Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Hai Thế Giới – Một Con Đường.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Hai Thế Giới – Một Con Đường.


"Nếu muốn biết rõ ràng hơn, ta có thể giúp ngươi cập nhật thêm một số thông tin về các tuyến đường, nhưng…"

Đến tận trước khi cậu nhận được nhiện vụ này, mọi thông tin cậu biết được về nơi này chỉ gói gọn quanh Thôn Tân Thủ. Nay, một cái tên đã xuất hiện.

Cậu cẩn thận đập trứng vào chảo, hơi nóng lan tỏa làm ấm lên không gian vốn lạnh lẽo của buổi sáng sớm.

– Bữa sáng đã xong.

"Nhưng nếu em lề mề…" – Vũ Hạo nhún vai.

Những kẻ trên xe hơi ngớ ra. Tên này… đang vui vì họ lăng mạ hắn thật sao?

– Vũ Hạo bước đến cạnh giường, cúi xuống lay nhẹ em gái.

Bên ngoài, trời chưa sáng hẳn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ những cột đèn đường hắt vào qua khe cửa sổ bụi bặm. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ—từng bức tường cũ kỹ, từng món đồ nứt nẻ, từng góc khuất lạnh lẽo không một tia sáng. Góc phòng nhỏ còn chìm trong bóng tối.

Nhờ bán tất cả những gì mình kiếm được trong Đại Mộng, cậu đã có đủ tiền để lo liệu trong ba tháng tới. Cậu có thể tập trung vào trò chơi, tìm kiếm một con đường khác thoát khỏi nghèo khó.

Tiêu diệt quái vật dọc đường.

"Anh ơi, hôm nay ăn gì đây?" – Vũ Yên chớp mắt một cái, rồi tỉnh hẳn.

"Tên lão già này tính chém đẹp ta à?"

"Yên, dậy thôi."

Xa phu hừ lạnh, châm chọc:

– Chuyển cảnh – Thực Tại – Tràn Ngập Ánh Sáng –

"Không được. Ăn sáng đi rồi còn đến trường, trễ là anh không chờ đâu đấy."

Vũ Hạo khẽ cười, kéo cái chăn.

[Bạn không có đủ tiền để hoàn thành giao dịch.]

"Chín… vàng?!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

– Phần thưởng: Cập nhật ranh giới khu vực trên bản đồ.

Trước đây, mỗi sáng cậu đều phải ra ngoài làm việc tay chân, đôi khi là bốc vác, đôi khi là chạy bàn, đôi khi là bất cứ việc gì miễn có tiền. Những buổi sáng gấp gáp, nhịn ăn, lao ra đường khi trời còn tối. Nhưng… hôm nay thì khác.

Đoàn xe di chuyển qua một khu rừng thưa, và đúng như dự đoán…

Ánh sáng của ngày mới cuối cùng cũng đến, nhưng không làm căn nhà này thay đổi. Nhưng ít nhất, trong căn nhà này vẫn còn một thứ ánh sáng chưa bao giờ tắt—là Vũ Yên.

Một buổi sáng nữa… lại bắt đầu như mọi ngày.

Chiếc xe ngựa nặng nề lăn bánh, phía sau chất đầy thùng gỗ, bao tải nặng trịch. Vũ Hạo phải bê từng kiện hàng lên xe, trong khi những người khác chỉ việc nhàn nhã ngồi chờ. Mọi người mặc áo giáp sáng bóng, cầm v·ũ k·hí tinh xảo, ngồi trên xe với dáng vẻ ung dung, cười nói rôm rả. Một tên người chơi vừa cắn thịt nướng vừa nhìn Vũ Hạo vất vả khuân đồ, nhếch mép nói với bạn mình:

Vũ Hạo bật cười. Cuộc sống của họ không có nhiều lựa chọn, nhưng ít nhất vẫn có những thói quen nhỏ bé khiến nó bớt khó khăn hơn.

Lúc đầu, cậu chỉ định làm thêm vài nhiệm vụ lặt vặt, nhưng càng làm, cậu càng nhận ra mình đã trở thành một cái tên quen thuộc trong Tân Thủ Thôn.

"Nhìn nó còn chẳng bằng NPC cấp thấp nhất, mấy vị khách cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi."

"Nếu không có đủ vàng, thì có một cách khác để trả nợ."

Xa phu khựng lại, có vẻ không ngờ rằng cậu ta lại hào hứng như vậy. — Vào lúc này, cả cậu và Xa Phu đều thắc mắc. Rốt cuộc ai mới là người được lợi.

Vũ Hạo hơi bất ngờ, nhưng không ngạc nhiên lắm. Cậu đã sớm biết rằng các NPC ở Tân Thủ Thôn không đơn giản.

Từ xa đi lại Vũ Hạo đã trông thấy một lão xa phu trung niên đang dắt ngựa vào chuồng, ánh mắt đầy kinh nghiệm và từng trải.

