Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Hồi ức (5).
"Tiêu Chính Nam, ơi là Tiêu Chính Nam. Ngươi vẫn như thế, chẳng thay đổi gì cả. Muốn đánh bại ta, ngươi phải tu luyện thêm ngàn năm nữa."
Cơn giận không biết từ bao giờ đã khống chế tâm trí của Tiêu Chính Nam khiến hắn mất đi sự bình tĩnh, duy trì từ nãy đến giờ. Hai tay đang thả lỏng bất chợt nắm lại đầy mạnh mẽ.
"Hỏa Lân Đạp Vân."
"Khá lắm! Ngươi cuối cùng cũng đã chịu ra tay rồi."
Không để đối phương có thời gian khiêu khích mình thêm, Bạch Hổ đã đưa vào song thủ nội tức của bản thân khiến nơi đó được phủ lên bởi một nguồn năng lượng xanh với hình dạng như một chiếc bao tay.
Trong một lần vung trảo đánh vào bên mạn sườn phải của Kinh Như Tuyết. Bạch Hổ đã để lộ ra điểm yếu trong khâu phòng ngự của chính mình. Với ánh mắt tinh tường, nhãn quang của Kinh Như Tuyết đã sáng rực như đèn pha.
Không phải lúc này thì còn là lúc nào.
Nói đoạn, ánh mắt của Bạch Hổ đã đanh lại đầy thắc mắc. Y không thể ngờ, đòn đánh vừa rồi đã tạo ra lợi thế lớn đến như vậy mà Kinh Như Tuyết không tận dụng nó mà rời đi, thay vào đó đã đứng tại chỗ mà chờ đợi. Thấy vậy Bạch Hổ nói tiếp:
Kinh Như Tuyết nhẹ nhàng đưa chỉ thủ lên nâng niu gò má trắng hồng của bản thân. Sau khi thỏa mãn cái sự tự luyến thì hắn đưa tay ra sau lưng, đồng thời dáng người ẻo lả ưỡn ngực cao lên trời. Khuôn mặt trắng do đánh phấn được phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, với loại thần thái này của hắn muốn nói rằng hắn không tự cao xem ra rất chi là phiến diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù biết rằng, đối phương đang coi thường mình. Nhưng Bạch Hổ cũng không nóng nảy mà bình thản, y đáp trả:
"Oh, nhờ ngươi nhắc, ta mới nhớ ra bản thân mình là một nam nhi chi chí đấy...." Kinh Như Tuyết nghe được những lời tuyên bố đó thì cười nhạt, hắn dùng tay phẩy phần tóc mái một cái đầy yểu điệu, đồng thời nháy mắt trái với Tiêu Chính Nam. Trào phóng đáp:
Ý định chiến đấu đã nhanh chóng được định hình bên trong đầu của Kinh Như Tuyết, trong một khoảnh khắc hắn đã liếc nhìn Bạch Hổ đang truy đuổi phía sau với cái nhìn chứa đầy sát khí. Ở giây phút này hắn chỉ đang chờ một chút sơ hở của đối phương là ngay lập tức đáp trả không khoan nhượng.
"Làm sao một kẻ bán nam bán nữ như ngươi. Lại có thể xếp trên bổn vương, thật là sự sỉ nhục."
"Dưới bầu trời này, kẻ đủ khả năng khiến ta phải kh·iếp sợ chỉ có một mình Thanh Long. Còn Bạch Hổ ngươi ư, không xứng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giao đấu thời điểm này đã được đẩy về thế một đấu một. Thì ai mạnh người đó sẽ được quyền được sống, và Kinh Như Tuyết tự tin bản thân mình hoàn toàn làm được điều đó vì suy cho cùng hắn cũng nằm trong chín người mạnh nhất đã đạt tới cảnh giới Siêu phàm.
"Đừng phí công vô ích, hôm nay dù ngươi có làm gì cũng không thoát khỏi tay ta đâu. Trò hề này của ngươi đã cũ rồi. Muốn khống chế tâm trí bổn vương sao? Vậy thì phải cố thêm chút nữa."
"Xem chừng ngươi đã muốn đấu thật rồi đấy!"
Chương 82: Hồi ức (5).
"Có phải hắn là Bạch Hổ hay không đây!"
Chiêu thức vừa tung ra mang theo hình ảnh một Hỏa Kỳ Lân mạnh mẽ tung cước đạp về phía Bạch Hổ, thời điểm ấy cũng là lúc y vừa thu tay về. Vì quá bất ngờ trước một đòn thế mạnh mẽ, y không kịp phản ứng nên chỉ có cách cung tay lại làm nên một thế đỡ ngay trước ngực.
Từng câu từng chữ đầy nữ tính đi kèm với dáng người õng ẹo khiêu gợi đàn ông. Tuy nhiên nếu gắn những biểu cảm đó lên người một nữ nhân thì có thể hiểu được nhưng nay lại được sử dụng bởi một đấng nam nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây thật nhanh mà thôi, nhưng tình hình này hắn buộc phải giao chiến trực diện với Bạch Hổ mới mong tìm đc một lối thoát. Dù gì lúc này Bạch Hổ cũng đã cách xa q·uân đ·ội chủ lực của y rồi.
