Đang Diễn Vai Tổng Tài Bỗng Nhiên Hoán Đổi
Đồ Dạng Tiên Sâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Đi WC
[1] Thủy văn: thường được sử dụng khi người đọc không hài lòng với cách xử lý chiếu lệ của tác giả đối với tác phẩm; cũng có thể được sử dụng khi tác giả đã viết một đoạn văn dài mà không có nhiều tiến bộ nhưng để tạo ra số lượng từ nên cứ thêm chữ vào.
Dịch Anh Lãng không có sở thích kỳ lạ dạy ngườikhác đi tiểu, nhưng anh cũng khôngmuốn người phụ nữ này chạmvào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ khi Lê Úy tỉnh lại, cô ấy đã soigương hai mươi phút rồi, hơn nữa càng soi thì sắc mặt càng tối, càng soi càng xấu.
Trong cuốntiểu thuyết này, cô đã bị nam chính hiểu lầm từ chuyện lớntới chuyện nhỏ hơn chục lần. Vài giây trước còn khóc lóc đòi tránh xa ngườiđàn ông này, thì và giây tiếp theo đã đồng ý leo lên giường của nam chính, cònbị nữ phụ bôi nhọ và hãm hạivô số lần. Cuối cùng sau khi trải qua đủ mọi cách bị làm nhục và bắt nạt, nữ chính thánh mẫu đã tha thứ cho mọi người và kết thúc có hậu.
Lê Úy là một người diễn viên lớn lêntrong vinh quang của khoa học và chủnghĩa xã hội, vậy nên kêu người khác giúp cô đi tiểu thật sự côkhông làm được.
Mắt thấy Dịch Anh Lãngchuẩn bị bùng nổ, Lê Úy đúng lúc làm cho Quách HúcPhương dừng tay, cô tỏ vẻ muốn nói chuyện một mình với Dịch Anh Lãng.
Quách Húc Phương càng cảm thấykỳ quái hơn: “Tôi vẫn luôn ở cửa, chưathấy Dịch tổng đi ra ngoài, vì sao cũng không thấy Lê Úy đâu?”
“Cô thả lỏng thì sẽchảy ra được.”
Trong lúc nhất thời, Ngụy Bânkhông xác định được việc mình tách hai người ra để dưỡng thươnglà quyết sách đúng hay không.
……..
“Rốt cuộc cô đã làm gì với tôi!”
Dịch Anh Lãng hừ lạnh một tiếng,rất giống như một đứa trẻ trâu không nghe lời dạy dỗ.
Quách Húc Phương vì tươnglai của nghệ sĩ nhà mình mà kêu Tiểu Đườngche lại miệng của “Lê Úy”. Đáng thương cho Dịch Anh Lãng bị một cô nàng nhỏ nhắn ôm chặt cổ che miệng lại,anh tagiãy giụa “Hm…Hmmm”. Tiểu Đường ở bên cạnh thì khóc lóc cầu trời khấn phật cho chị Úy Úy trở lại như bình thường.
Vẻ mặt Lê Úy thoải mái,giọng nói nhẹ nhàng: “Không nghĩtới việc tiểu đứng cũng rất khó khăn, ha ha (* ̄▽ ̄*).”
Ngay cả khi chấpnhận thực tế đã hoán đổi thân xác, thì việc phá vỡ phòng tuyến của tâm lý khi thực hiện hành vi sinh lý nào đó thay đối phương là điều thực sự khó khăn.
Chú thích
Quách Húc Phươngnhanh chóng quay về phía “Lê Úy” kêu: “Dịchtổng còn chưamuốn so đovới em, còn không mau xin lỗi Dịch tổng đi.”
Lê Úy: “……”
Dịch AnhLãng: “……”
Dịch Anh Lãng nghe vậy thì cười, anh chỉvào “Dịch Anh Lãng” đang đứng, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Cô nói sao?Tôi xin lỗi cô ta?”
Khi cômở miệng lại một lần nữa, vì cổhọng đã đượclàm ẩm nên giọng nói bình thường của người đàn ông cuối cùng đã khôi phục.
