Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 198 (Xui Có Thưởng). Đại nguyên lão

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 198 (Xui Có Thưởng). Đại nguyên lão


- Sao rồi mậy... thành công không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tác giả là Tiêu Dao Tử... cách vẽ bằng bút bi thật lạ, mỹ nữ trong tranh rõ ràng là hiệu trưởng nhưng sao thời gian vẽ chỉ là vừa qua Tết, không cách bao lâu nhưng nhan sắc của hiệu trưởng khác một trời một vực!

- Em nghĩ gì về mô hình này?

Nguyệt: - Chị hai nói đúng... vào mùa mưa Sài Gon liên tục có cây to ngã đè c·hết người, con s·ợ c·hết kh·iếp.

- Vậy nên em phải kiêm luôn trách nhiệm tìm tòi cách trang trí và thiết bị tốt nhất, hiệu quả nhất với một giá thành tối ưu.

- Em là Thúy Vân đến phỏng vấn vị trí kế toán phải không?

- Mẹ không bán ở nhà chăm sóc ba càng tốt!

Diễm buồn cười nhìn cô gái vừa bước vào, cô bé rất trẻ và có vẻ xoắn xít quá:

- Dạ em sẵn sàng!

- Ừ, Hằng chưa kể gì với em sao?

Hằng lo lắng sốt ruột chờ đợi gần nửa giờ bên ngoài, cuối cùng Vân cũng tươi cười bước ra.

- Dạ biết không nhiều, hình như trường sẽ mở nhà trẻ, mầm non, dạy Anh văn và Ngữ văn với giá tiền 1000₫/tháng.

Sau đó ba mẹ con dắt nhau đi nhà sau thủ thỉ hỏi chuyện nhỏ út. Tối nay không còn giật gân như tối hôm qua, Nguyệt vui vẻ kể chuyện cả ngày học tập tiến bộ thần tốc, anh Bảo thực sự là học bá, chỉ bài đến đâu là Nguyệt thông suốt dễ hiểu đến đó.

- Dạ vì thất nghiệp, bạn em là Hằng giúp đỡ giới thiệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Tại sao em nghỉ chỗ cũ?

- A... đại nguyên lão?

- Em chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, nếu có gì thiếu sót mong chị và mọi người chỉ bảo giúp đỡ.

- Không đâu... hiệu trưởng nói rất trịnh trọng rằng mày là đại nguyên lão, nhờ có mày mới có cái trường này!

- Ok... chúc mừng em... em đã được tuyển dụng.

Hợp đồng ký chính thức với hiệu trưởng mức lương 25 triệu/tháng đủ để Hằng yên tâm nộp đơn nghỉ hẳn ở trường, rời khỏi cuộc chơi không thích hợp với mình... tiếp tục ước mơ dạy học sinh mà không bị áp lực.

Vân sững sờ toát mồ hôi... lẽ nào mình bị sụp hầm?

Giờ đây mọi chuyện như một giấc mơ đẹp, anh hai bị dạy cho bài học đắt giá hết dám báo cha báo mẹ báo em út... Hằng còn được đi dạy theo ý muốn.

- Hằng có nói đãi ngộ ở đây không?

Vân cười hì hì:

- Ừm... tôi là Hoàng Diễm, là hiệu trưởng của khu trường phức hợp này.

Vân mừng rỡ run người vội dùng hai tay bắt lấy bàn tay ngà ngọc của hiệu trưởng xinh đẹp, máu l·es lại lần nữa chảy rần rần.

Ba cảm thán:

- Hả... vậy không lẽ em b·ị đ·ánh trượt rồi sao?

Có lương của con gái lớn cộng thêm nhỏ út hết phải đóng tiền học thêm vậy xem như mọi thứ tạm ổn.

- Dạ đây là hồ sơ của em, nếu có gì thiếu sót em sẽ bổ sung thêm.

Đến tối mịt Vân mới vui vẻ trở về nhà thông báo với mẹ tin mừng.

Buổi chiều chủ nhật tiễn nhóm Tinh Mỹ Hoa Lệ đi rồi Trụi không đi đâu nữa, kể cả chiếc ves cỏ toạ giá còn nằm ở chỗ Yến cũng không lấy về, cứ để đó cho Yến hoặc Tiểu Muội sử dụng.

Cố nén tò mò Vân tập trung tinh thần trả lời vài câu hỏi phỏng vấn đơn giản:

Trước khi bão tốc độ Trụi nhắn đi hai tin nhắn quan trọng, cả hai người nhận được tin nhắn đều vui mừng rộn ràng...

