Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Gia Đình.
Thành ra Nam quả thật là không biết vì nguyên do gì chuyện Tư Thục hôm nay lại có thể diễn ra một cách thuận lợi đến vậy. Mà như có đoán được thì cũng kiểu cái tình yêu vớ vẩn gì đấy nên đem nó đi trả lời một câu hỏi nghiêm túc vầy của ông Đồ cũng không đúng đắn gì, chi bằng nói rõ ra là không biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Họ chỉ yên lặng, và có lẽ là cầu mong cho Nam được yên bình.
...
"Con nói con bé đấy sao cho nó nghe thế nhể."
Mà cái nghề thợ săn đấy, chuyên vào rừng sâu núi thẳm, lội thác băng đèo hay xuất sinh nhập tử với bầy thú hoang thì nó chẳng liên quan gì đến chuyện an toàn.
Hay chuyện một hồi nữa hắn sẽ đi tới nhà ông Sáu Lực nhờ ổng làm cho mấy cái lồng đựng bánh bao mới khi mà ông khách mua bánh bao thì xách mẹ luôn cái lồng đi.
Nam lặp lại một lần nữa:
Dĩ nhiên, ông Đồ cũng vậy.
Trong khi ấy thì Nam không thể nói là không thể nhận ra tâm tư của ông cậu mà mình đã sớm nhận ra được. Và nếu có thể thì hắn muốn vỗ vai ông cậu này, bảo ông đừng lo lắng.
Tin ta đi, đàn ông vì luôn là 'Cột nhà' nên không hiểu được điều đặc hữu của 'Nóc nhà' đấy đâu. Cũng như anh Nam tôi chưa bao giờ nhận ra mình khác với ông Đồ, rằng hắn ta luôn là của Tí, của riêng một mình nàng ta đâu.
Nam nói, sau một chốc yên lặng:
Xong xuôi cả là chút chuyện về việc đi săn 'Chuyến cuối' theo nhiều nghĩa của những thợ săn vùng này.
Hắn biết điều ấy không?.
Nghĩ cũng phải thôi, vì chẳng một ai trong số họ muốn Nam phải chịu nguy hiểm cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ tiếc thay, Nam đáp với một vẻ không chắc chắn cho lắm:
Dĩ nhiên, vẫn có những mùa lễ khác để họ đi săn thỏa thích ngay trong khoảng thời gian đó. Nhưng việc 'Rửa đao gác kiếm' vào mùa động vật sinh sôi nảy nở cũng xem như là một luật lệ vô danh mà ai cũng tuân thủ đi.
Và dù cho ở thế giới này nữ giới cũng có thể 'Bậc cân quắc không thua đấng mày râu' thì những anh hùng hảo hán mình cao ba thước, cùng hổ báo luận võ vẫn có một vị trí trang trọng.
Nói rồi ông đứng dậy khỏi ghế, vươn cánh tay của mình ra xoa đầu Nam. Rồi ông lại nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành ra ai mà nghĩ Nam có thể săn được thú hoang mà không b·ị t·hương, hoặc có thể bị trùng cắn trúng độc, hoặc dính vào thú triều cơ chứ.
"Và," Ông đồ thở một hơi dài. "Có lẽ là quen rồi đi, cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ thấy nó trưởng thành. Ngay cả khi nó lấy cha con, Nam à."
Nhưng Nam không thể phô ra cái sức mạnh k·hông r·õ n·guồn g·ốc của mình được. Ít nhất, ở cái thế giới siêu phàm này thì hoàn toàn không biết mới là cách giữ bí mật tốt nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi đến chuyện cuối cùng, mà Nam hẳn là cố tình để nó ở phía cuối là về chuyện của Tí.
"Đi săn thì đừng dại mà vào rừng sâu con à. Có săn, thì cũng lựa bìa rừng, thấy chim bay vượn hú thì về ngay, chớ tò mò."
Như đã biết rồi, tự nhiên sẽ có lúc sơ hở. Và Nam không nghĩ rằng hắn có hệ thống về sau sẽ chọc trúng những người sống ngàn năm nhưng trí tuệ chỉ có đâu đấy ba tuổi rưỡi.
Nói đến đây, ông Đồ hơi ngưng lại, sau đó lại thở dài thêm một hơi nữa.
Ps: ta muốn viết một chút về gia đình, và, hm...thật sự mà nói thì ta bí ý tưởng. Vì định bắt vào chuyện đi săn của Nam khá là khó để diễn tả cái cảm giác kiểu con làm thế không sai, nhưng không được. Rồi cuối cùng thì ta quyết định dùng khó nói để gây dựng nên lời lẽ của ông Đồ.
Thế nên, dù rất muốn khuyên thằng cháu bỏ việc đi săn đi. Nhưng ông cũng chỉ đành tặc lưỡi, nói:
Nghe rõ vậy, khuôn mặt già nua của ông Đồ từ từ giãn ra, khóe miệng cũng theo đó nở một nụ cười.
Bữa ăn vẫn tiếp tục.
Nhưng khi nhìn Nam xuống bàn, xếp ghế lại, rồi chuẩn bị mang chén bát đũa ra nhà sau thì ông vẫn không kiềm được nỗi lòng dâng trào trong lòng mình.
"Mẹ con giống Hạ. Nó sống thơ ngây, vô tâm và khi làm sai chuyện thì luôn phải nhờ cậu đến nói đỡ."
Ông ta thậm chí còn không phải là người trong cuộc nữa nên ngoại trừ đoán non đoán già cũng chẳng thể biết được gì, chỉ phí hai ly rượu con.