"Cứ ngỡ ngươi không phân biệt nam nữ, bắt nạt một kẻ yếu đuối như ta."
Hắn tự nhủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rẹc... Rẹc
Dù có chút thắc mắc, nhưng lượng khí thoát ra từ người của Bạch Hổ, đúng là chân khí của thánh thú không thể lẫn vào đâu được. Nên việc hắn thay đổi tính cách có thể lý giải bằng một cách khác mà tạm thời Kinh Như Tuyết chưa nghĩ thông. Nhưng Kinh Như Tuyết vẫn muốn thử xem đối phương có thực sự đã đổi thay hay chỉ đang khoác lên người một chiếc mặt nạ giả dối.
Sau câu nói đó khí tức của Bạch Hổ, truyền đi xung quanh, mang đến cho những sinh vật một sự bất an vô cùng lớn. mối đe dọa này lớn đến nỗi những sinh vật trong phạm vi lân cận đã bắt đầu nhốn nháo hết cả lên.
Nhằm bảo vệ cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g được an toàn.
Vừa nghe được câu từ đó, cùng thái độ có phần quái dị của đối phương khiến chân mày của Kinh Như Tuyết díu lại, hắn bất ngờ trước cách hành xử đó. Bạch Hổ mà hắn biết không hề như thế, sự thay đổi này thực sự quá lớn khiến hắn nhất thời không nhận ra được nữa.
Sát thương mà Kinh Như Tuyết gây ra không hề nhỏ, tuy nhiên sức mạnh thể chất của Bạch Hổ cũng không phải dạng vừa. Hiểm chiêu này cuối cùng cũng chỉ có thể đầy văng y đi một đoạn ngắn mà không để lại bất kỳ thương tích gì đáng kể.
Bất giác đã khiến Tiêu Chính Nam sởn hết gai ốc vì hắn không chịu nổi cái này. Y là kẻ coi nam nữ vô cùng rạch ròi, đâu ra đó phải rõ ràng, vốn dĩ bán nam bán nữ như Kinh Như Tuyết đã khiến hắn ngứa mắt, nay lại trưng ra cái bộ dáng đó khiến hắn phát bực.
Biết bản thân đang đặt trong tình thế nào.
"Vậy ư! Vậy thì phiền ngươi chơi với ta lâu thêm chút nữa."
Kết câu nói của chính mình, Kinh Như Tuyết nở nụ cười ma mãnh hướng về phía Bạch Hổ mà khích. Bắt được ngữ điệu đó của đối phương, Tiêu Chính Nam lạnh lùng như không. Hắn dường như không chút quan tâm đến những điều mà đối phương đang nói, mà chỉ muốn giao chiến ngay tức thì. Hắn cười nhạt đáp:
Đã phần nào thể hiện cái sức mạnh vượt qua sự hiểu biết của người thường.
Một địch hàng trăm hàng vạn hắn không thể làm được.
"Thật buồn nôn, ngươi có thôi đi không!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kinh Như Tuyết liền thay đổi kế hoạch của mình, lúc đầu hắn chỉ muốn chạy, nhằm lẩn tránh cuộc giao chiến này. Không phải vì hắn sợ mà vì hắn không có dư thừa thời gian để làm để làm điều đó. Hắn vốn dĩ thân cô thế cô để mà đối đầu với một bậc quân vương dẫn đầu cả một Yêu tộc hùng mạnh.
Nghe được những lời đó, Kinh Như Tuyết cười duyên một cái. Rồi hất tóc mai nhẹ nhàng qua một bên, hành động đầy tính dịu dàng của nữ nhân nhi tử. Tuy nhiên cái loại cử chỉ này áp dụng lên một cơ thể nam nhân thì quả thật không thích hợp, nhưng biết làm sao được hắn vốn ẻo lả như vậy mà. Hắn lạnh lùng đáp:
Hữu cước của Kinh Như Tuyết nhuộm lên một màu đỏ rực đồng thời mang đến cho nơi đấy một hình ảnh tương tự như vảy rồng. Hắn quát:
Và rồi cơ hội cũng đã đến.
Thói quen ngàn năm không đổi.
"Đấu sao? Ta không nghĩ giữa ta và ngươi sẽ có một cuộc đấu nào cả. Chẳng qua ta xem đây như là một trò chơi tiêu khiển, g·iết một chút thời gian nhàn rỗi mà thôi."
Nói đoạn, tự thân Tiêu Chính Nam vận lên công lực cường đại. Khiến toàn thân y phủ lấy một màu bạch dương đi kèm với những đường sấm xanh xuất hiện dày đặc. Thứ đó đi kèm với những thanh âm
"Nếu là một đấng nam nhân thì ít ra hãy đánh một trận đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.