Có người mặt ngoài nhìn như ôngchủ lớn hô mưa gọi gió, nhưng trên thực tế lại là người hơnhai mươi tuổi vẫn còn cần ngườikhác cầm lấy họa mi để đi tiểu.
Lê Úy độtnhiên mím môi,nước mắt như trực trào ra, ánh mắt nhìn vào Quách Húc Phương bỗng nhiên mềm mại hẳn.
Lê Úy kẹp chân, sắc mặtửng hồng: “Tôi muốn đi WC.”
Để giữ cho cốt truyệntiếp tục, tác giả – người đã kiếm đủ tiền bấy lâu nay – lười thay đổi đề cương để viết lại nên thêm một cái hệ thống một cách cầm chừng để đảm bảo nam nữ chính có thể tiếp tục đi theo nội dung truyện.
Dịch Anh Lãngnhắm mắt, vẻ mặt hiện rõ sự tuyệt vọng.
Trong đầu hai người bỗng nhiên bị ném cho một đống nội dung trong tiểu thuyết mà cái âm thanh kia vừa nhắc tới – |Thân ái: Tổng tài đại nhân, anh chậm một chút|.
“Trờiơi khó quá đi mất.”
Saukhinhân vật chính bình tĩnh lại, bởi vìcổ họng quá khô khốc nênLê Úy mới uống một ngum nước vào bụng.
Quách Húc Phương sợ mất mật,Lê Úy thật sự điên rồi, dám nói chuyệnnhưvậy với Dịch tổng!
Lê Úy cũng rất bấtđắc dĩ: “Tôi làm sao biết được, tỉnhdậy đã thành như vậy rồi.”
Thân thể Dịch AnhLãng chấn động, đột nhiên anh trừng mắt: “Cô!!”
“Dịch tổng, bác sĩ kêuanh trở về phòng bệnh của mình đấy.”
Vốn dĩ muốn đi nhưngbị dù dọa nên quay ra ngoài.” Lê Úy nhỏ giọng nói: “Vừa mới uốngnước xong thì lại mắc nữa rồi.”
Trướckhi DịchAnh Lãng có ý thức tự chủ, anh chính là một cỗ máy không có cảm xúc đi theo cốt truyện. Sau khibình tĩnh lại, giọng điệucủa anhấy cuốicùng không còn giễu cợt nữa.
Đâylà thư ký của Dịch Anh Lãng, lúc trước cô đã từng gặp quaở phòng họp.
Anh chàngkhó hiểu: “Là Dịchtổng, có gìkhông đúng sao?”
Có khả năng chínhvì quá uất ức nên cô mới có thể có suy nghĩđộc lập của mình.
Lê Úy cảm thấy người nàynhìn quen quen, cô nhanhchóng đã nhớra.
—— “Nam chính thân mến,nếu nhưtác giả biết thì còn cần sử dụng đến tôi để làm gì?”
Cứ tiếp tục như vậy cũngkhông phải là biện pháp, Dịch Anh Lãng không định dính dáng đến người phụ nữ này nữa. Anh chống giường đứng dậy, định đến gặp bác sĩ để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.
“Hu hu, nước tiểu không chảy ra ngoài được.”
Nhìn người đại diệnvì mình mà nói chuyện như vậy, Lê Úy cảm động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô dựavào tường, bụm mặt rồihét to trong sự tan vỡ.
Dịch Anh Lãng cười lạnh: “Cô khôngbiết? Cô là loại con gái khôngbiết xấu hổ thì còn cócái gì mà có thể không làm được?”
Quách Húc Phương nghĩ thầm, đâm hỏng đầu còn nghiêm trọngnhiều hơn so vớibị đâm vào mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quách Húc Phương và Tiểu Đường kinh ngạc nhìn vị Tổnggiám đốc đứng ở cửa với cái tay phải vẫn còn đang bó bột.
Ngay cả chuyệnđi vệ sinh cô cũng không màng đến, lảo đảo chạyrakhỏi nhà tắm.
“Anh vừa kêutôi là gì?” Lê Úy thì thào hỏi.
“……”
…………….
