Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Khu rừng c·h·ế·t tiệt - phần 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Khu rừng c·h·ế·t tiệt - phần 2


Wood elf gào hét to: "Đậu xanh rau má, không cho trang bị khủng thì cũng chí ít tặng cho cái v·ũ k·hí bằng kim loại đi chứ. Cây kiếm gỗ này thì làm ăn gì, ăn bầu đùi à thằng làm game hu hu hu..."

Cười chưa kịp thở, Quốc Cận lại hét toáng lên: "Không xong rồi, bọn c·h·ó săn truy tới chỗ tao ẩn náo rồi, tao phải di chuyển ngay đây." Nói dứt lời Quốc Cận nhanh chóng ngắt kết nối khỏi mạng lưới, nhưng nhân vật chính vẫn kịp nghe thấy t·iếng n·ổ lớn rền vang.

Quốc Cận: "Alo alo ở trong đó còn sống không mày, xin lỗi tao ngủ quên mất, phát hiện thêm ba con minotaur ở cánh trái, đề nghị men theo lối mòn rẽ phải để đến safe room".

Nhân vật chính đổ người xuống hàng ghế đá cũ kỹ đầy rêu xanh, dựa lưng vào bức tường đá vững trãi rồi thở dài một tiếng rùng mình sau quãng thời gian dài bị đuổi g·iết, bị ném vô số đao, búa vào đầu cu cậu.

Nhân vật chính từ từ thong thả dựa lưng thành tường, ngẩng cao đầu hì hục những hơi mạnh cố hít cái không khí an bình này vào lá phổi bé nhỏ của wood elf.

"Đệch ha ha ha..." Nhân vật chính cười vang.

Trung tâm vườn tầm xuân là khoảng sân lớn có dạng tròn, giữa khoản sân là đài phun nước đỗ vỡ phủ đầy bởi chi chít rễ tầm xuân. Bố trí xung quanh đài phun nước là bốn hàng ghế đá hình vòng cung bao bọc cả khoảng sân.

Nhanh chóng đứng dậy, wood elf nhẹ nhàng kéo dỡ đi lớp rễ tầm xuân bám lấy thùng đồ hoen rỉ.

"Bình tĩnh lại đi." Quốc Cận nói nhẹ. "Đây là safe room không quái nào xâm nhập được vào safe room đâu." Quốc Cận trấn an thêm.

Nghe theo lời chỉ dẫn wood elf bé nhỏ bất chợt nhảy bật sang phải chạy băng băng vào hành lang gai chỉ chừa ra một không gian trống khá nhỏ chỉ vừa cho một đứa trẻ cỡ 14 - 15 tuổi có thể chui lọt qua.

Cuộc càn quét của lũ thú nhân vẫn không dừng lại, hú thét điên cuồng chúng từng bầy, từng lớp tàn phá tất cả mọi thứ trong cuộc đi săn.

Khoảng cách dần thu hẹp, đến khi chỉ còn cách đài phun nước khoảng bốn năm cánh tay. Bất chợt Quốc Cận phát ra ánh sáng mạnh (đèn flash) nhân cơ hội đó nhân vật chính hét lớn thần chú: "Đậu xanh rau má." Và lao nhanh về đài phun nước. Bằng tất cả sức lực của nhân vật mang Lv 1, nhân vật chính dồn toàn bộ sức mạnh mà mình có, giáng một đòn chí mạng vào ánh sáng nhấp nháp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trở nên căng thẳng tột độ nhân vật chính trường người bật dậy, hai tay giữ chặt khúc củi trong tay, hạ thấp trọng tâm, điều chỉnh lại hơi thở, nhân vật chính lúc này dần đưa cơ thể mình vào trạng thái chiến đấu sẵn sàng tung đòn vào kẻ thù. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

một giây, hai giây, ba giây,... Ánh sáng yếu ớt đó vẫn nhấp nháp từng nhịp như khiêu khích nhân vật chính, mất dần kiên nhẫn, cơ thể nhân vật chính bắt đầu di chuyển. Wood elf bé nhỏ bắt đầu di chuyển từng bước, từng bước vững trãi về phía ánh sáng bí hiểm. phối hợp với nhân vật chính, Quốc Cận bắt đầu bay vòng về cánh phải đài phun nước.

Màn đêm buông xuống xua đi chút ánh nắng le lói cuối cùng của buổi chiều tàn. Ánh sáng nhường chỗ cho bóng tối, ngày dài nhường chỗ cho đêm trường. Về đêm khiến con người trở nên cảnh giác hơn, cũng vì thế mà ánh mắt phát sáng của loài thú dữ ẩn mình trong bóng đêm cũng dễ dàng phát hơn.