- Em mong muốn mức lương bao nhiêu?

...

- Như thế nào là chi tiêu hợp lý?

- Dạ muốn... dù gì em cũng tin tưởng Hằng.

- Em có kinh nghiệm gì?

- Ok, vậy vì sao em chọn ở đây?

...

Vân tinh ý nhìn mẹ khác hẳn lúc sáng lập tức hỏi tới tấp cuối cùng bà đành nói không còn chỗ để bán hàng nữa rồi, giờ muốn bán phải thuê mặt bằng, bán ở lề đường là bị dẹp ngay, đặc biệt sắp tới đợt kỷ niệm 50 năm giải phóng miền Nam.

(còn tiếp) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diễm cúi đầu xem xét nhưng trong lòng đánh lô tô, nào giờ toàn ở nhà làm nội tướng có bao giờ làm sếp người ta đâu, giờ bắt đầu mọi thứ thật lạ lẫm, Thúy Vân là nhân viên cao tầng đầu tiên mà Diễm phỏng vấn.

Vân há hốc mồm... trời ơi... hèn gì nhỏ Hằng nói là lọt vào kho nếp luôn chứ không phải hũ nếp.

- Dạ vì lý do tế nhị ạ.

Buổi chiều hôm đó Vân cố tình chờ đợi sếp lớn để chào hỏi và cảm ơn nhưng sếp lớn không đến, chỉ có thể mời Hằng, Diễm, cô Hậu đi ăn lẩu chào sân.

- Em nói không sai nhưng lại chưa phù hợp ở nơi này...

- Dạ em tốt nghiệp chính quy, đang theo học thêm khóa kế toán trưởng. Mới ra trường năm ngoái nhưng mọi thao tác kế toán xuất nhập thu chi, báo cáo thuế em đều có thể làm tốt.

...

Chơi với Kê tướng quân một lúc rồi Trụi đi ăn uống qua loa, lên lầu tập luyện võ công, thăm thú 3 cây đậu hồi máu phát triển tốt đẹp...

- Dạ... em đã hiểu... chúng ta có quyền chọn lựa sản phẩm có giá thành cao nhất nhưng cũng có hiệu suất sử dụng tối ưu.

- Dạ...em chào chị!

- Dạ em nghĩ rằng một kế toán thì không có gì ngoài việc thu chi. Trường hoàn toàn bỏ qua nguồn thu vậy thì chỉ còn chi. Như vậy chi tiêu hợp lý sẽ giúp trường hoạt động tối ưu.

Chương 198 (Xui Có Thưởng). Đại nguyên lão

- Đây là một mô hình rất có ý nghĩa dành cho xã hội nhưng sếp lớn sẽ phải tốn kém rất nhiều.

- Cũ đi mới tới á ba... ba đã xuống sức lâu rồi, giờ sẵn dịp nghỉ tìm việc làm chung với mẹ cho vui, mẹ nghỉ bán ngoài kia cũng tốt, ngoài đó mưa nắng lãnh đủ hết, nhất là cái cây lớn ngoài kia, cứ mỗi khi mây đen kéo tới gió thổi ù ù là con sợ đứng tim luôn!

- Sếp lớn dựng lên trường này mục đích chính là để giúp Hằng đi dạy học không bị áp lực... sau đó chị mới ké một chân, rồi đến cô Hậu giáo viên dạy Văn về hưu, cũng là giáo viên dạy vỡ lòng ABC cho sếp lớn. Nếu tính thêm em nữa thì hiện giờ có 4.

- Dạ có kể sơ sơ.

- Chính xác! Và sau đó em sẽ chịu trách nhiệm giá·m s·át về mặt chất lượng sản phẩm mua về cũng như chất lượng thi công... làm được mấy điều này cho tốt thì em hoàn toàn xứng đáng mức lương như vậy thậm chí cao hơn nữa trong tương lai.

Bà đang rầu thúi ruột từ sáng tới giờ mà không dám nói với chồng, sợ ổng rầu lo sanh bệnh.

Bà gật đầu chấp nhận, mấy bữa nay đi bán lòng dạ cứ xốn xan vì ông chồng đi đứng bất tiện, giờ bà ở nhà yên tâm hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hằng đỏ mặt ngượng ngùng nhớ lại ngày đó xô xát trong hẻm cụt... nếu lúc đó anh Trụi không chạy qua, đi sớm hơn hoặc trễ hơn, không nghe tiếng cô giáo lảnh lót quen thuộc, hoặc đơn giản là chạy hơi nhanh thôi thì gia đình nàng 99% là bị xiết nhà phải ra gầm cầu mà ở, sau đó suốt đời thuê nhà trọ để ở và trả nợ dài dài.