Lê Úy tự nhận thấyđã giữ mình trong sạch, người đại diện quản lý cô cũng rất nghiêm khắc,ngoại trừ scandal với các sao nam khác, cô còn không biết tình yêu là như thếnào. Lặp đilặp lại chuyện hiểu lầm như vậy không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Tronglúc hai người đang giằngco thì cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Dịch Anh Lãngrút mấy cây kim truyền nước trên người mình ra, anh đứng dậy đi đến gần Lê Úy, dùng giọng điệu lạnh lùng mà nói: “Lê Úy, tôi không cần biết cô đã dùng thủ đoạn gì để biến tôi thành cái bộ dáng này, nhưng tôi khuyêncô nhanhthu tay lại, nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu.”
Cô nàng liêntục gật đầu, côta còn chưa kịp hoàn hồn sau cảnhtượng c** q**n hồi nãythì đã bỏ chạy với gương mặt đỏ bừng.
“!”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh nói: “Có thể dùng biện pháp gì mới đổi lại thân thể cho chúng tôi?”
“Lê Úy! Sao emcó thể nói như vậy với Dịch tổng! Mau mau giải thích với anh ấy đi!”
Trong đầu bỗng có âm thanhvang lên.
Mà lúc này trong nhàvệ sinh có hai con người không hề hay biết mà đang chiến đấu vừa dũng cảm vừaxấu hổ.
Do côđã làm ra chuyện ác độc gì mà có thể có được một người tác giảmẹkế như vậy chứ.
Phòng bệnhkhông ai.
“…Cô tự làm đi.” Anhthỏa hiệp.
[2] Pín lợn: Bên trung gọi là trư tiên, là d** và t*nh h**n lợn, chế biến được nhiều cách như ruột lợn vậy.
Sau này nếunhư có thể trở lạinhư cũ thì anh cũng không muốn sống nữa.
QuáchHúc Phương bị biểu cảm đột ngột của “Dịch Anh Lãng” làm cho sợ hãi tới mức lui vềphía sau vài bước, cô nàng nghĩ thầm có phải anh ta cũng bị đâm cho hỏng đầu óc mất rồi không.
“Tôi không thảlỏng được…”
“……” Dịch Anh Lãng cóchút hỏng mất, “Không phải vừa rồi cô đã đi rồi sao?”
“Cô lại bị sao vậy?”
Thế giới này được tạora từ sự sáng tạo của tác giả nhưng cốt truyện lạikhông nghe theo sự điều khiển của tác giả, có ý muốn thoát ly, làm cho nam nữ chính không chỉ vô tình bị tai nạn xe cộ mà còn hoánđổi cho nhau.
Ngụy Bân cóchút kỳ quái,“Dịch tổng đâu rồi?”
Bên này Ngụy Bân an bàicho Dịch tổng ở phòng bệnh VIP; còn bên HoaÁnh vì không muốn làm cho người khác nghi ngờ nên nói với bên ngoài Lê Úy đang chuẩn bị diễn một bộ phim mới,thông báo tạm dừng mọi hoạt động, chocô dưỡng thương ở phòng VIP dưới lầu.
Phòng bệnhrốt cuộc yên tĩnh lại.
Nói xong câu đó thìcô mới phát hiện bên ngoài nhà tắm không chỉcó một mình Dịch Anh Lãng đang đứng.
Dịch AnhLãng la lên: “Nằm mơ đi.”
Tác giả nàyđúng làmột kẻ đứng đầu trong giới thủy văn[1]mà.
Lê Úy: “…”
Giọng nói tủithân của một người đàn ông mơ hồ nhanh chóng xuyênqua nhà tắm,truyền tới bên ngoài.
—— “Xin đừng thực hiện bất kỳ hànhđộng nào sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện”
Ngụy Bân không biếtđã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nghe lời, anh ta lấy di động ở trong túi ra đưa cho Tổng giám đốc.
Dựa vào thái độ thườngngày của Dịch tổng đối với truyền thông, khi tai nạn xe xảy rathì Ngụy Bân đã liên hệ cho người đè tin tứcnày xuống. Chonên tới bây giờ, bên ngoài chỉ lộ ra tin tức một conđường chính trong thành phố đã xảyra tai nạnxe cộ, không có thương vong; song, ai gặp phải tai nạn xe thì bên ngoài không ai biết cả.
