Dẫn Ninh
Bán Bình Lựu Liên Nãi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
Nhưng ta không thể chịu nổi bộ dạng tự mãn c.h.ế.t đi của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta chợt nhớ đến lời chàng nói ngày ta tiết lộ thân phận:
Ta ghé vào tai hắn, nói ra lời ba năm trước đã từng nói với hắn.
"A Nghiêu, ta đã quay lại rồi."
Tạ Giản sững người, thẹn thùng mím môi.
"Ta hận ngươi c.h.ế.t đi được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn thoải mái ngả người ra sau, thì thầm thở dài:
"Mặc Nghiêu, ngươi bắt Tô Dạng Nguyệt chuộc tội, chẳng lẽ ngươi không cần xin lỗi nàng ta sao?"
Đây cũng là câu ta luôn muốn hỏi hắn, "Không phải ngươi đã từ bỏ Từ Dẫn Ninh sao, người đưa ra lựa chọn là ngươi, tại sao lại giả vờ đổ lỗi cho người khác?"
"Ngươi không gặp được nàng đâu."
Cửa nhà tranh bị đá tung, Tạ Giản xông vào đánh hắn một cú ngã lăn ra đất.
Ta nghĩ hắn sẽ tìm cách để tranh giành một cơ hội sống sót cho mình, không ngờ hắn lại tìm đến ta.
Người ta nói, khi sắp c.h.ế.t lời nói thường thiện.
Chàng nói, trước đây thường mơ thấy ta tìm chàng khóc lóc, oán trách tại sao chàng lại g.i.ế.c ta.
Mặc Nghiêu bị đánh đến choáng váng, tỉnh táo lại thấy Tạ Giản dùng khăn lau m.á.u cho ta, liền cười điên cuồng.
"A Ninh."
Tạ Giản cười nhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Nghiêu mắt đỏ ngầu, ta không định dừng lại sự khiêu khích: "Ngươi không thật sự nghĩ rằng vấn đề giữa các ngươi là do Tô Dạng Nguyệt sao?
Chương 25
Một tháng trước hắn còn cao cao tại thượng, khinh thường mọi người.
"Đợi đến khi các nàng khải hoàn, ta sẽ đón các nàng trong thành!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng kèn quân vang lên, cổng thành mở ra.
Ninh nhi, Ninh nhi, nghe mà phát chán.
Đôi mắt hắn đang nhắm đột nhiên mở to, ánh lên sự tuyệt vọng không thể tin được, hắn mở miệng muốn phát ra tiếng, nhưng cuối cùng chẳng thể nói gì, chỉ trừng trừng nhìn ta không cử động.
"Nàng ta đáng c·h·ế·t!" Mặc Nghiêu cười lạnh, mảnh sứ lấn sâu vào da ta, "Nàng ta phải chuộc tội cho Ninh nhi, ta sắp c.h.ế.t rồi, nàng ta cũng đừng hòng sống trên đời này!
Tô Dạng Nguyệt là vậy, Tạ Giản cũng thế.
Ta rắc đầy hương thảo trên đường đi, người của Tế Thế Đường thấy ta bị b·ắ·t· ·c·ó·c không thể không báo quan, hơn nữa từ khi Mặc Nghiêu trốn thoát, trên đường có rất nhiều binh lính tuần tra...
Mặc Nghiêu đột nhiên bóp cổ ta, hét lớn, "Ngươi biết gì! Ninh nhi yêu ta nhất, nàng sẽ không trách ta, nàng biết ta làm vậy có nỗi khổ, nàng sẽ hiểu ta!"
Giọng nói của Tạ Giản như viên đá ném vào dòng suối, tạo nên những gợn sóng êm đềm.
"Nàng không cần phải cảm thấy gánh nặng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mặc Nghiêu, đừng giả vờ chung tình nữa, nếu ngươi không cứu Tô Dạng Nguyệt, thì Từ Dẫn Ninh cũng sẽ bị ngươi giam cầm hành hạ, ngươi chẳng yêu ai cả, ngươi chỉ yêu chính mình..."
Máu phun đầy bức tường.
"Ninh nhi, ta cuối cùng cũng có thể xuống gặp nàng và con... lần này chúng ta ba người mãi mãi bên nhau..."
Ta nhìn m.á.u hắn chảy đầy đất.
