Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Hồng Đường Cao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Chương 77
“Trong núi tối om, cây cối rậm rạp, ánh trăng cũng chẳng chiếu xuống được. Chạy vội vàng, tôi vướng vào rễ cây, kéo theo Giang Hoài Đông ngã lăn xuống một sườn dốc. Sau đó thì… tôi không nhớ gì nữa.”
Ông Chu và bà Chu ngay lập tức nhào đến giường con trai. Họ vừa định hỏi khi nào hắn sẽ tỉnh lại thì đã nghe giọng Vu Âm vang lên, không giấu nổi vẻ trách móc:
Bà Chu nghe vậy, lập tức quát lớn:
Chu Cừ gật đầu, lí nhí:
“Lúc đó, nó sợ hãi, đứng lùi xa ra. Con kéo Giang Hoài Đông chạy thục mạng. Nhưng không hiểu sao Giang Hoài Đông cứ đứng yên, như bị quỷ ám vậy. Con phải quay lại kéo hắn chạy một hơi xuống chân núi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đại sư, đại sư nhận tôi làm đệ tử được không?”
“Tối qua, khi chúng con đang ở trong rừng, một con quỷ xuất hiện. Nó có móng tay dài ngoằng, chỉ cần quặp một cái là bắt gọn được người. Trước mắt con, nó túm lấy Trang Lệ Lệ và hai người kia. Chỉ trong nháy mắt, họ biến thành những ông lão tóc bạc, da nhăn nheo đầy đốm.”
“Thằng nhóc này, ai bảo mày liều lĩnh lên núi như thế?”
Chu Cừ cúi đầu, giọng run run kể lại:
“Đến một chỗ nào đó, con quỷ như va vào bức tường vô hình, không thể tiến thêm. Nó chỉ đứng đó, nhìn bọn con với đôi mắt đỏ ngầu. Thật kinh khủng!”
Chu Cừ gãi đầu, cố giấu đi vẻ xấu hổ. Hắn lên tiếng, giọng đầy lúng túng:
Ông Chu nghe vậy, bực mình gõ mạnh vào trán con trai một cái:
“Rồi sao nữa?”
Vu Âm cũng chẳng buồn nhìn hắn, đẩy hắn ra xa:
“Cậu đúng là to gan. Đại sư triệu hồn cậu còn không về được, cậu còn có tâm trạng xem náo nhiệt? Cậu có biết mình đã ở vào tình cảnh nào không?”
“Dạ, con sai. Con biết sai rồi.”
Bà Chu đứng bên cạnh, mặt tái mét:
Vu Âm nhẹ nhàng điều khiển linh hồn hòa nhập vào cơ thể Chu Cừ. Cô làm việc cẩn thận, giúp hai phần hồn phách hợp nhất mà không để lại chút sai sót. Sau khi hoàn tất, cô đứng thẳng dậy, vẻ mặt có chút nhẹ nhõm.
“Ba, ba, con biết sai rồi. Con xin lỗi! Con hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
Chu Cừ hoảng hốt, vội vàng ngồi bật dậy:
“Cậu có biết hai con yêu tinh đó tranh giành vì cái gì không?”
“Chu Cừ! Con đừng làm loạn nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nhếch miệng cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn dừng lại, giọng run rẩy:
“Tôi nghĩ, chắc chắn có gì đó khác lạ. Thế là tôi yên tâm ở lại trong núi, vừa tìm thú vui vừa tìm Giang Hoài Đông. Tôi cũng không biết liệu cậu ấy có giống tôi không.”
Chu Cừ gãi đầu cười hì hì:
Đồ ranh con! Biết mình đang trong tình huống nào rồi mà vẫn có tâm trí xem đánh nhau? Lại còn dám bảo đợi? Đợi cái gì chứ?
