Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Lại là quần băng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Lại là quần băng


Các cô gái rất hâm mộ người mẫu trên trang bìa, họ vừa trẻ trung sáng sủa, lại rạng rỡ tươi đẹp.

Lúc trước Ngụy Bân có cùng đi công tác với anh, đôi khi anh ta cũng thay anh lấy hành lý, nhưng cũng không thấy Ngụy Bân có trái tim mỏng manh yếu đuối như vậy.

Ởtrongbệnhviệnnàylâunhưvậy,nhưnghễmàDịchAnhLãngvà“kẻthù”LêÚychạmmặt,thìkhôngphảilàbựcbộicũnglàmệtmỏitoànthân.Khôngngờđâylàlầnđầutiênanhcảmthấyhàilòngkhichọcghẹocô:“Nóitonhưvậy,chẳnglẽcôcảmthấyvinhquanglắmà?”

Thành phố S phồn hoa như vậy, hết thảy đều chân thật.

Một nghìn hai trăm tệ – đủ để cô dùng hơn hai tháng.

Trước khi xuất viện, hai người đã hoàn toàn đạt được thỏa thuận cho tình hữu nghị, chung sống hòa bình và cố gắng không làm phiền công việc và cuộc sống của nhau.

…………………

Bồn tắm lớn không được dùng đến.

Các bạn nữ hỏi Lê Úy có muốn trở thành người mẫu không.

Nếu chỉ là người bình thường thì cũng chẳng sao. Nhưng dựa vào giả thiết xây dựng Dịch Anh Lãng như vậy, muốn phụ nữ nào mà chẳng được, vì sao một hai phải sống như một nhà sư khổ hạnh, thật sự không hợp lý.

Nếu cô cho rằng anh là gian thương không lợi không làm, vậy thì cứ cho cô ta nghĩ như vậy đi.

Khi ở trong bệnh viện, đồ thay ra mỗi ngày đều là dạng thoải mái lại dễ giặt rửa.

Đi vào phòngquần áo, Dịch Anh Lãng bị đủ loại kiểu dáng quần áo làm cho lóa mắt.

Điều kỳ lạ hơn là, trong thùng rác cạnh bồn cầu còn có thêm vài chiếc khăn giấy dính máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhiều yếu tố phi thực tế như vậy, làm sao tác giả có thể hoàn thành được chứ?

Dịch Anh Lãng chìa ra khuôn mặt xinh đẹp như vậy, thì dù Lê Úy rất tức giận, nhưng cô lại không nỡ ra tay với chính mình.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 8: Lại là quần băng

Nhưng mà nếu như nam chính không phải là Dịch Anh Lãng, có lẽ cô càng có thể vui hơn nữa.

Đúng là đànông và phụ nữ rất khác nhau.

Thế giới này do tác giả tạo ra, nhưng đối với những người sống ở đây, cảnh vật nào cũng rất sống động.

Nghĩ đến những âm mưu máu c·h·ó làm người ta khó chịu về sinh lý đó, trong lòng Dịch Anh Lãng là sự kháng cự.

Những diễn viên gạo cội yên tĩnh đóng phim còn không kiếm được nhiều tiền bằng một cái quảng cáo làm người diện của Lê Úy, Lê Úy dựa vào cái gì cơ chứ?

LêÚylàmộtcâyháiratiền“chínhtrực”.Cácnghệsĩkhácsẽngaylậptứcđưarađiềukiệnvớicôngtysaukhigiátrịbảnthânđãtănglên,nghệsĩcódãtâmkhôngít,thếnênHoaÁnhchịuthảnhữngngườigiốngnhưLêÚy–tínhcáchnhẹnhànglạidễdàngnắnbóp–mớilàlạ.

Chị Úy Úy bị sao thế này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lê Úy mím môi, có chút xấu hổ.

Quách Húc Phương tưởng cô lo lắng cho kịch bản, liền vỗ vai an ủi: “Hãy tin tưởng vào năng lực của bản thân, em có thể.”

Dịch Anh Lãng nhàn nhạt ừ một tiếng.

Mà đây chính là nam chính của một mình cô thôi.

Chú thích

Ngốc quá, phải có mới nhận tiền được chứ.

Cũngkhôngbiếtnữa,haylàcậuviếtmộtláthưbỏvàohòmthưhỏimộtchútxem,coinhưcóthểkiếmtiềntiêuvặt.

