Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Ta mở to mắt ra nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ bụng biết thế nào là vì con mà mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ phi thường không cơ chứ!

Ta nhanh chóng đuổi theo sau, nhỏ giọng hỏi:

Chưa kịp hết sốc, hắn đã vung kiếm chém tới tới tấp, ta vội vàng ôm chặt bé mèo lách người né tránh, mặt mày tím tái lại mà hét lớn lên:

Ánh mắt của Yến Minh Nhiên nhìn về phía bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta, vẻ mặt lộ rõ sự quyết tâm cao độ: "Cho nên ta đã quyết định rồi – kể từ ngày hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng ở bên cạnh nó nhiều hơn nữa."

Yến Minh Nhiên im lặng hồi lâu, ta nhìn mà cũng thấy khó hiểu, suy nghĩ mãi mới có thể ngộ ra được: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta tha mạng cho ngươi là để ngươi có thể làm mẹ của bé cưng. Đương nhiên là ngươi cũng phải đồng hành cùng ta, cùng nhau chăm sóc nó, không rời không bỏ. Ba người chúng ta, sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế này nhé~"

Hắn không nói không rằng, rút kiếm ra và lao thẳng về phía ta: "Nếu như ta mà phải gật đầu chào hỏi từng người một, thì chắc là cái cổ của ta cũng đã đứt lìa ra từ lâu rồi đấy!"

Yến Minh Nhiên mặt mày sa sầm, từ trên cao nhìn xuống ta: "Dậy mau. Đến giờ rèn luyện buổi sáng rồi."

Hắn không cho ta dù chỉ một giây để thở, tiếp tục tấn công dồn dập, vừa đánh vừa nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi thì… Sau đúng ba chiêu. Ta lập tức thò tay rút vội bé mèo từ trong áo ra, cao giọng hét lớn: "Chạy mau đi con!!! Hãy tự mình cứu lấy mình đi con ơi!!"

Yến Minh Nhiên nở một nụ cười trông có vẻ hơi man rợ:

"Bé cưng không chịu gọi ta là cha, chắc hẳn là do bình thường ta đã không dành đủ thời gian để ở bên cạnh nó."

"À à, không có gì đâu~ không có gì đâu~ ta làm gì có đứa con trai nào như ngươi chứ! Nào, bây giờ thì ngươi nói đi xem có việc gì nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngươi nói như vậy làm cho ta tỉnh cả ngủ luôn đó!!

Đám người vừa thấy Yến Minh Nhiên bước vào liền lập tức ngừng tay lại để chào hỏi, ai nấy đều lễ phép cúi đầu một cách cung kính. Yến Minh Nhiên thì lại như thể bị mù vậy, mắt không thèm nhìn lấy một cái, miệng cũng không thèm đáp lại lấy một lời, chân thì cứ thế đi thẳng tới một góc sân.

Ta ôm bé mèo theo chân Yến Minh Nhiên đến sân luyện võ của đám đệ tử c ung Bích Thuỷ.

Yến Minh Nhiên: "……"

Động tác đang cưng nựng bé mèo của ta lập tức khựng lại: "Ngươi nói cái gì cơ??"

"Ờ… nghe thì cũng có vẻ hợp lý đấy. Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến ta cơ chứ???" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta: "……"

Liệu có khả năng nào là do con mèo nhà ngươi nó không thể nào phát âm được cái âm đó không vậy hả?? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta: "……"

"Ngươi bị điên rồi hả? Ngươi đang làm cái quái gì thế hả?!"

Tại sao sắc mặt của hắn lại càng lúc càng đen hơn rồi thế nhỉ?

Ta đã nói sai điều gì sao ta??

Hôn nhẹ một cái lấy may lên trán của mèo con, rồi cẩn thận nhét nó vào trong áo mình, ta nhào tới mép sân rút ra một thanh kiếm: "Lên đi nào! Để chị đây cho ngươi được thấy sức mạnh thật sự của chị!!"

"Sao ngươi lại không chịu chào hỏi lại ai hết vậy? Chỉ cần cúi đầu gật nhẹ một cái cũng được mà?"

"Ngươi tìm ta có việc gì thế à?"

Hắn khoanh tay trước ngực, gương mặt không chút biểu cảm: "Ta thấy ngươi nói cũng có phần có lý."

"Dậy đi mau lên."

Ta buồn ngủ đến mức nước mắt cũng đã rớt ra rồi:

"Tuyệt đối không được buông bé mèo ra. Ta muốn xem thử xem với tư cách là mẹ của nó, ngươi có thể bảo vệ được nó đến mức nào."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7