Ngụy Hâm đứng bên cạnh, kéo mạnh Chu Cừ sang một bên, nghiêm mặt nói:
Lần này, lá bùa không còn chần chừ. Nó kéo theo linh hồn của Chu Cừ, bay thẳng qua cửa sổ và trở lại trong phòng.
“Con quỷ thò móng tay dài vào n.g.ự.c họ, sống sờ sờ moi trái tim ra rồi nuốt chửng. Nếu không nhờ Ngụy Hâm đưa cho con lá bùa bảo vệ, chắc con cũng c.h.ế.t rồi. Lá bùa trên n.g.ự.c con lúc đó nóng ran, như sắp cháy vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xong rồi.”
“Biết mình sai thì mau kể lại đi! Đêm qua trong rừng đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn nuốt nước bọt, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ ấy:
Vu Âm nghiến răng, dồn linh lực vào lá bùa, giọng nói vang lên đầy uy lực:
Chương 77: Chương 77
Hắn kể tiếp:
Vu Âm không đáp, chỉ lặng lẽ quay lại bàn làm việc, thu dọn đồ đạc. Chu Cừ thấy vậy, liền nhảy xuống khỏi giường bệnh, chạy đến bên cô, gãi đầu cười:
“Khi tỉnh lại, tôi thấy mình có thể bay lượn tự do khắp núi. Ban đầu tôi còn tưởng mình c.h.ế.t rồi. Nhưng sau đó, tôi nhận ra mình không giống như mấy con quỷ trong phim. Tôi không sợ ánh nắng mặt trời, nên chắc chắn tôi chưa c·h·ế·t.”
“Lúc đầu tôi cũng lo lắng lắm, nhưng rồi tôi nghĩ đến lá bùa của đại sư. Nó mạnh thật, ngay cả lệ quỷ cũng sợ. Thế nên tôi nghĩ, chỉ cần đợi đại sư đến cứu là được.”
Chu Cừ tiếp tục, giọng lạc đi:
“Sau khi con quỷ g.i.ế.c Trang Lệ Lệ và hai người kia, nó quay sang tấn công con. Nhưng vừa chạm vào n.g.ự.c con, nó thét lên đau đớn rồi lùi lại. Con nghĩ là nhờ lá bùa. Rồi nó chuyển sang tấn công Giang Hoài Đông, nhưng cũng không làm gì được hắn vì hắn cũng có lá bùa.
Qua lá bùa, Vu Âm nghe rõ từng lời của Chu Cừ. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng lên.
Dừng lại một chút, hắn nhìn Vu Âm, ánh mắt phức tạp:
Nghe đến đây, ông Chu nghiến răng, giận dữ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đồ ranh con! Đại sư bảo mày về mà mày còn dám không nghe? Nhà này chưa ai liều mạng như mày đâu! Suýt nữa mất mạng trong rừng mà còn ham vui!”
Chu Cừ cười gượng, nói tiếp:
“Cậu không có thiên phú trong lĩnh vực này, tôi không nhận.”
“Ban đầu, con không tin có ma quỷ gì thật nên không sợ. Nhưng đêm qua… đúng là kinh hoàng!”
“Đừng có giả bộ nữa, tôi biết cậu tỉnh rồi.” Vu Âm liếc mắt, giọng nói lạnh tanh nhưng đầy uy quyền.
“Con trai hai người cần được dạy dỗ lại đàng hoàng! Làm việc thì không có đầu có đuôi, không biết nặng nhẹ. Tôi đang làm phép triệu hồn mà nó lại chạy vào rừng xem chọi gà! Phí hết cả linh khí của tôi!”
“Chu Cừ! Lập tức về đây!”
Chu Cừ vừa mở mắt đã nghe thấy Vu Âm đang “kể tội” mình với cha mẹ. Sợ quá, hắn vội nhắm mắt lại, giả vờ như vẫn còn bất tỉnh.
Bà Chu bịt miệng, kinh hãi:
Nghe vậy, Vu Âm quay phắt lại, lườm hắn một cái sắc lạnh:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.