Theo quan điểm của Dịch Anh Lãng, đó chỉ là cách cư xử của một quý ông bình thường, nhưng mà Tiểu Đường lại không suy nghĩ như vậy.

[2]Bài tập cánh tay thiên nga

Cuối cùng Lê Úy cũng đã cảm nhận được chỗ tốt của việc là nữ chính.

Dịch Anh Lãng nhìn cô. Không hiểu sao, anh lại cảm thấy khuôn mặt trước mắt dường như không phải của mình, mà là của Lê Úy. Khuôn mặt tinh tế đang nhăn lại, lông mày đẹp như tranh vẽ, nhưng nét mặt lại có chút rối rắm, như đang giận anh nhưng không dám cứng rắn với anh.

Côngbằngmànói,kỹnăngdiễnxuấtcủaLêÚythậtrakhôngtệ,cóthểnóilàtrênmứctrungbìnhtrongsốcácnữdiễnviêncùngthời,chỉlàthờiđạivôcùngnổitiếngđãsớmkếtthúc,thịtrườngngàycàngbãohòa,nêntuyLêÚyvẫncònnổinhưngvẫnkhôngthoátkhỏidanhhiệunữdiễnviêntrẻđượcyêuthích.Vớisựnổitiếngnàythìtrongmắtnhómngườiquađường,bọnhọcảmthấykỹnăngdiễnxuấtcủacôkhôngđủđểxứngvớisựnổitiếnghiệntại.

Trong tiềm thức của cô cảm thấy chắc chắn có âm mưu.

Lúc mọi người đang thảo luận thì không biết ai là người nhìn thấy Lê Úy – người đang buồn rầu vì vừa trượt bài thi thử.

Nếu như là Lê Úy, chắc chắn cô sẽ xinh đẹp hơn người mẫu trên tạp chí.

Chỉ là những khoản tiền tiêu vặt này chẳng qua như là muối bỏ biển, những mong đợi của cô luôn nhạt nhòa và xa vời vợi.

Cô ngồi trên xe do Dịch thị đưa đến đón mình, ngồi vào ghế sau xe như người mất hồn, còn thường xuyên xoay đầu lại nhìn ra phía bên ngoài thông qua lớp kính trong suốt.

“Nếu như cô không thiếu tiền.” Dịch Anh Lãng nhướng mi một cách lười nhác, “Vậy thì lấy cổ phần đi.”

Thấy Dịch Anh Lãng không có ý nói đùa với mình, Lê Úy vội xua tay: “Tôi, tôi chỉ là c·h·ó ngáp phải ruồi mà thôi. Nếu anh bằng lòng để tôi một phần cổ phần, thì tôi có thể tự trả tiền, anh chỉ cần nói một con số cần thiết để có thể mua cổ phần là được.”

Mãi cho đến hiện tại, cô vẫn rất coi trọng việc kiếm tiền.

Cho đến khi vào đại học, cô đã dọn ra ngoài, không còn xin chú thím tiền nữa, tiền tiêu vặt dành dụm được lại dùng để sinh hoạt.

Dịch Anh Lãng mím môi, vẻ mặt bình tĩnh của anh lại trở nên phức tạp.

Vô nghĩa, cô không thể không quan tâm đến chính mình hay sao.

Dịch Anh Lãng chỉ nhướng mày mà không nói gì.

Nếu như nói cô chưa từng yêu đươngthì có thể dùng lý do công việc để lấy lệ cho qua, còn đặt giả thiết Dịch Anh Lãng không chịu thân thiết với ai vì lý do như vậy, thật sự là đã phá hỏng phong cách Tổng giám đốc độc tài rồi.

Lê Úy hơi do dự, một lúc sau mới ngây ngốc hỏi, có cần gửi hình rõ không?

Lý-do-đầy-mình-nhưng-khó-nói-nên-lời-Dịch-Anh-Lãng: “……”

LêÚynghĩtớichuyệnđâylàtruyệnkinhđiểnvềtổngtàiquyếtđoán,tuyrằngtìnhtiếtcâutruyệnvẫncònchưaxảyra,ngaycảđiềukiệnxảyravẫncònchưatới,nhưngtìnhtiếtmáuchóvàhấpdẫnnhấtchínhlàviệcnữchínhthaythânđổiphận.

Đây là chuyện quan trọng nhất.

Như thể sợ Dịch Anh Lãng hối hận, Lê Úy thấp giọng hỏi để xác nhận: “Thật sự cho tôi làm cổ đông?”