"Đánh đấm mợ gì nữa, con minotaur vừa nãy phun nước bọt vào tao thôi thì chắc tao c·hết luôn ấy chứ. Cũng may game vẫn còn thương người chơi không để người chơi t·rần t·ruồng đánh quái nên tặng hẳn một khúc củi +1 sát thương và bộ áo choàng rách nát không khác gì cái khăn lao rẻ rách +1 phòng thủ." wood elf cay cú than trách.

Chương 2: Khu rừng c·h·ế·t tiệt - phần 2

"Quốc Cận? Alo Quốc Cận? Đậu xanh rau má Quốc Cận!!! Aaaa...." Tiếng hét trở của wood elf trở nên yếu dần.

"Không hiểu kiểu gì, theo cốt truyện của game thì không phải người chơi sẽ chiến đấu với mấy con slime bảo vệ làng tân thủ sao? Thế quái nào thằng cấp 1 như tao lại bị quăng vào cái dungeon thuộc loại giữa game, nơi mà mấy con quái yếu nhất cũng có lv 25." Giọng nói của nhân vật chính bắt đầu cay cú, bực dọc.

"Ui da vỡ đầu tao rồi." Nhân vật chính hét. Sức va đập mạnh đến nỗi làm khúc củi vỡ đôi văng ngược vào đầu Nhân vật chính khiến cu cậu té ngã xuống đất.

Tạch... Tạch, từ từ mở nắp thùng chứa, cả nhân vật chính và Quốc Cận đều mong mỏi một món đồ dùng khủng xứng tầm với một dungeon cao cấp, một thánh vật mang sức mạnh hack cheat như trong những câu truyện chuyển sinh Nhật bổn, hay chí ít là một bảo vật bị lãng quên từ đế chế cổ đại nào đó.

Trong lúc đó Quốc Cận cũng đã tiến gần lại đóm sáng rồi bật cười trước phát hiện thú vị của mình: "Ha ha ha... Chả có con quái nào ở đây cả chỉ có cái hòm chứa đồ bị rỉ sét, bị che bởi bụi tầm xuân thôi".

Ầm... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bọn c·h·ó săn đó đánh hơi nhanh thế. Quốc Cận? alo alo..." Nhân vật chính ra sức gọi tên Quốc Cận nhưng không có bất kỳ tiếng hồi âm.

"Aaa... Thôi các anh trâu ơi em xin các anh đấy. Em lỡ dại đi qua nhà các anh có một tý thôi làm gì mà căng vậy. Phía trước là đến ngã ba đi đường rồi, đi lối nào đây Quốc Cận".

"Hả cái quái gì thế này?" Nhân vật chính bàng hoàng.

Nhân vật chính: "Hay lắm đờ mờ mày A·d·m·i·n à, hận cũ thù mới, tao mà bắt được mày trong game này là tao chặt..." Chưa kịp dứt lời thì Quốc Cận bất chợt chen ngang: "Ê mày nhìn kìa hình như có gì phát sáng ở đài phun nước kìa".

Trong lúc đó Quốc Cận lại phá lên cười một trận to: "Ha ha ha..." Thùng chứa đồ từ nền văn minh cũ chứa trong nó là trang bị vô cùng bá đạo: 01 thanh kiếm gỗ +2 sát thương và 2 bình máu hồi phục sinh lực loại nhỏ.

Thình lình nhảy xồ ra từ lùm cây khuất tầm mắt, Bóng đen có thân hình thô kệch, một centaur với chiếc rìu to tổ bố đã chốt chặn lấy đường tiến của nhân vật chính. Phía sau là cả đàn minotaur đang hú thét, phía trước là nhân mã đang thủ sẵn tư thế thế sẵn sàng chẻ đầu nhân vật chính ra làm đôi.

Giữa khu rừng gai âm u và tĩnh mịch, không âm thanh ríu rít chim hót, cũng chẳng có tiếng động của muôn thú. Thứ duy nhất có lẽ là ánh sáng le lói luồn lách qua những cành gai lớn dày chằng chịt. Bất ngờ, một bóng đen nhanh như gió lướt qua những bụi gai lớn kèm theo đó là những âm thanh va đập lớn.