Dù cuộc sống này có nghiệt ngã thế nào…

Cô bé ngáp một cái, dụi dụi mắt rồi chầm chậm ngồi dậy.

"Chắc lại do hệ thống mới cập nhật. Lũ NPC nghèo khổ đã gần gũi tới mức này rồi cơ à?"

"Nấu rượu à…? Cũng thú vị đấy."

Vũ Hạo chớp mắt vài cái, sau đó…

Cô bé cựa quậy, vùi mặt vào chăn, khẽ rên rỉ như một con mèo lười.

Vũ Hạo chưng hửng. Đùa sao? Một bản đồ mà đòi tận 9 vàng? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng… trong căn phòng này, không phải ánh đèn, mà chính Vũ Yên mới là thứ duy nhất có thể dẫn lối cho cậu.

"Vậy anh nhớ chiên chín một mặt thôi nhé, em thích ăn kiểu đấy!"

Điểm danh vọng của cậu cứ thế tăng vùn vụt, chẳng mấy chốc đã vượt qua 100!

[Hết chương 8]

[Yêu cầu: Đến tìm xa phu di chuyển tới Thác Bạch Tiểu Thành.]

Lúc này, bên ngoài trời mới bắt đầu sáng hẳn.

Bầu trời xám xịt khi đoàn xe rời khỏi trấn.

Danh sách nhiệm vụ đang thực hiện:

Việc miễn phí lại giúp ta luyện cấp, tại sao không? – Vũ hạo không nói gì. Cậu vẫn tươi cười, nhún vai.

Tiếng trứng xèo xèo trong chảo, tiếng lửa cháy tí tách vang lên trong căn bếp nhỏ. Hơi nóng bốc lên, tỏa ra một chút mùi thơm nhàn nhạt, nhưng nó chẳng thể che lấp đi sự trống rỗng của cái đói.

Vác hàng hóa lên xe trước khi khởi hành.

"Em vào vệ sinh cá nhân đi. Nếu nhanh lên, anh sẽ đi bộ cùng em đến trường."

Với bản tính khôn lỏi của mình, Vũ Hạo không hề chần chừ dù chỉ một giây, há miệng mặc cả trong vô thức.

Có vẻ như… cậu bị lừa rồi.

Không tốn quá nhiều thời gian, ngay khi vừa đủ người. Lão Xa Phu ra hiệu cho đoàn người khởi hành.

[Nhiệm vụ phụ: Tìm hiểu bản đồ từ Xa Phu]

Dân làng bắt đầu chủ động tìm đến cậu, giao cho cậu những nhiệm vụ mà họ không tin tưởng người chơi khác. Dần dần, cậu nhận được nhiều thiện cảm hơn từ NPC trong thôn, mở ra nhiệm vụ đặc biệt mới.

"Ừ, như mọi ngày."

"Mình vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành trong thôn."

Không chần chờ, Vũ Hạo lên đường, tiến về phía ngoại thành.

Vũ Hạo với tay bật công tắc đèn.

"Tuyệt vời! Vậy ta sẽ nhận nhiệm vụ này!"

100 đồng = 10 bạc = 1 vàng = 1 Triệu tiền thật.

Hộ tống xe ngựa đi qua vùng nguy hiểm.

– [Vận chuyển lương thực cho quán rượu] – +10 kinh nghiệm

Lão xa phu khoanh tay, giọng điệu bỗng dưng trầm xuống.

[Yêu cầu: 9 vàng]

Không có thịt bò, không có phở, cũng chẳng có xôi xéo. Món ăn duy nhất mà hai anh em có thể lặp đi lặp lại mỗi sáng. Chỉ có trứng.

Cô bé vẫn còn ngủ say, mái tóc hơi rối xõa trên chiếc gối cũ, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt cô bé hiện lên bình yên đến lạ. Bình yên mà chính cậu chưa bao giờ có. Vũ Hạo ghen tị. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Từ khi mẹ mất, nếu cậu không bảo vệ Vũ Yên… thì còn ai sẽ làm vậy chứ.

Vũ Hạo khẽ cựa mình, rời khỏi chiếc giường cứng ngắc, chân chạm xuống nền xi măng lạnh lẽo. Đi về phía dưới bếp, cậu lặng lẽ bật bếp gas, ánh lửa xanh bùng lên soi rọi khuôn mặt gầy gò và đôi mắt đã quen với sự mệt mỏi.

"6 vàng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chà, chi tiết thế này cũng hơi đáng sợ đấy. Nhìn tên này rách nát như vậy, sao có thề là người chơi chứ?"

Lão xa phu nhìn cậu một lúc, nở một nụ cười khó hiểu, rồi gật đầu.

"Thật không?!"