Tất cả đã kết thúc.
"Ta biết nàng còn có những điều muốn làm, nàng muốn như Trần tiên sinh du ngoạn khắp nơi, nếm thử trăm loại cỏ, viết y thư... Ta không muốn cũng không nguyện nhốt nàng trong hậu viện để phí hoài cả đời.
Hắn bóp méo sự thật, lừa gạt Tạ Giản, khiến Tạ Giản nghĩ rằng ta c.h.ế.t vì hắn.
Hắn vốn là người phụ trách áp giải Mặc Nghiêu, biết tin hắn trốn thoát liền tìm kiếm khắp thành.
"Dù xuống địa ngục, ta cũng phải để nàng ta bò đến trước mặt Ninh nhi mà cầu xin sự tha thứ!"
Ta nắm chặt lấy ngón tay hắn, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân.
"Ta đã nói rồi, Mặc Nghiêu..."
Lời này của Mặc Nghiêu có lẽ là thật lòng.
Quân đội Long Tĩnh chỉnh đốn, tiến về biên cương kẻ thù đang nhăm nhe.
"Tô Dạng Nguyệt ở đâu?"
Ngày hành hình Mặc Nghiêu, hắn đã trốn khỏi ngục.
Người không thẹn với lòng luôn cảm thấy hối tiếc, người có tội lại cố gắng đổ lỗi.
Hắn giả vờ từ bi, hành hạ Tô Dạng Nguyệt, đổ hết lỗi lầm lên nữ nhân quyến rũ hắn.
Mặc Nghiêu mang ta đến một ngôi nhà cỏ không biết ở đâu, dùng mảnh sứ vỡ kề lên cổ ta uy h**p: "Nói mau, nàng ta ở đâu! Nếu không ta g.i.ế.c ngươi!"
"Đủ rồi—"
Mặc Nghiêu râu tóc bù xù, thê thảm tột cùng, áo tù nhân cũng rách nát.
"Yêu nhau không nhất thiết phải bên nhau.
"Ta nợ chàng quá nhiều, nhiều đến mức ta không thể trả hết."
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Trước khi ta chưa trọn đạo hiếu, ta sẽ ở lại kinh thành, nếu chàng vẫn muốn cưới ta, chỉ cần chàng đến cầu hôn, ta nhất định..."
Sau đó nghe câu chuyện về Vong Xuyên, liền mơ thấy ta bảo chàng đừng nhớ ta nữa, thuyền của ta chìm rồi.
Liền sau đó lại một cú đ.ấ.m giáng xuống mặt Mặc Nghiêu.
"Cho đến khi Lục Cửu Quân nói rằng chàng từng quỳ lên chùa vì ta cầu phúc, ta mới nhận ra, cơ hội này là chàng cầu cho ta."
"Ta đã nói mà, ba năm không dài."
Ta thực sự không hiểu, tại sao Mặc Nghiêu lại có vẻ muốn tìm Tô Dạng Nguyệt để cùng c·h·ế·t.
"Ngươi đã hành hạ nàng ta đến mức đó, giờ còn tìm nàng làm gì?"
Khi cây liễu đ.â.m chồi, Tạ Giản đến từ biệt ta.
"Nàng không nợ ta gì cả, tất cả đều là ta tình nguyện. Huống chi nữ tử không nhất thiết phải dùng thân để báo đáp người khác.
Mặc Nghiêu mắt đỏ ngầu, khiêu khích nhìn Tạ Giản, "Tạ Tuấn An, trước đây ta cưới nàng trước ngươi, giờ ta cũng sẽ gặp nàng trước ngươi—"
Lời vừa dứt, Mặc Nghiêu nhanh chóng nhặt mảnh sứ dưới đất, đ.â.m mạnh vào động mạch.
Hắn công khai xông vào Tế Thế Đường, nhân lúc hỗn loạn b·ắ·t· ·c·ó·c ta.
"Tạ Giản, ta thường nghĩ, thế gian này nhiều oan hồn như vậy, tại sao trời lại chọn ta hoàn hồn.
"Ninh nhi, nàng thấy chưa! Tạ Giản thay lòng rồi! Hắn tự xưng yêu nàng không cưới ai, chẳng phải cũng đã yêu người khác—"
Đúng là điên rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.