....
Ông đồ tặc lưỡi, giọng có hơi tò mò:
Con Hạ đã ăn no. Giờ thì nó lại nghĩ đến chuyện ngủ tiếp nên sau mấy lời xin nhờ bà Đồ cất chén đũa giúp nó thì con oắt này lại chạy trở về phòng.
Mà thứ ấy vừa nghĩ thôi thì vô luận là ông Đồ hay bà Đồ đều cảm thấy bữa ăn sáng 'Xa Hoa' này có chút không nuốt trôi nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn Nam tiên sinh của chúng ta.
Hẳn rồi, như ta đã luôn nói, ông muốn cho Tí vào Tư Thục đã không phải ngày một ngày hai. Nhưng mọi sự nỗ lực đó đều mang lại những lời từ chối khéo, khiến ông ta xem chuyện Nam có thể đưa Tí đi vào Tư Thục là một điều gì đó tương đối là thần kỳ.
Hẳn là đi, vì như ông Đồ bà Đồ không làm thinh theo kiểu ấy thì có lẽ con Hạ cũng không đến mức phải thèm ăn thịt như vậy. Hay ít nhất, Nam vẫn có thể săn thỏ ở bìa rừng về.
Nhưng hôm nay thì đúng có nhiều chuyện nên người vốn giữ vị trí yên lặng như Nam nói đặc biệt nhiều
Hắn nói về chuyện mua gà sáng nay cùng lời nhờ vã của ông Tứ gà.
Thế nên, bí mật vẫn nên là bí mật. Bật mí rồi, thì lúc đó phải nên là lúc hắn có tự tin bảo vệ những người thân của mình.
"Ý của cậu là," Ông nói. "Con thân nam nhi thì chí phải ở bốn phương, trong lồng ngực phải chứa lấy thiên hạ. Nhưng người cũng không thể vì thế mà liều mạng con à, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, trước không thẹn với lương tâm sau không thẹn với công ơn của đấng sinh thành."
Lời vừa nói ra đó của hắn ta đã đổi lại bằng sự ngạc nhiên đến sau nửa phút.
Nam không cho rằng trò gượng gạo chẳng bất ngờ gì đó có thể gây ấn tượng được cái gì. Như không xét tới một thứ khá đặc thù của đàn bà con gái mà đàn ông không thể nào hiểu nổi là cảm giác an toàn.
Vậy là đầu voi đuôi chuột, ông Đồ cũng thở ra một hơi thứ ba, cầm ly rượu với chai rượu bước về phòng.
"Con không biết nữa, cậu à."
Thành ra người sống ở miền này lâu, tựa như ông Đồ bà Đồ kỳ thực không ghét bỏ chuyện Nam làm thợ săn đến mức dùng hành động trực tiếp.
Chương 31: Gia Đình.
Khi ấy, mọi người trên bàn mới ăn lửng bụng, và bắt đầu tập trung vào dăm ba lời nói trên bữa ăn.
Trong ý nghĩ của chàng trai thì chuyện hồi sáng nay nó đơn giản và không phức tạp cho lắm. Chúng thẳng phè, giống như chuyện nói hai ba lời tâm tình với Tí, rồi phô ra khả năng kiếm tiền của mình, xong lại 'Bức H·i·ế·p' nàng ta một cách mạnh mẽ nó chả là cái khoai lang củ cải gì cả.
"Thực ra thế cũng tốt. Vì nó trưởng thành rồi khổ quá. Cậu hay tin cha con mất cũng nửa năm, đánh thư ba bốn bận không bị giặc c·ướp thì cũng bặt vô âm tính, tưởng như mất nó thì nó lại về, gầy guộc héo mòn."
Chuyện thì cũng không có chuyện gì nhiều, thậm chí người nói mà người nghe chỉ ậm ừ mà không đáp lại cũng chẳng phải điều gì hiếm lạ cả.
Ông Đồ hỏi một cách không chắc chắn:
Ừ thì cho là Nam g·iết được hổ, nhưng đâu có nghĩa hắn không bị lợn rừng húc c·hết, vẫn là xui xẻo đụng phải những sinh vật hung hiểm vì nguyên do nào đấy ra khỏi rừng sâu.
Nhưng sự thật thì mục tiêu của những mũi tên trong thanh cung Nam mượn A Phủ chỉ là những cây cổ thụ, hoặc những tấm bia ngắm sơ sài thôi.
"Tí vào Tư Thục rồi cậu à. Từ nay Tí hẳn sẽ không tới nhà ta học nữa."
"Mẹ con giao con, với em con cho cậu, con à." Ông nói.
Sổ một tràng đạo lý khó hiểu xong, ông Đồ dường như cũng chán nản với thói vòng vo của mình. Dầu gì nếu ông nói thẳng được thì chuyện săn hổ đã sớm là chủ đề chính của bữa cơm hôm nay rồi.
"Tí được con lo vào Tư Thục rồi. Ba tháng sau bắt xe lửa lên tỉnh thi Tú xem như ổn."
Rõ là ông ta thích thú với chuyện này. Nhưng rồi khi nghĩ lại về cái tính của Tí.
"Con nói gì?."
Nhưng nam nhi thời xưa, đặc biệt là vào thời phong kiến như này thì thường có phải có thói 'Đầu đội trời chân đạp đất'.
Nam ngồi với ông Đồ. Hắn và ông cũng đã thôi động đũa được một hồi. Và thức ăn cũng đã được chén sạch, trừ vài cọng rau muống cùng với chén nước mắm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.