Thưởng: Cập nhật bản đồ đầy đủ + 5 bạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu canh trứng cẩn thận, cố gắng không để nó cháy.

Lão xa phu nheo mắt, liếc nhìn bản đồ trong tay cậu một lúc rồi bật cười khinh khỉnh.

Một nữ pháp sư xinh đẹp cũng khúc khích cười, che miệng:

– Cuộc Thương Lượng – Xa Phu Không Phải Dạng Vừa

Chương 8: Hai Thế Giới – Một Con Đường.

"Lão trượng, làm ơn cho ta hỏi chút thông tin các địa danh trên bản đồ này."

Chưa kể, trong túi cậu chỉ có vỏn vẹn 1 vàng—số còn lại đều là bạc và đồng..

"Ưm… cho em ngủ thêm chút nữa đi mà…"

– ...

"Hôm nay ăn trứng ốp la hả anh?" – Vũ Yên tiếp tục.

9 vàng tương đương… 9 triệu tiền thật?!

– Mô tả: Hỏi thông tin về các địa phận và tuyến đường từ người lái xe ngựa.

Tạm thời… mọi thứ vẫn ổn.

Bây giờ là 5h30 sáng. Bóng tối vẫn còn đọng lại, như thể không muốn rời đi.

Bóng đèn ánh vàng yếu ớt chập chờn sáng lên, nhưng không xua tan được cảm giác lạnh lẽo của cái nghèo nơi căn phòng tồi tàn, trống rỗng, chẳng có gì đáng giá. Ánh sáng không thể mang lại hơi ấm.

NPC kì quặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi nhận nhiệm vụ của Chủ Kiếm Trường, cậu không đi về phía Xa Phu. Thay vào đó Vũ Hạo tiến thằng về làng tân thủ. Cậu không vội, thậm chí chẳng thèm nhìn bảng trạng thái của mình quá lâu.

– [Giúp nông dân tìm kiếm gia s·ú·c bị lạc] – +5 danh vọng

Trong lúc giúp đỡ chủ quán rượu Tửu Thanh Lâu, một nhiệm vụ bất ngờ xuất hiện.

– [Chúc mừng! Bạn đã đạt 100 điểm Danh Vọng tại Tân Thủ Thôn!]

Từ ngày cậu nghỉ học, cô bé vẫn thường đi bộ đến trường một mình, nhưng mỗi khi có cậu đi cùng, dù chỉ là đứng ở cửa nhìn theo, cô bé vẫn thấy an tâm hơn.

Dầu nóng dần.

– Hành Trình Chật Vật –

"Khoan đã… đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy tên của một thành trì!"

"Hóa ra là một tân binh mới bước chân ra giang hồ đây mà. Bản đồ này còn thiếu nhiều lắm, không có ranh giới địa phận cũng là chuyện bình thường." – Lão vỗ vỗ lên tấm bản đồ, rồi hất hàm.

– [Hỗ trợ thợ rèn vận chuyển hàng hóa] – +5 danh vọng

"Được, 6 vàng."

—[Nhiệm vụ thay thế: Bảo vệ đoàn xe thương nhân]

Cậu nhìn xuống em gái, nhìn bữa sáng trên bàn, rồi khẽ thở ra.

[Nhiệm vụ phụ: Tìm hiểu bản đồ từ Xa Phu]

– [Danh vọng cao giúp bạn nhận được nhiều nhiệm vụ đặc biệt hơn từ NPC!]

Vũ Hạo cắn răng, tự hỏi không biết mình đã mất đi bao nhiêu tiền chỉ vì gấp gáp thương lượng.

Vũ Hạo bước tới, cố gắng giữ nụ cười thân thiện, đưa ra một cái bánh bao.

Không khí cứng lại trong vài giây. Vũ Hạo cứng đờ người, nhìn vào dòng thông báo hệ thống đầy trêu ngươi. Cậu không đủ tiền.

"Tiểu tử, chơi trò mặc cả với ta mà không có tiền sao?"

Lên đường quá sớm có thể bỏ lỡ nhiều phần thưởng quan trọng. Với điểm danh vọng cao ngất ngưởng của mình, chẳng khó để cho Vũ Hạo nhận được một loạt nhiệm vụ từ dân làng. Cậu say sưa làm nhiệm vụ giúp đỡ người dân trong làng, như thể chẳng có gì thay đổi.

"..."

[Kích hoạt nhiệm vụ phụ trợ: Nấu Rượu!]

Cậu không có tiền, điều đó đồng nghĩa với không có chỗ ngồi trong xe ngựa. Lão giả nhìn cậu một cái, chẳng thèm hỏi han gì nhiều, lão đã sớm nhận một người chơi khác vào vị trí trống duy nhất. Nào có chỗ ngồi trong xe cho cậu?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Hai Thế Giới – Một Con Đường.