Rốt cuộc đây là tiểu thuyết gì?

Lê Úy há mồm, có chút kinh ngạc.

Làm sao Lê Úy có thể không vừa lòng cổ phần của Dịch thị.

Không phải Hoa Ánh không nói tới chuyện tình cảm, mà là bản chất của thương nhân đã quen với việc mở rộng lợi ích mình hết mức có thể.

Vì cái gì một mực yêu cầu nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình phải có tình cảm khác? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

DịchAnhLãngcườinhạtmộtcái:“CôchorằngcổphầncủaDịchthịlàthứmuốnmuathìcóthểmuasao?”

CôđãkýhợpđồngdàihạnvớiHoaÁnh.GianhậpHoaÁnhtừlúchọcđạihọc,thếnênHoaÁnhvừanângcô,vừabồidưỡngcô,màcôcũngtintưởngHoaÁnh,cũngchưabaogiờhoàinghivềđiềugìdùđólàviệcphânchialươngbổng,làmngườimẫutrangphụctrongphim,haybiểudiễntiếtmục.HoaÁnhđưachocôbaonhiêutiềnlươngthìđóchínhlàbấynhiêutiềnlươngmàcôcó.

Anh hạ thấp giọng hỏi cô: “Cô muốn lên hot search à?”

“ChịÚyÚy,chỗnàycứđểemsắpxếp,trướctiênchịđitắmđi,từbệnhviệnvềthìphảitắmrửa,đểxuađikhôngkhítrongbệnhviện.Mấyngàynaychắcchịkìmnénmặcđồbệnhnhânđếnmứcsắphỏngrồi.”TiểuĐườngchămsócđếnmứcchutoàn,“Phòngđểđồđãđượcemdọnquarồi,chịcóthểthỏasứclựabộnàomàchịthích.”

Trong lòngcô hỏi hệ thống: “Vì sao muốn viết về một nam chính có bệnh kín?”

Hailầnđènđỏtrongvòngmộttháng!

Lê Úy đành phải tạm biệt Dịch Anh Lãng trong sự tiếc nuối.

Tiểu Đường kinh hãi.

Chẳng lẽ tình tiết xảy ra sớm?

Khi mới bước chân vào ngành công nghiệp này, thật ra cô chỉ muốn kiếm tiền sinh hoạt mà thôi.

Ngụy Bân đã quá quen với não chỉ nghĩ đến tình ái của “Dịch tổng”, nhưng đây là lần đầu tiên tài xế nhìn thấy nó.

“Khôngcó,”LêÚylắcđầu,“ThậtranămngoáichịQuáchđãgiúptôiliênlạcvớiHoaÁnh,đểchotôiđượcnhậpvàocổđônghoặclàcôngtygiúptôithànhlậpmộtvănphònglàmviệcriêng,nhưngmàchuyệnnàyvẫnchưađượcthảoluận.”

Hệ thống có chút bất đắc dĩ, nó cảm thấy mạch não của nữ chính này thật là đơn thuần.

Sau khi lên đại học, Lê Úy tiếp tục làm người mẫu bán thời gian, cho đến sau đó lại bị thu hút bởi mức lương cao, được giới thiệu vào đoàn phim.

Truyện ngôn tình chính là mang lại sự vui vẻ hạnh phúc cho các cô gái.

Chú và thím nuôi cũng không tệ với cô, mỗi tháng còn cho cô chút tiền tiêu vặt, nhưng Lê Úy cũng không dùng đến, cô chỉ lặng lẽ tiết kiệm tiền.

Việc này không nên chậm trễ, Tiểu Đường lao ra khỏi phòng tắm, tính bắt Lê Úy – người đang uống nước cho hạ nhiệt – rồi hộ tống người này đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.

“Nữ diễn viên trẻ nổi tiếng đột ngột dẫn đàn ông về nhà”, tin tức này cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua lại được.

“Khôngcầntiền,vậyanhmuốncáigì,”LêÚychaumàybuồnrầu,“Ngoàitiềnrathìanhcòncảmthấyhứngthúvớicáigìnữa?”

Tạo ra một câu chuyện cổ tích tình yêu cho các cô gái. Trong thế giới này, luôn luôn có một người đàn ông là nam chính của một người.

Cô vội vàng đưa tay lên chặn trước ngực một cách cảnh giác, chợt cô nhận ra rằng dù có che thì cũng vô dụng, lúc này cô đang ở trong cơ thể của Dịch Anh Lãng, cơ thể này vốn dĩ là của anh ta.

