Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Chương 118

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chương 118


“Đạo diễn, à… tôi cũng đang giảm cân, nên trưa nay không ăn.” Anh quay sang nhìn Vu Âm, rồi nói thêm: “Vu Âm cũng giảm cân giống tôi.”

“Những món ăn này tạm thời đừng động vào. Lát nữa tôi muốn quay phim, chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.”

Vu Âm nhìn quanh làng, sự tĩnh lặng bao trùm lấy tâm hồn cô. Cô đã hiểu lý do tại sao ở đây hầu như không có bóng dáng phụ nữ trẻ hay trẻ em gái. Những người phụ nữ bị mua về đều bị nhốt kín trong nhà để tránh ánh mắt người ngoài. Còn các bé gái, nếu không bị ném xuống vực ngay khi mới sinh, thì cũng trở thành tế phẩm cho tà ác.

Ánh mắt Vu Âm dừng lại trên cành cây khô trong bình hoa trước tượng đá của Sơn Thần. Cô nhanh chóng nhận ra sự liên kết giữa nó và cây cổ thụ tà ác ở vách núi. Đó không phải chỉ là một vật trang trí vô hại, mà chính là cầu nối giữa cây quỷ và tộc trưởng. Qua cành cây này, cây cổ thụ có thể giao tiếp và điều khiển những hành động của tộc trưởng.

Ngay sau đó, Lý Cẩm Huy cũng nối lời:

Bữa trưa hôm nay thịnh soạn hơn hẳn bữa tối hôm qua. Trên bàn bày biện tám món ăn và hai món canh, tất cả đều thơm phức và hấp dẫn.

Vu Âm thở dài, lòng nặng trĩu.

Cứ đến ngày lễ cúng Sơn Thần, nếu nhà nào có con gái, cô gái đó sẽ bị đem ra làm tế phẩm. Nếu không có con gái, họ sẽ tìm kiếm và “mua” người từ nơi khác.

Cô tự nhủ, không thể đối đầu trực diện với cây quỷ được, ít nhất là vào lúc này. Nó đã tích tụ sức mạnh suốt hàng trăm năm, còn cô thì không đủ khả năng để đánh bại nó ngay lập tức. Kế hoạch tốt nhất là dụ nó ra khỏi nơi trú ngụ tại vách núi, khiến nó suy yếu rồi tiêu diệt tận gốc.

Cả hai rời đi, để lại Vu Âm và Lý Triều Phong đứng ngẩn người. Lý Triều Phong nhăn nhó, quay sang Vu Âm:

Tộc trưởng tươi cười bước tới, nhiệt tình mời mọc:

Tộc trưởng tuy không thoải mái, nhưng trước lời đề nghị của đạo diễn, ông không thể phản đối mà đành miễn cưỡng đồng ý. Đạo diễn ra lệnh một tiếng, dù có bất mãn thế nào, mọi người vẫn phải nghe theo.

Chưa kịp trả lời, Trần Băng chen vào, tìm lý do rút lui:

Khi trong làng không còn nhiều bé gái, người dân bắt đầu tìm kiếm “tế phẩm” từ bên ngoài. Họ mua vợ từ những nơi khác mang về, không màng đến đạo đức hay luật pháp. Những người phụ nữ này, một khi bước chân vào làng, sẽ không bao giờ có cơ hội rời đi.

Đạo diễn đứng yên, ánh mắt thoáng nghi ngờ. Ông đã làm việc với Lý Triều Phong nhiều lần, đủ hiểu tính cách của anh và nhóm bạn. Rõ ràng, có điều gì đó bất thường đang diễn ra.

“Hai món canh và món thịt dê kia không được đụng vào, còn lại thì an toàn. Tôi thấy dân làng chuẩn bị chu đáo thế này, sợ các cậu lại phải ăn mì gói như tối qua.”

“Cô nói vậy là sao? Đồ ăn ngon thế kia mà phải từ chối thì thật khó. Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Ăn hay không ăn đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Các vị hãy mau đến ăn cơm nào! Sáng nay chúng tôi đã đặc biệt mượn thịt để chuẩn bị bữa trưa. Các vị đừng ngại, cứ ăn nhiều vào nhé!”

Thấy vậy, Lý Triều Phong nhanh chóng tìm cách thoát thân. Anh chạy lại chỗ trợ lý của mình, kéo người đó đi một mạch. Trần Băng và Lý Cẩm Huy cũng vừa bước ra khỏi phòng, gọi thêm trợ lý của họ quay lại.

Tộc trưởng nghe vậy liền tiến lại gần, cười thân thiện:

Lý Triều Phong ngớ người:

Ai mà ngờ được, tượng Sơn Thần cao lớn này chỉ là một chiếc vỏ rỗng, còn kẻ thực sự nhận được sự thờ cúng lại là một cành cây vô tri?

“Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng mới cho lịch quay chiều nay. Xin phép được họp nhóm trước. Sau khi họp xong, chúng tôi sẽ quay lại dùng bữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Giờ mà để mọi người thấy mình ăn mì gói nữa thì họ cười c.h.ế.t mất!”

“Tôi cũng thế, đang giảm cân.”

Ban đầu, chỉ mỗi năm một lần, sau đó tăng lên sáu tháng, rồi ba tháng. Và thứ tế phẩm nó yêu cầu không phải là động vật hay lễ vật thông thường – mà là con người sống.

“Các cậu còn trẻ mà đã lo giữ dáng làm gì? Người gầy thế kia mà cũng giảm cân! Hay là ra đây uống chút canh cho đẹp da, canh này không béo đâu.”

“Này, hai người đứng đấy làm gì? Ra ăn cơm đi chứ!”

Lý Triều Phong tiến lại gần Vu Âm, thấp giọng hỏi:

Chương 118: Chương 118 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Triều Phong lúng túng, gãi đầu nói:

Tộc trưởng đưa bát canh ra trước mặt Lý Triều Phong. Anh lập tức xua tay, lắc đầu lia lịa:

“Vu Âm, bữa trưa này chúng ta còn ăn được món nào?”

Đạo diễn lúc này từ xa vẫy tay gọi họ lại:

Đạo diễn quay sang tộc trưởng, nở một nụ cười xã giao:

“Tôi đang giảm cân, trưa nay sẽ không ăn. Tôi về phòng trước nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không được, không được! Tôi là người miền Bắc, không quen uống canh!”

Kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu, Vu Âm đứng dậy khi tiếng gọi ăn cơm vang lên. Cô bước ra ngoài, nơi mọi người đang tụ tập. Lý Triều Phong và ba người khác vẫn đứng ở một góc, chưa ai di chuyển. Nhìn thấy Vu Âm, họ trao đổi ánh mắt với nhau như ngầm hiểu điều gì đó.

Ông liếc nhìn bàn ăn và dặn thêm:

Vòng tuần hoàn tội lỗi cứ thế lặp đi lặp lại, phủ bóng đen lên ngôi làng.

Đạo diễn đứng một bên, nhìn Lý Triều Phong với ánh mắt khó hiểu. Ai mà chẳng biết anh ta là người miền Nam chứ? Nhưng ông không nói gì, chỉ chăm chú quan sát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chương 118