Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Hồng Đường Cao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Chương 12
Trời đã khuya, đường phố vắng vẻ, nên xe chạy rất nhanh. Chỉ hơn 20 phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa đồn cảnh sát. Đàm Từ ngồi trên xe lăn, mất vài giây để ổn định bản thân trước khi vào trong.
Đàm Từ cũng giật mình không kém. Từ lời kể của Đàm Gia Di rằng có người đã cứu cháu ngoại của cô, Đàm Từ nhanh chóng đoán ra Vu Âm chính là ân nhân của Triệu Vũ. Ánh mắt anh lướt qua Triệu Vũ, rồi quay lại nhìn Vu Âm với vẻ đầy thắc mắc.
Đàm Từ hơi mỉm cười, gật đầu: “Chúng tôi gặp nhau hôm qua.” Anh quay sang Vu Âm, nói với giọng chân thành: “Cảm ơn em về chuyện hôm qua.”
“Chúng tôi đã thử tra cứu bằng tên Vu Âm, nhưng không có kết quả. Trong cơ sở dữ liệu, không hề có thông tin nào khớp với tên, tuổi hay đặc điểm nhận dạng của cô ấy. Thật sự không thể đối chiếu được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chồng ơi, Đàm Từ, ba mẹ, con tìm được thằng bé rồi! Bé đang ở đồn cảnh sát trên đường Đại Trân, khu mới. Ai ở gần đó thì đến ngay nhé. Mọi người lái xe cẩn thận, đừng vội. Con trai vừa nói chuyện với con, thằng bé được người ta cứu, không sao cả!”
Vừa bước đến cửa phòng trực ban, anh đã nghe thấy giọng nói ríu rít của cháu ngoại – cậu bé Triệu Vũ. Thằng bé đang vui vẻ chơi đùa và kể chuyện không ngừng. Giọng nói lanh lảnh và ngữ điệu háo hức khiến ai nghe cũng yên tâm phần nào rằng nó không bị hoảng sợ sau những chuyện vừa xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Đàm Từ nhìn Vu Âm với vẻ khó hiểu. “Ngay cả số căn cước công dân của em cũng không nhớ sao?”
Cả nhà Triệu gia vừa nghe tin liền thở phào nhẹ nhõm. Đàm Từ nhanh chóng kiểm tra bản đồ và lên tiếng: “Anh đang gần đường Đại Trân, chắc khoảng 20 phút nữa sẽ tới. Mọi người đi cẩn thận, đừng lo.”
“Cậu, cậu biết chị ấy à?” – Triệu Vũ rời tay Đàm Từ chỉ sau vài giây, chạy đến nắm lấy tay Vu Âm, giọng đầy phấn khích. “Cậu ơi, chính chị ấy đã cứu con! Chị ấy siêu lợi hại luôn!”
Chuông điện thoại vang lên bất ngờ, Đàm Gia Di lập tức đạp phanh, tim đập loạn xạ. Thấy số lạ, cô không do dự bắt máy.
“Alô?” – Giọng cô run rẩy.
“Con yêu, đưa điện thoại cho chú cảnh sát nhé. Mẹ và ba sẽ đến đón con ngay lập tức!” Đàm Gia Di dặn dò, giọng gấp gáp nhưng cố giữ bình tĩnh để không làm con sợ thêm.
Chương 12: Chương 12
“Các đồng nghiệp của tôi đã lái xe tới địa điểm Vu Âm nữ sĩ cung cấp để truy bắt nghi phạm. Chắc họ sắp tới nơi rồi.” – Một cảnh sát trực ban giải thích. Tuy nhiên, vẻ mặt anh ta bỗng trở nên lúng túng. “Chỉ là… trong quá trình ghi chép, chúng tôi gặp chút vấn đề. Vu Âm nữ sĩ không khai báo thông tin cá nhân, nên không thể đăng ký vào hồ sơ.”
“Dù sao thì… số căn cước công dân đó cũng vô dụng sau cả trăm năm. Với lại, tôi thực sự không nhớ.”
Dù câu chuyện của cô gái hơi lộn xộn, viên cảnh sát trực ban vẫn hiểu được ý chính. Tuy nhiên, anh không khỏi cảm thấy có vài điểm khó tin trong lời kể này. Nhưng không chần chừ, anh lập tức đưa điện thoại cho cậu bé.
Sau khi biết địa điểm từ chú cảnh sát, cô lập tức gọi video cho cả gia đình.
“Mẹ ơi, con là Triệu Vũ đây!” – Giọng nói nhỏ nhắn, quen thuộc vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Âm nhẹ nhàng lắc đầu. Giọng cô bình thản nhưng ẩn chứa sự khó giải thích:
“Chuyện hôm qua là do anh tự quyết định, không cần cảm ơn tôi. Còn chuyện hôm nay, cứu được thằng bé này, có lẽ vì bé có mệnh lớn, với cả… chắc cũng là cái duyên.”
Cậu nhóc quay đầu lại, đôi mắt sáng rực lên khi nhìn thấy người thân quen. “Cậu ơi!” Thằng bé hét lên, nhảy khỏi ghế rồi lao nhanh về phía anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cúp máy, Đàm Từ ngay lập tức bảo tài xế đổi hướng, chạy thẳng đến đồn cảnh sát.
Lúc này, cô đang lái xe trên đường, hy vọng mong manh tìm được bé. Trong đầu cô không ngừng tưởng tượng hình ảnh con trai sẽ bất ngờ xuất hiện, chạy lại gọi “Mẹ!” đầy vui mừng.
Dưới ánh đèn vàng mờ của đồn cảnh sát, cậu bé 5 tuổi đã được đưa đến nơi an toàn. Gương mặt bừng sáng, thằng bé ríu rít trò chuyện với mẹ qua điện thoại. Không kìm được sự phấn khích, cậu liên tục khoe khoang về những “chiến công” của mình trong ngày và đặc biệt kể về người chị gái dũng cảm đã cứu mình. Nhưng khi nhắc đến câu: “Cái hố mà chúng định chôn con ấy, mẹ ơi!”, tim Đàm Gia Di như ngừng đập, toàn thân run rẩy.
Bé nhanh chóng bấm số gọi về nhà. Ở đầu dây bên kia, Đàm Gia Di – mẹ của Triệu Vũ – gần như suy sụp vì con trai mất tích. Từ khi nhận được tin bảo mẫu bị đánh ngất và con trai bị b·ắ·t· ·c·ó·c, vợ chồng cô đã tìm kiếm khắp nơi trong vô vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhóc béo của mẹ! Con đang ở đâu? Mẹ lo lắng muốn c.h.ế.t rồi!” – Đàm Gia Di bật khóc, nước mắt trào ra không kìm nén được.
Vu Âm đáp lời bằng vẻ mặt bình thản:
“Triệu Vũ!” Đàm Từ gọi to.
Vu Âm vừa quay đầu lại, ánh mắt bất giác dừng trên người vừa bước vào. Khi nhận ra người đó, cô không khỏi ngạc nhiên. “Là anh à?”
Đàm Từ không trả lời thêm, thay vào đó, anh quay sang hỏi cảnh sát về tình hình.
Đàm Từ hơi nhíu mày, nhưng không nói thêm. Viên cảnh sát trực ban cũng bối rối:
“Con cảm ơn chú cảnh sát!”
Triệu Vũ ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại, cúi đầu lễ phép:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.