Người đàn ông tìm tìm, mũi hơi ngứa và khuôn mặt cũng hơi nóng lên, cuối cùng không tìm được, anh đành phải chọn đại một cái.

Nếu như muốn nhìn thấy sự hiểu lầm thực tế giữa nam và nữ, thì có thể chọn một loạt các tác phẩm văn học hiện thực.

Lúc ấy có một chị gái làm trong tạp chí thời trang đã nhiệt liệt đề cử cô tham gia vào trường nghệ thuật. Thế nhưng Lê Úy biết con đường này cũng không dễ dàng với những gia đình bình thường, huống chi là người sống nhờ nhà chú thím như cô, làm sao cô không biết ngại mà đưa ra yêu cầu muốn làm sinh viên trường đại học nghệ thuật được.

Dịch Anh Lãng nghe Lê Úy nói thì anh đã rõ vì sao Hoa Ánh không muốn buông tay.

Hôm nay cô có thể đứng vẻ vang trước ánh đèn sân khấu, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng cô sẽ mãi như thế này.

Theocôthấy,tiềnlàthứnhuyếuphẩmtrongcuộcsống,cũngchínhlàthứbảođảmchotươnglaicủacô.Côkhôngdựavàoaicả,cũngkhôngmuốnđượcdựavàoai;chỉcókiếmtiềnthậttốtmớilàmchocôyêntâm.

“……”

Anh giúp Lê Úy, cũng chính là giúp mình vào lúc này.

Lê Úy chửi thầm trong lòng.

Khôngbiếtcôgáiđãmởmắtratựlúcnào,khuônmặtthanhtúbanđầudầndầntrởnêntươisángvàtinhxảo,côcắnmôi,lôngmidàitạothànhmộtcáibóngmờhìnhquạtphủxuốngđôimắt.

TiểuĐườngđanggiúpthudọnđồđượcmangvềtừbệnhviện.VốntưởngrằngtheothóiquencủachịÚyÚy,nếukhôngngâmmìnhhơnnửagiờ,tắmthậtsạchsẽ,thìnhấtđịnhsẽkhôngđirangoài;aingờchưađầymườiphútmàchịấyđãdộixongngười,rồiđira.

……….

NhưngmàLêÚyvẫnkhôngyêntâmvềDịchAnhLãng.Lúcanhđangthudọnđồđạcchuẩnbịxuấtviệnthìcôcònthòqua,dặndòhếtchỗnàytớichỗkhác,ynhưĐườngTănghơnnửatiếngđồnghồ.

Là một ngôi sao nữ, Lê Úy rất tự chủ. Để thể hiện khía cạnh tốt nhất trước ống kính, danh sách chế độ ăn uống của cô được kiểm soát chặt chẽ, hơn nữa cô còn đến phòng gym đều đặn hàng tuần. Không chỉ như thế, cô còn đi đến thẩm mỹ viện.

Sau đó, cô nhanh chóng vượt qua vòng phỏng vấn với một vài bức ảnh đời thường, và nhận được đồng lương dễ nhất trong cuộc đời.

Cô suy nghĩ rồi nhéo vào mặt mình để trả thù.

Sau khi vào nhà, Tiểu Đường rất tích cực giúp anh sắp xếp hành lý. Dịch Anh Lãng đánh giá ngôi nhà này một lần, đúng là phong cách trang hoàng điển hình của mấy nữ sinh trẻ. Trên tủ có đủ thứ đồ dùng – là mấy món đồ sinh hoạt theo sở thích của con gái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu người đại diện của cô không nghĩ chuyện này cho cô, phỏng chừng Lê Úy vẫn sẽ nghĩ rằng mình đã kiếm được rất nhiều tiền.

Đây là tín hiệu sức khỏe kém do cơ thể gửi đến!

Dịch Anh Lãng mởngăn kéo bên dưới tủ quần áo đứng, đây hẳn là nơi để đồ lót cá nhân.

[1]Bài đạp xe đạp

NgườitàixếhọTrươnglàmộtnhânviêncũcủanhàhọDịch,nếubỏquaquanhệcấptrênvàcấpdưới,ôngấyđãnhìnhaingườithiếugiahọDịchnàylớnlên,nếugọiônglàbậcchachúcũngkhôngphảilàquá.

Lê Úy lại hỏi, tiền có nhiều không?