- Giờ yên tâm đi, có muốn ra bán cũng hết được rồi, bên trật tự đô thị đã cảnh cáo, ngày mai gặp nữa là hốt xe.

Vân đã bớt bối rối khi Diễm xem hồ sơ, nàng quan sát xung quanh, phòng hiệu trưởng không lớn nhưng không chật chội, trang trí gọn nhẹ đơn giản, vài chậu hoa cảnh xanh mát... nổi bật nhất là bức chân dung Mỹ Nữ Điểm Tâm Đồ, bức tranh đầu tiên Trụi vẽ cho Diễm ở trên Đà Lat.

Vân lạc quan:

Đợi gần đến 8 giờ tối, Trụi gói ghém hành trang thực hiện chuyến đi phượt lần 2 với Tiểu Kim transformer, hành trình vẫn là Sài Gon - Đà Lat, đi một mình đem bao nữ trang Kim Ngọc lên giao cho Liên Châu.

- Trời ơi... có 3 ngày mà tui, bà với con hai thất nghiệp hết... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ nghe được tin vui lớn thì bà như người c·hết đ·uối bắt được cọc, 25 triệu một tháng đủ san bằng tiền lương trước kia của cả nhà ba người đặc biệt là trong mùa m·ưa b·ão chồng không làm nhà được mà vợ cũng buôn bán ế ẩm.

Ba không nói thêm nhưng gật đầu công nhận, mẹ cười khổ:

- Dạ nói là mức lương rất khá.

Nguyệt về đúng ngay lúc mẹ kể chuyện, ba mẹ con thảng thốt, ba nằm ngay đó cũng nghe tất cả... may mà có Vân tìm kịp việc làm lương cao ngất ngưởng.

Càng nghĩ cô bé 17 tuổi càng mê ly... xuân tình nhộn nhạo, rạo rực khắp người...

Bạn bè đồng nghiệp có dè bỉu ngu ngốc, có khen ngợi dũng cảm, có ao ước và âm thầm quan sát, chỉ cần Hằng thực sự thành công thì sẽ có người học theo...

Nguyệt trong nhà tắm thay đồ thở phào nhẹ nhõm, thực ra cô bé đã giấu nhẹm chuyện cọ xát không ít giữa hai người... mọi chuyện đều do lúc đi mua sắm hôm qua không để ý, bị Bảo tư vấn lựa chọn đồ mặc ở nhà rất mát mẻ... sau đó hôm nay mặc vào lãnh đủ... may mà nàng biết khôn còn mặc đồ lót, nếu mà để chân không như anh mỏ nhọn khuyến nghị thì có nước c·hết luôn!

- Em biết gì về nơi này không?

"Mẹ ơi... ba ơi... con thành công rồi... phải thiết đãi cảm ơn nhỏ Hằng thiệt to mới được!"

- Ha ha ha... yên tâm đi cô bé... em do Hằng giới thiệu mà Hằng là đại nguyên lão của trường này làm sao mà trượt được.

- Giả sử như chúng ta có thể tiết kiệm như vậy sẽ giảm áp lực cho sếp lớn!

- Rất tốt... giờ chị nói về phương châm chi tiêu phù hợp với trường này... đầu tiên là sếp lớn không thiếu tiền, luôn muốn ngôi trường được trang trí và dùng thiết bị, thức ăn tốt nhất cho giáo viên và học sinh...

- Làm gì có... tao chỉ giới thiệu thôi á!

Nguyệt chạy đi thay đồ ngủ, mẹ và Vân thầm thắc mắc tại sao học bá thi rớt liên tục, chả lẽ vào trường Y khó kinh khủng như vậy?

- Không nhỏ đâu, chẳng qua hiện tại mọi thứ mới bắt đầu... em vẫn muốn làm ở đây chứ?

- Ha ha... xem ra ý kiến của em và mọi người rất giống nhau. Nếu em trúng tuyển em có đề xuất gì cho hoạt động trường được tốt hơn không?

Vân lập tức bắt tay vào công việc, Diễm lại tiếp tục tuyển dụng giáo viên nhà trẻ, mầm non, đầu bếp thậm chí là thêm các giáo viên dạy các môn quan trọng khác như toán, lý, hóa, sử, sinh.

- A... vậy quy mô của trường...

- Em hy vọng được bằng Hằng, 25 triệu/tháng.

- Thành công... tất cả đều nhờ mày á!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 198 (Xui Có Thưởng). Đại nguyên lão