua, cho qua". Diệp Phong cố gắng lách người tiến lên khán đài.

Đội của Tiêu Tuấn thi đấu trận thứ hai.

" Em tôi cũng là học sinh mà, nó mới học lớp bảy " tên rây quai nón rất tự hào về thân hình em trai mình, " Có phải hay không rất ngưỡng mộ? Tôi đã giúp nó rèn luyện cơ bắp từ nhỏ, chỉ cần ném trúng, đảm bảo đám nhóc con kia đổ như rơm rạ ".

Diệp Phong nhìn hắn như nhìn kẻ khủng bố, đây là thể thao mà hắn nói như là đi đánh nhau.

Một người nam cao to, trên mặt mọc nhiều râu quai nón, cơ bắp lực lưỡng đang lớn tiếng cổ vũ.

Chương 15. Cổ vũ cho Tiêu Tuấn

Cậu bé nhảy cẫng lên, cực kỳ vui mừng vẫy tay đáp lại, " Thầy Phong! ".

Đây là đồ mẹ cậu mua cho cậu vào dịp Tết, năm nào cũng vậy, cứ Tết đến về nhà phụ giúp bán hàng, là cậu được mua cho vài bộ đồ vỉa hè.

Tiêu Tuấn ngoan ngoãn đứng ở cuối sân bên mình không nhúc nhích. Có vẻ như nhiệm vụ của hắn được giao duy nhất chính là cố gắng cách xa đối thủ nhất có thể và né bóng.

" Tốt, biết phát huy ưu điểm của chính mình " Diệp Phong thầm khen.

" Cố lên Văn Trác, đụng ngã hết đối thủ, nghiền nát bọn hắn, cho mọi người thấy ai mới là kẻ mạnh nhất ".

Mỗi lần Văn Trác ném trúng một đối thủ, cũng sẽ có một vị phụ huynh nào đó cũng hô hoàn lên, xót xa cho con em nhà mình.

" Năm triệu mà không đáng bao nhiêu? Đồ nhà giàu! " Diệp Phong thầm mắng, " Nói cho ngươi ngạc nhiên, trong túi ta còn không có tới hai trăm ngàn đồng".

Diệp Phong đi giày thể thao, quần áo trên người đều là hàng vỉa hè, lạc thỏm giữa đám đông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ vì hôm nay có tổ chức thi đấu Bóng Né, rất nhiều phụ huynh có mặt tại trường.

...

" Có khi còn có cơ hội gặp nhau ở trận chung kết đây ".

Bên trong có một sân bóng rổ rất rộng. Hôm nay dành ra để tổ chức thi đấu bóng ném cho học sinh.

" Tiểu Thần cố lên!! "

Trên khuôn mặt mập mạp lúc này mới hiện lên nụ cười, hai mắt híp chặt lại, thịt mỡ trên người rung động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Hàn Nha cố lên!! " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Luật chơi đơn giản dễ hiểu, khi trọng tài bắt đầu trận đấu, cả hai đội sẽ cùng xông lên giữa sân c·ướp bóng về cho đội mình.

" Đương nhiên, trường đại học ta cũng có môn này. Chính ta còn huấn luyện cho em trai mình" nói đến sở trường của mình, tên râu quai nón rất hăng hái, " Hôm nay hắn chắc chắn sẽ cầm giải nhất ".

" Ngươi cũng chơi bóng né? " Diệp Phong thấy hắn có vẻ khá hiểu về môn này.

Diệp Phong tò mò, " Tên này không có em gái đi ".

Ánh mắt cậu rất tốt, dễ dàng nhận ra Tiêu Tuấn. Cậu bé mập mạp mặc quần đùi đen và áo thun xanh. Trên mắt đeo kính bảo hộ thể thao, trông còn khá ra dáng tuyển thủ.

Diệp Phong hướng hắn vẫy tay gọi, " Tiêu Tuấn, thầy ở đây! ".

Trên khán đài lúc này đã chật ních người, có cả người lớn và học sinh. Chủ yếu là phụ huynh đến xem con mình thi đấu. Các học sinh thì ngồi cổ vũ ở khu ghế gần sân thi đấu.

Rất dễ dàng từ trong đám người nhận ra Diệp Phong.

Liên tục phòng thủ phản công, hắn kiên trì loại thêm hai đối thủ, cuối cùng mới bị hai người còn lại hợp lực, dồn về góc sân, hết không gian di chuyển, bị ném trúng.

Chiều cao của hắn phải tới 1m75, thân hình to lớn, so với đồng đội xung quanh đều phải cao hơn một hai cái đầu.

Diệp Phong lơ ngơ tìm đường đến khu nhà thể d·ụ·c, nơi Tiêu Tuấn nói sẽ diễn ra cuộc thi đấu.

Diệp Phong đã có mặt ở trường quốc tế Việt Lạc rất sớm, cậu đã hẹn với Tiêu Tuấn sẽ đến cỗ vũ.

Dodgeball (ném bóng hay bóng né) là một môn thể thao mới du nhập vào Việt Quốc những năm gần đây.

Trên khán đài các phụ huynh nhiệt tình cổ vũ cho con cái nhà mình.

Phương thức chơi là loại dần đối thủ, người chơi có được bóng cần ném bóng trúng đối thủ, nếu đối thủ bị ném trúng sẽ bị loại, còn nếu đối thủ chụp được bóng thì người ném bị loại, đồng thời một đồng đội sẽ được cứu vào sân.

Chọn một ghế ngồi còn trống, cậu chú ý quan sát bên dưới sân.

Đội nào bị loại hết tất cả thành viên trước sẽ thua.

" Anh bạn, rèn luyện cơ bắp không tốt cho thân thể của trẻ con " Diệp Phong tốt bụng nhắc nhở.

Hắn hai tay cầm hai trái bóng, dùng mặt bóng che chắn cho mình, lúc thì né tránh, lúc thì dùng bóng trong tay đẩy ra bóng bay tới.

" Ăn gian, hắn không phải người lớn sao? Đây là thi đấu của học sinh trung học mà? " Diệp Phong kỳ quái hỏi.

Mất hơn mười phút, sau khi hỏi đường mấy lần, cậu cuối cùng cũng tìm tới khu nhà thể d·ụ·c.

" Vậy thì chưa chắc, tôi thấy nhóc mập mạp không chừng phải thua ở trận này " tên râu quai nón lắc đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15. Cổ vũ cho Tiêu Tuấn