Xe cá nhân rốt cuộc cũng chạy tới nhà Lê Úy.

Hay là Dịch Anh Lãng thật sự có bệnh gì không thể nói ra?

Trước đó, Lê Úy chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Làn da của cô ấy trắng đến gần như trong suốt dưới ánh nắng, lông tơ màu vàng kim mượt mà vẫn chưa phai mờ trên khuôn mặt non nớt của cô.

“Kịch bản lần trước chị nói với em đã được đàm phán tốt với đạo diễn rồi. Đây là một bộ phim do chính Hoa Ánh chúng ta phụ trách sản xuất. Em là nữ một, nhưng không giống với những bộ phim thần tượng em đã đóng trước đây, nó là một bộ phim nghiêm túc trong công sở, thế nên nó có thể khó khăn cho em. Mấy ngày nay em nên đi tới công ty vài chuyến, chị đã nói với bên quản lý rồi, để cho em tới cảm nhận nơi làm việc thực sự, cũng thuận lợi cho việc nhập vai.”

Thời đó, các bạn nữ trong lớp thường đọc tạp chí dành cho giới trẻ, trên trang bìa của các tạp chí đều là những bạn học sinh trong trang phục thời trang rất đẹp.

Thế nên cách nói chuyện của ông cũng tương đối thoải mái: “Lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia quan tâm đến một người phụ nữ như vậy đấy.”

Vì cuộc sống bức bách, anh không thể không học cách mặc.

Cô nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa nói đủ, còn muốn tiếp tục nói khi lên xe, nhưng đã bị Dịch Anh Lãng ngăn lại không thương tiếc.

Chỉ là “Lê Úy” của hiện tại không phải là người ngốc.

Dịch Anh Lãng không biết mạch não của cô ta phát triển như thế nào.

Trong lòng Lê Úy không phục, cô vội vã phản bác: “Vậy chuyện ăn uống tiêu tiểu của anh cũng do tôi làm thay anh đấy.”

Lê Úy không hiểu lời anh ta, cô đưa tiền ra mà anh ta còn không chịu, chẳng lẽ thật sự muốn tặng không cho cô?

Mà cơ thể của anh và Lê Úy vẫn chưa được thay đổi trở lại.

Kịch bản này là nội dung trong cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết. Nếu Quách Húc Phương đã đề cập đến nó, điều đó có nghĩa là cốt truyện chính thức sắp bắt đầu rồi.

Kẻ thù cả đời —— quần băng.

TiểuĐườngtậntìnhkhuyênbảo,nhưhiểuđượcnhữngchuyệnkhôngthểnóiracủaÚyÚy:“ChịÚyÚy,đừngcảmthấyxấuhổ.Maumặcquầnbăngvào,chúngtasẽchạyđếnbệnhviệnmộtchuyến.

“Nghèo cho sạch, rách cho thơm”, huống chi cô cũng không phải là người nghèo, cô có tiền cơ mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không còn Lê Úy ríu rít ở bên tai, nhưng đổi lại có Quách Húc Phương thay thế.

Dựavàomấytấmảnhtrênnewsfeeds,kếđếnlàmarketingmạnhmẽ,thìcônổitiếngcũnglàđiềuhiểnnhiên.Chỉcóthểnóilàtrờicaothươngtìnhchochéncơm,khôngliênquandùchỉmộtítđếnnănglựcnghiệpvụcủacô.

Dịch Anh Lãngchau mày tìm bên trong.

Tiểu Đường có chút kinh ngạc: “Chị Úy Úy, chị sao thế?”

Hoa cúc vàng kem, mặt dây chuyền hình dâu tây viền ren, viên ngọc xanh giữa sao trời, nơ con bướm màu xanh ngọc, cái gì cũng có. Từ mấy thứ này, có thể thấy Lê Úy là người phụ nữkén chọn và tỉ mẩn như thế nào.

“Như vậy thì không phù hợp với giả thuyết mà.” – Lê Úy nói trong lòng.

Nhưng khi nhìn thấy thứ này trong ngăn kéo, anh mới biết được đồ lót của nữ giới lại có nhiều kiểu dáng như vậy.

Tiểu Đường có chút bối rối, cô nàng nghĩ bồn tắm bị hỏng nên chờ chị Úy Úy bước ra, cô đã vội vàng chạy vào.

Cô cười hai tiếng, lại không biết nên nói gì.

—— “…… Nam chính là một người bình thường.”

