Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Chương 163

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Chương 163


“Cô Vu Âm, có thể giúp tôi xem thử không? Tôi sẵn sàng trả tiền.”

Trong khi ông Triệu nói chuyện, Vu Âm âm thầm quan sát và nhận ra có một luồng âm khí nhàn nhạt g*** h** ch*n mày của Vương Bình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chúng tôi sẽ cho cháu quyền tự do hoàn toàn.”

Nghe đến đây, Vu Âm thoáng trầm ngâm. Cô mấp máy môi: “Thật sự giao cho cháu làm Cục trưởng sao?”

Ông Triệu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu chỉ vì không biết khi nào quay lại mà từ chối công việc này, chứng tỏ trong lòng cháu vẫn còn lấn cấn. Cháu à, công việc này không ràng buộc cháu. Cháu có thể trở về Vô Phương Cốc bất cứ lúc nào, chỉ cần nộp đơn xin thôi, dù có là trước một ngày cũng được. Hiện tại, cháu chưa đi ngay mà, đúng không? Vậy thì tại sao không thử một lần?”

“Cháu không biết nữa.” Câu hỏi này khiến Vu Âm bối rối.

Triệu Vũ tò mò, ngồi sát cạnh Vu Âm, đôi mắt mở to chăm chú theo dõi.

Vu Âm tròn mắt ngạc nhiên khi nghe ông Triệu nhắc đến hai từ “Cục trưởng”. Cô chỉ tay vào mình, hỏi lại đầy bất ngờ: “Cháu ư? Làm Cục trưởng?”

“Anh không bị bệnh thông thường đâu. Là âm khí bám vào người nên mới dẫn đến tình trạng này.”

Triệu Vũ thì ríu rít chạy theo Vu Âm, nắm tay cô, vui vẻ nói: “Chị Vu Âm, chị cố gắng làm việc nhé! Nhận lương rồi thì nhớ mời em đi ăn đấy. Trường mầm non của em sắp nghỉ rồi, em sẽ đến công ty chị chơi!”

Ngay lập tức, cô lắc đầu từ chối: “Cháu không làm được đâu. Cháu phải về Vô Phương Cốc. Khi nào quay lại đó, các ông sẽ không thể liên lạc với cháu nữa. Cháu cũng không thể ra ngoài được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trở về Vô Phương Cốc rồi sẽ không ra được nữa sao?” Ông Triệu kinh ngạc hỏi, đôi lông mày nhíu lại. “Đó là quy định của Vô Phương Cốc à?”

Vương Bình thở dài: “Hôm nay ban ngày vẫn ổn, nhưng đến chiều lại sốt cao.”

Vu Âm khẽ gật đầu. Ông Triệu thấy vậy liền bảo mọi người vào phòng khách ngồi, tránh đứng ngoài sân gió lùa.

“Lão gia, ông yên tâm. Tôi đã khám toàn thân ở bệnh viện, bác sĩ bảo các chỉ số đều bình thường. Ông cũng biết tôi không uống rượu, không hút thuốc, chỉ có chơi game cuối tuần thôi. Nhưng lần này không hiểu sao sốt mãi không khỏi.”

“Cuối cùng cháu cũng chịu đồng ý rồi!” Ông Triệu cười lớn, như trút được gánh nặng. “Nào, uống trà đi! Cháu đã nhận lời, tối nay ông có thể ăn thêm một bát cơm rồi!”

Vương Bình khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn chưa hết uể oải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông Triệu giải thích thêm: “Đơn vị làm việc của cháu sẽ đặt tại một tòa nhà nhỏ, cách tập đoàn Đàm Thị không xa. Tòa nhà này chỉ có nhân viên thuộc quyền cháu quản lý. Cháu không cần phải đi làm đúng giờ, chỉ cần giữ liên lạc qua điện thoại là được.”

“Cháu định khi nào quay lại?” Ông Triệu tiếp tục truy vấn.

Sau khi xem xét bát tự, Vu Âm phát hiện Vương Bình là người trung hậu, thật thà, không có tật xấu, luôn làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm. Tuy nhiên, cô cũng nhận ra nhược điểm duy nhất của hắn là dễ bị cảm xúc chi phối trong những tình huống bất ngờ.

Ông ngừng lại một chút, nhìn Vu Âm đầy thấu hiểu. “Đàm Từ nói cháu đã chủ động xóa ký ức, và anh ấy tôn trọng quyết định của cháu. Nếu cháu không muốn nhớ lại, cũng không ai ép buộc cháu phải đối mặt với quá khứ.”

Khi đã nhấp một ngụm trà, ông Triệu tiếp tục: “À, còn một chuyện nữa. Sau khi cân nhắc, chúng tôi quyết định thành lập Đặc Sự Cục và muốn mời cháu làm Cục trưởng, chuyên phụ trách các vụ án đặc biệt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy khóe miệng ông Triệu cong lên đầy khích lệ, cuối cùng Vu Âm cũng nở nụ cười: “Vậy cháu đồng ý!”

“Cậu đã đi khám kỹ chưa?” Ông Triệu quan tâm hỏi.

Nghe vậy, Vương Bình sửng sốt. Hắn chợt nghĩ đến thân phận đặc biệt của Vu Âm, liền kính cẩn hỏi:

Đúng lúc đó, tài xế Vương Bình bước xuống xe, trông có vẻ mệt mỏi. Ông Triệu quan sát, liền hỏi: “Cậu lại bệnh à? Hay là nghỉ ngơi đi. Để tôi tự chở Vu Âm về trước, rồi quay lại đón Triệu Vũ sau.”

“Có thể vài năm sau, hoặc cũng có thể vài thập kỷ nữa,” cô thầm nghĩ, ánh mắt lặng lẽ.

Khi anh nói xong, Vu Âm bước đến nói:

Lời nói của cậu nhóc khiến Vu Âm bật cười.

Vu Âm không biết giải thích thế nào, đành gật đầu: “Ông nghĩ vậy cũng không sai.”

Vương Bình nhanh chóng cung cấp ngày sinh, tháng đẻ và giờ sinh của mình.

Khi rời khỏi Triệu gia, Vu Âm nhận từ ông Triệu một chùm chìa khóa – chìa khóa căn hộ gần đơn vị làm việc của cô. Ông nói rằng căn hộ luôn có người dọn dẹp thường xuyên, nếu muốn, cô có thể chuyển đến ở bất cứ lúc nào.

Thấy Vu Âm im lặng, ông giải thích thêm: “Phó Cục trưởng tạm thời sẽ là lão Vu – người mà cháu gặp ở Du gia lần trước ấy. Ông ấy giỏi chuyên môn và sẽ hỗ trợ cháu trong công việc hành chính. Cháu không cần lo viết báo cáo, nhưng nếu muốn, cháu có thể tổ chức các buổi đào tạo để nâng cao năng lực cho nhân viên trong cục. Nhân sự sẽ được bổ sung dần sau khi chọn lọc kỹ lưỡng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. Dù hiện tại chưa có cách cụ thể, Vu Âm chưa bao giờ từ bỏ ý định quay lại Vô Phương Cốc. Cô tin rằng, khi tu vi đủ mạnh, cô sẽ hiểu rõ mọi mối quan hệ phức tạp và tìm ra con đường quay về.

Chương 163: Chương 163

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Chương 163