Nhân vật chính: "Ha ha ha... Vừa nãy không né nhanh là đầu tao bị con minotaur vã cho nát ra thành cám rồi, mày thấy tao né đỉnh không hả Quốc Cận". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ầm, chiếc rìu to cắm thẳng xuống mặt đất, centaur nhanh chóng quay đầu nhìn sang trái, từ bao giờ wood elf đã nhảy xổng lên vách một thân cây lớn kề bên. Nén người, dồn lực vào đôi chân gầy mỏng, wood elf giải phóng lực bật nhảy lên lưng centaur rồi tiếp tục nhảy ra phía sau và chuồn mất.

"Bình thường tao sẽ tin là vậy, nhưng trò chơi này đã đi quá xa, có những luật lệ của trò chơi đã không còn đúng nữa rồi." Nhân vật chính trầm tĩnh nói.

Càng đi theo chỉ dẫn, lối mòn càng được mở rộng dần, tiếp tục chạy rồi lại chạy vào sâu hơn lớp đất cát đường mòn dần được thay thế bởi lớp đá lót đường bị nứt nẻ, gãy vụn cho đến khi lối mòn kết thúc dẫn vào khu vườn tầm xuân thoáng đảng.

Đúng như lời nhận xét của nhân vật chính. Đây không còn là khu rừng yên lặng đến phát ớn, không khí nặng trĩu như ngưng kết lại thành tảng đá đè lên vai, với đầy thứ quỷ dị nhảy bổ vào xâu xé n·ạn n·hân của nó nữa. vườn tầm xuân, như địa đàng giữa thế gian đã bị mất đi, lãng quên hàng thập kỷ. Kết hợp cùng với ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tàn, khiến cho nhân vật chính có chút buồn, và tiếc nuối cho một thứ gì đó mơ hồ mà cả bản thân nhân vật chính không thể hiểu nổi. đang trong cơn suy tư mênh mang bỗng dòng suy tư của cậu bị cắt ngang.

Phóng ra ánh sáng từ bóng râm của những tán gai, một wood elf cầm trên tay một khúc củi nhỏ, khoác trên người áo choàng xanh sẫm màu che kín nữa mặt nhưng vẫn để lộ ra đôi tai dài nhọn hoắc theo sau là một đàn minotaur (quái nhân nữa người nữa bò). Cao to gấp ba lần nhân vật chính, với cơ bắp nổi cuồn cuộn chạy theo đường cong cơ thể, đàn minotaur này được trang bị v·ũ k·hí tương xứng với kích cỡ của chúng như đao lớn, rìu to, búa khủng.

Ầm ầm, gừ gừ, tiếng giẫm chân và vô số tiếng hú thét theo sau đó là ngập tràn đao búa phóng bổ nhàu về phía wood elf.

16:00 Chiều ngày thứ hai đăng nhập thế giới mô phỏng, thế giới ảo.

Nhân vật chính: "Àaa... Dù vẫn là đang ở khu rừng c·hết tiệt này nhưng mà cảm giác khác thật. Cảm giác bình yên đến lạ, nhẹ nhõm, như chút bỏ hết tất cả gánh nặng, trách nhiệm lại phía sau vậy." ngồi lặng trên hàng ghế đá, cậu bắt đầu nghe thấy tiếng chim kêu rối rít, tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước.

Tối hôm đó có một chàng trai bị trầm cảm nhẹ.

"Thế là tao lại bị bỏ rơi ở cái thế giới này nữa rồi. Mày phải thoát được đấy Quốc Cận." Nhân vật chính buồn gầu nói trong vô vọng.

Dã thú hét lên lao đến, nó vung rìu lên cao, vòng tay về phía sau, xoay mình, cúi người theo đà rồi chém mạnh xuống đầu wood elf.

"Cái đậu xanh, bố khô máu với mày!!!" Wood elf không những không hãm tốc dừng lại mà còn tăng hết sức lực lao nhanh về phía dã thú bốn chân đang chắn đường.

"Lạ quá, cực kỳ lạ luôn. Tao không nhớ có cái vườn tầm xuân trong thiết kế map của cái dungeon. Tao cày cấp ở cái dungeon này đến lần thứ n rồi và tao thề cái safe room của map nó không phải như thế này." Quốc Cận người đã chơi trò chơi này đến mức kỳ cựu nghi vấn nói.

Không bị các cành gai lớn chằng chịt che khuất đi ánh sáng, ánh sáng tự nhiên có thể tự do chiếu sáng khu phế tích xua đi bóng tối và các sinh vật đáng sợ lẩn khuất trong nó. Càng tiến vào sâu, tiếng dậm chân khủng kh·iếp của đàn minotaur dần biến mất trả lại trả lại không gian tĩnh mịch, u khuất vốn có của khu rừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Khu rừng c·h·ế·t tiệt - phần 2