TàixếTrươngcườihahả:“Tôinhìncậulớnlên,cũngkhôngthấycócônàngnàocóthểtớigầncậu.Bàchủsuýtchútnữathìlolắngrằngcậu…Nhưngmaymắnthay,cuốicùngcậucũnghiểuđược.”

“Thân thể của cô lúc này chính là của tôi đấy.”, Dịch Anh Lãng liếc cô, “Mấy ngày nay tôi đều thay cô ăn cơm, tắm rửa, thậm chí là đi vệ sinh; thì cô cho rằng thân thể này còn có cái gì lạ lẫm với tôi không?”

Chị gái ấy thở dài, nói người có điều kiện bẩm sinh tốt như vậy, thật đáng tiếc khi không đi theo con đường minh tinh.

…………………….

Lê Úy đã khôngxứng, vậy thì Dịch Anh Lãng càng không xứng.

Cô nàng trề môi, có chút khổ sở: “Có phải chị Úy Úy không cần em nữa đúng không?”

Trong nhận thức của Dịch Anh Lãng, đồ lótcủa phụ nữ sẽ không hơn không kém như vậy.

“Còn nữa, lúc có dâu ghé thăm thì anh nhớ mặc quần băng trước khi ngủ đó.”

Thời niên thiếu, nhiều cô gái xung quanh cô đã biết đến thú vui trang điểm, lén cô chủ nhiệm tô son hay chuốt nhẹ một lớp mascara, nhưng chỉ có mỗi Lê Úy là không có gì cả.

Dịch Anh Lãng nhướng mày, ánh mắt bình thản: “Cô không vừa ý?”

Đen, trắng và xám luôn lànhững gam màu kinh điển vượt thời gian trongtủ quần áo của nam giới, mà phái đẹp lại có thể khoác lên người những màu sắc sặc sỡ, tươi đẹp và bắt mắt nhất.

Nàolà“Khôngănđồngọt,khôngănđồcay“;nàolà“kemtrongtủlạnhmuavềnhìnchobớtthèm,trămngànlầnkhôngđượcăn.”,lạicáigìmà“Buổitốitrướckhingủcầnphảilàmbàiđạpxetrênkhôngtrung30lần.[1]”,”Nếunhưởkhôngtrongnhàkhôngcóviệcgìlàm,hãylàmngaybài‘Cánhtaythiênnga’.[2]” Bấtkểviệctonhỏ,côđềughirasợDịchAnhLãngsẽquên.

“Đây là việc trợ lý làm, em không cho Tiểu Đường cầm còn không phải là không cho con bé việc để làm sao?” Quách Húc Phương thay Tiểu Đường giải vây: “Lê Úy, em vừa mới ra viện nên không thể xách đồ nặng được, cứ để Tiểu Đường giúp em đi.”

Cô nhún vai, vẻ mặt khó tránh khỏi mất mát.

Anh ấn nào giữa trán, có chút cáu kỉnh.

Khungcảnhbênngoàicửasổôtônhanhchóngthayđổi,câycốixanhtươicùngvớicaoốcđanxenvớinhautrongtầmmắt;thỉnhthoảngcóánhmặttrờibuôngxuốngtrongxe,vệtsángđơnsắctựanhưmộtmảnhnhỏrựcrỡcủaviênthạchanhvàng.

Tiểu Đường vốndĩ đã xách hànhlý cho anh, nhưng một người đàn ông to lớn như Dịch Anh Lãng sao có thể để một cô gái nhỏ cầm lấy, thế nên anh không nói nhiều, trực tiếp nhấc hành lý khỏi tay cô.

Dịch Anh Lãng dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh chậm rãi nói: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì.”

Côvắngmặtlâunhưvậy,chắcchắnpaparazzisẽcanhởbênngoàinhàcô.NếunhưlúcnàylạichụpđượchìnhảnhcôđứngcùngvớiDịchAnhLãng,thìkhôngcầnnghĩcũngbiếtrằngsẽtốnkhôngítsứclựcđểmócnốiquanhệ.

Không có cái nào nhìn bình thường hay sao?

—— “Khôngphảilàtừđầutớicuốichỉyêuem,từthểxácđếncontimchỉthuộcvềemsao?Độcgiảtìmđếnngôntìnhđểtìmsựvuisướng,khôngphảitớiđâyđểtrảinghiệmhiệnthực.”

Chẳng lẽ anh thật sự lại thay Lê Úy đi qua những cái tình tiết đó sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Lại là quần băng