Tâmlý của Lê Úy suy sụp.
Lúc đầu Quách Húc Phương còn cho rằng Lê Úy lo lắng dung mạo của mình sẽ bịhủy sau tai nạn xe nên có nói những vết thương bên ngoài sẽ nhanh chóng khép lại, không để lại sẹo. Vậy mà không hiểu sao sau khinghe xong thì Lê Úy lại cười lạnh: “Đúng là đáng tiếc.”
Dịch Anh Lãng che trán: “Cô mauđi đi.”
Quách Húc Phương và trợ lýTiểu Đường ngơ ngác nhìn nhau.
“Chờ xem tôichỉnh đốn cô như thế nào.”
Đây là một phòng bệnh độc lập, Lê Úy cảm thấy mình đang nằm mơ nên cô mở cửa đi ra ngoài, muốn tìm những người khác hỏi một chút.
—— “Dựa theo đại cương cốt truyện của | Thân ái: Tổng tài đại nhân, anh chậm một chút|, xin hai người điều chỉnh lại tâm tình, hãy làm theo kịch bản củachúng ta để có thể bám sát cốt truyện.”
Chương 2: Đi WC
Tổng giám đóc Dịch thịvì nhịn tiểu mà c·h·ế·t, chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh cũngkhông cần sống nữa.
Sau khi nhìn thấy ngườiđến, “Lê Úy” đang ở trên giường lập tức bùngnổ.
Nhưng ngay sau đó, anhlại ngăn LêÚy lại, giọng điệu có chút ngưng trệ: “Chờ đã,đừng đụng vào tôi, tôi sẽ tự mình làm.”
Đến lúccô c·h·ế·t vì nhịn thì người mất mặtvẫn là anh.
“Tôi…để tôi thử xem.” Lê Úycũng thỏa hiệp.
“Cô Lê?” Ngụy Bânngẩn người, trả lời: “Cô ấy ở phòng bệnh dưới lầu.”
Không nghĩ tới Dịchtổng quan tâm đến một người diễn viên tên Lê Úy như vậy.
“Dịch tổng,thật ngại quá, những lời nói vừa rồi của cô ấy anh không cần đểở trong lòng đâu. Sau tai nạn xe thì cảm xúc của cô ấy không ổnđịnh lắm.” Quách Húc Phương cúi đầu, cô cong lưng xin lỗi và cầu xin,“Xin anh nhìn vào việc cô ấy là một nghệ sĩ của Hoa Ánh mà tha thứ cho cô ấy lần này. “
Dịch Anh Lãng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn người con gáitrước mặt: “Cô dám đánh tôi?”
Trong lòng cô uất ức, cô khóclóc đáp trả: “Tôi đã nói rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra!”
Lê Úy cầm lấy di động trựctiếp mở chế độ camera. Khoảnh khắc khi thấy được mặt mình, phỏngđoán của cô rốt cuộc cũng được chứng minh.
Tiểu Đường buông tay ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọngnóicáu kỉnh của một người phụ nữ vang lên.
Nếu tìmbác sĩ lại đây, phát hiện bọn họ thay đổi thân thể thìcốt truyện sẽ thật sự mất kiểm soát như con ngựa hoang thoát cương. Không thể nàophát triển theo dạng thiểu thuyết ngôn tình mà có lẽ lại trở thành khoa họcviễn tưởngmất.
Quách Húc Phương: “Lê Úy, có phải em không muốnlăn lộn ở trong giới này nữa không!”
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên được đẩy ra.
Thấy “Dịch Anh Lãng”thật sự không so đo, lúc này Quách Húc Phương mới nhẹ nhàng thở ra. Cô nàng lôi kéo Tiểu Đường chạynhanh rờikhỏi phòng bệnh, trước khi rời đi còn không quên uy h**p “Lê Úy” đang nằm trên giường một chút.
Lê Úynghĩ đến một tình huống khá vô lý, cô vươn tay về phía anh ta: “Đưa di động của anh cho tôi nhanh lên.”
Lê Úy vội vàng hỏi: “Dịch…Lê Úyđâu?!”
