Dẫn Ninh
Bán Bình Lựu Liên Nãi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18
Tống Ngôn vẫn tiếp tục nôn ra máu, rõ ràng trước đó triệu chứng của hắn còn nhẹ, bây giờ lại đột nhiên trở nặng.
Không ai ngờ được kẻ chủ mưu lại là người trong trại Tây, càng không ngờ hắn là một thái y của triều đình.
Giọng của Tạ Giản truyền từ bên ngoài vào.
Năm tạng sáu phủ của ta như bị xé nát, dường như quay trở lại những ngày đêm bị hành hạ bởi "Hữu Hối".
"Xin lỗi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, dù là trong mơ hay trong ký ức, ấn tượng của ta về Tạ Giản đều rất ít.
Cuối cùng ta nhớ ra, điều hủy hoại tình yêu của ta dành cho Mặc Nghiêu không phải là Tô Dạng Nguyệt cố ý chiếm đoạt vị trí của ta, mà là lúc ta quỳ trước cửa thư phòng suốt ba ngày chỉ mong được gặp cậu ta lần cuối, nhưng hắn lại không thèm mở cửa.
"Tiêu Ninh Từ, mau rửa sạch vết thương!"
Cảnh tượng trong mơ giống như một thước phim, ta chưa kịp thoát ra khỏi những kỷ niệm đẹp đẽ đó thì lại trở về Tầm Dương Hầu phủ.
Nhớ lại, cuộc sống của ta với thân phận Từ Dẫn Ninh trước khi 16 tuổi thật sự rất hạnh phúc.
Trong mơ, ta dường như trở về ba năm trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái c.h.ế.t của Từ Dẫn Ninh không liên quan đến ngài."
Nếu mạo hiểm rời khỏi vùng dịch bệnh, dù có lý do chính đáng, cũng khó tránh bị buộc tội cố ý lan truyền dịch bệnh.
Bàn tay nắm chặt cánh tay ta vẫn còn run rẩy.
"Tạ tướng quân, khi đồng ý vào quân trại, ta đã nghĩ đến sẽ có ngày này." Ta thở dài, "Quyết định lúc đó là ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng, tướng quân không cần bận lòng."
Còn mơ thấy cậu và huynh đệ tỷ muội trong viện.
"Tiêu cô nương lại muốn an ủi ta sao?"
Ta mơ thấy quê nhà Giang Nam, mơ thấy cha mẹ đã mất.
"Cô cảm thấy thế nào?" Giọng của Tạ Giản hơi khàn.
Tạ Giản không nói gì thêm, nhúng khăn vào nước và đặt lên trán ta.
Ta nhớ đến việc mình đã thử phương thuốc mới trước khi ngủ.
"Tạ tướng quân sao lại đến đây?" Ta muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện tứ chi mềm nhũn, không có sức để nâng cơ thể.
Sau khi kết hôn, Mặc Nghiêu ít đi sự dịu dàng và kiên nhẫn, không để ý đến sự quan tâm của ta, ta thấy hắn vứt bỏ tất cả quần áo màu nhạt của ta, đốt cháy cuốn y thư ta vô cùng trân trọng, còn thấy hắn an ủi ta rằng sẽ còn đứa khác sau khi mất đứa con...
Hắn xông tới và đẩy ngã ta, thuốc sắc và chén sứ rơi vỡ tan tành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Giản nét mặt trầm lặng, nắm chặt tay.
Hai canh giờ sau, trán ta đã bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt bình tĩnh của Tống Ngôn cuối cùng cũng có sự thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thái tử đã ra lệnh, dù có khó khăn thế nào, nếu chúng ta thật sự xông ra ngoài, sẽ bị xem như kháng chỉ."
“Tiêu cô nương, ta biết xin lỗi là vô dụng, nhưng..."
Dưới ánh đèn leo lét, ta thấy khuôn mặt hốc hác của Tạ Giản.
Với tư cách là một người ngoài cuộc, ta thấy mình cố gắng làm hài lòng Mặc Nghiêu, làm hài lòng lão phu nhân họ Mặc.
Ta muốn an ủi Tạ Giản, nhưng đầu óc quá mơ màng, không thể nói ra lời.
Tạ Giản kéo ta lên, vội vàng dẫn đến thùng nước rửa sạch m.á.u không rõ là của Tống Ngôn hay của ta trên cổ tay.
Sắp xếp xong mọi việc, không biết do bệnh hay do mệt mỏi, ta chìm vào giấc ngủ sâu.
Tạ Giản cúi đầu không nói, từ khi trở lại trại quân, hắn hầu như không ngủ, so với lúc mới đến trông già hơn vài tuổi.
Ta không thể đồng cảm với ta trong mơ đang đau khổ tột cùng đó.
Bệnh phát triển nhanh hơn ta tưởng.
Yêu và hận chỉ cách nhau một đường tơ, sự hận thù dâng trào khi cậu ta bị lưu đày.
Khi ta kịp phản ứng, Tạ Giản đã đè Tống Ngôn xuống đất.
Không giống như những binh lính uống phải m.á.u của người bị nhiễm độc, vết thương của ta tiếp xúc trực tiếp với m.á.u của Tống Ngôn, kẻ đã nuốt trộm con độc trùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Gianr sững người, không ngờ ta lại nói ra điều này.
Nhìn vào thùng nước nhuộm đỏ, cuối cùng ta cũng hiểu ra cách Tống Ngôn hạ độc ban đầu.
Ta lắc đầu: "Hình như không có tác dụng, cần phải điều chỉnh lại."
Tống Ngôn chưa kịp thẩm vấn đã c·h·ế·t, trước khi c.h.ế.t chỉ để lại một câu "xin lỗi".
Một cơn đau nhói từ cổ tay truyền đến, răng của Tống Ngôn cắm sâu vào da thịt, hắn nôn ra m.á.u tươi, tất cả hành động đều diễn ra trong tích tắc.
Chương 18
Ta cũng đồng ý với nhận định này.
Tạ Giản hoảng sợ, nói muốn đưa ta ra khỏi trại, tìm một y quán nào đó để chữa trị.
Lục Cửu Quân ngăn cản hành động của Tạ Giản.
15
"Có chuyện gì sao?" Tạ Giản nhận ra ánh mắt của ta, hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.