“Dịchtổng?”
Tiếng xả nước trong nhà tắmvang lên, cửa lại được mở ra.
Ngụy Bân cho rằng đây là di chứng sau vụ tai nạnxe của Tổng giám đốc, anh ta vội vội vàng vàng kêu cô y tá đang đứng ngây ngốc ở đó liên hệ bác sĩ.
Dịch Anh Lãng xém nữa thì hỏng mất nênquát lớn với cô: “Không cho phép cô dùng thân thể của tôi để làm ra loại vẻ mặt muốn ói như thế này!”
Thế là cô đã kìm lại nước tiểucủa mình, mặt đỏ bừng, sống c·h·ế·t không chịu xả ra.
Lại tới nữa.
Dịch AnhLãng dừng bước.
Hơn haitriệu chữ thì chỉ có mộttriệu chữ khúc đầu là cốt truyện về hai người bọn họ bao gồm các loại ân oán tình thù hỗn loạnvới vai phụ, cũng như những dòng miêu tả tâm lý và tả cảnh dùngđể thểhiện lối viết. Phần còn lại đều là phiên ngoại về vai phụ, hệ thống tự động lọc những cáinày ra khỏi cốt truyện, chọn lọc những tình tiết giữa nam nữ chính để hỗ trợ cho cốt truyện thì tổng cộng chưa đến năm trăm ngàn chữ.
Anh ngồiở mép giường,ôm trán khó khăn tiêu hóa sự thật này.
Rất nhanh, Lê Úy cũngnghe được âm thanh này.
Bởi vì đã chuẩnbị tâm lý từ trước nên Lê Úy rất bình tĩnh. Chỉ saukhi nhìn lướt qua những tình tiết sau này của vở kịch của cô và Dịch Anh Lãng thì không thể không giật giật khóe miệng.
Tiểu Đường: “Huhuhu,chị Úy Úy thật sự bị đâm hỏng đầu mất rồi!”
Dịch AnhLãng trong tay Tiểu Đườngchỉ có thể trợn trắng mắt biểu đạt sự không vui trong lòng.
Song, Dịch AnhLãngkhông thể bình tĩnh như vậy được.
Coi như làs* s**ng vào pín lợn[2]vậy.
Dịch Anh Lãng thậtsự sợ cô nhịn đến c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người đứngtrước bồn cầu, quảthật là xấu hổ.
Tiểu Đường run run đi đến bên taicủa Quách Húc Phương hỏi: “Chị Quách, có phải chị Úy Úybị tai nạn xe đụng đến mức hỏng cả não không?”
Bình thường thì chị ấy rất nghiêmkhắc với cô, thường bắt cô phải chọn một sốcảnh mà cô không muốn diễn. Thế nên hai người sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, Lê Úysẽ phàn nàn sau lưng Húc Phương với Tiểu Đường.
Lê Úy ngangngược nhìn anh ta: “Vẻ mặt làm sao? Tôi còn vừa đi WCnữa đấy!”
“Trời ơicon nhỏ này, có phải em muốn làm phản rồi hay không!” Quách Húc Phương tức giận nhào tới đánh một cái lên đầu “Lê Úy”: “Xin lỗi mau.”
Phòng bệnhVIP rất yên tĩnh, bệnh nhân cũng ít, chỉ có một chàng traixách theo hộp cơm giữ nhiệt đang đi tới. Thấy côvọt ra, anh ta vội vàng chạy lên đỡ lấy cô: “Dịch tổng, anh bị làm sao vậy?”
Anh vừa mới mở cửa thì đụng phải hai người mắt vẫn đang dại ra, vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc đối thoại vừa rồi – anh chàng thư ký và người đại diện.
Cô dùng khuôn mặt củaanh để làm một biểu cảm đau khổ, vẻ mặt vừalàm ra vẻ mềm mại vừa cóvẻ hờn dỗi.
“Đi tiểu mà cũng khó nhưvậy sao?”
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái trở lại.
Vài phút sau, Dịch Anh Lãng đành phải lại nhượng bộ lần nữa, anh bước ra ngoài để Lê Úy tự xử lý.
Coi nhưbị móng heos* s**ng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.